Vi Quang
Chương 13
"Trường trung học cơ sở có một cuộc họp phụ huynh, bạn ông không rảnh nên nhờ ông họp giúp một chút. Trong ngày hôm đó ông đã chạy liên tục đi bốn phòng học."
"Chủ nhiệm lớp chúng tôi là người mới tới, không biết tình hình, thầy ấy tìm tôi qua, em biết hỏi tôi cái gì không?"
Cảnh Viên nghe đến chăm chú, thế giới của Cố Khả Hinh và chính mình hoàn toàn khác nhau, là hai thế giới, thế giới kia có việc nhỏ vụn vặt và hạnh phúc bình thường, nàng nghe thấy Cố Khả Hinh hỏi ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nói: "Hỏi cái gì?"
"Thầy ấy hỏi tôi, 'Nhà em nhiều anh chị em vậy sao?'"
Cô nói xong liền cười, Cảnh Viên tưởng tượng cảnh tượng dở khóc dở cười này cũng cảm thấy thú vị, trên mặt nàng hiếm khi có nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt vui vẻ.
Nàng luôn mang vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, nhưng đột ngột lại xuất hiện một nụ cười, giống như bông hoa chưa nở đột nhiên bung ra, mang một vẻ đẹp khó tả lan tỏa ra xung quanh. Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt rơi xuống chiếc cổ thon dài của nàng.
Cổ nàng trắng bóc, thon thả thanh thoát, đường cong tinh tế đến mức hoàn hảo. Cổ như thế này, nếu ngẩng lên thì sẽ là cái dạng phong cảnh gì?
Ánh mắt Cố Khả Hinh dần trở nên trầm tư.
"Ba chị thật thú vị." Cảnh Viên nhàn nhạt lên tiếng: "Ông ấy rất tốt, vì thế mà đã nuôi dưỡng chị rất tốt."
Không thể phủ nhận, Cố Khả Hinh là người có tính cách ôn hoà nhất mà Cảnh Viên từng gặp, không chỉ ôn hoà mà còn rất vô tư. Trước đây nàng vẫn nghĩ có thể do tính cách cá nhân, nhưng không ngờ lại là do cách dạy dỗ của gia đình.
Cố Khả Hinh nghe lời khen của nàng rồi lắc đầu bật cười: "Nếu ông ấy mà nghe được có người khen như vậy, chắc chắn sẽ rất vui."
Cô dừng một chút: "Nhưng ông ấy ở trên trời, sẽ nghe thấy được."
Nụ cười trên mặt Cảnh Viên cứng lại, niềm vui mà Cố Khả Hinh vừa chia sẻ bỗng biến thành nỗi buồn, bao trùm lấy nàng. Nàng hé miệng, có chút khó nói: "Ba chị..."
"Ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi." Cố Khả Hinh nhẹ nhàng tiếp lời, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước, không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Cảnh Viên im lặng một lúc rồi nói: "Xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao." Cố Khả Hinh mỉm cười nhẹ nhàng: "Sống chết có số, phú quý do trời. Cả đời người, khi đến thì sạch sẽ, khi đi thì trong sạch, không làm tổn hại đến ai, sống sao để không hổ thẹn với bản thân, đó là điều tốt nhất."
Cô nhìn Cảnh Viên, ánh mắt chưa kịp hoàn toàn che giấu hết nỗi đau: "Ông ấy chính là người như vậy."
Cảnh Viên chỉ nghe Cố Khả Hinh nói cũng có thể tưởng tượng tính cách của ba cô như thế nào, nhất định là một người rất ấm áp, rất tốt. Ngón tay nàng xoa miệng ly, nhẹ nhàng gật đầu, muốn an ủi nhưng không biết nên nói gì.
Bầu không khí có chút lạnh xuống, mùi thơm trong không khí rõ ràng, mùi nước trái cây cũng chạy khắp nơi, nhấc lên thanh ngọt.
Cảnh Viên uống xong chút nước trái cây cuối cùng nói: "Vậy tôi đi trước, cô Cố, ngày mai gặp."
Ngày mai là ngày quay cuối cùng, sau khi kết thúc các cô sẽ đường ai nấy đi. Kinh nghiệm quay phim lần này hoàn toàn khác với trước đây, ít nhất là trước đây nàng không bao giờ gõ cửa phòng của bạn diễn vào buổi tối, cũng chẳng ngồi trên sô pha trò chuyện như vậy. Trải nghiệm này rất lạ, nhưng đối tượng lại là Cố Khả Hinh, lại có vẻ như là điều hợp tình hợp lý.
Diệp Từ Tịch nói rất đúng, Cố Khả Hinh chính là người có sức hấp dẫn.
Nàng nói xong đứng dậy, Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, đợi lát nữa."
Cảnh Viên đứng ở bên cạnh sô pha, Cố Khả Hinh đã đứng dậy đi về phía phòng bếp, phòng bếp bên kia có cửa, nàng không thấy rõ Cố Khả Hinh đang làm gì, ngược lại có thể nghe được âm thanh mỏng manh.
Phòng khách yên tĩnh, ngay khi Cảnh Viên kiên nhẫn chờ Cố Khả Hinh đi ra thì nghe được một hồi chuông, là từ điện thoại trên bàn trà phát ra, cô gọi: "Cô Cố, chị có điện thoại."
"Là ai vậy?"
Cảnh Viên nhìn màn hình, do dự hai giây: "Là Cận Kỳ."
Cố Khả Hinh nhìn vào hộp trà đang cầm trên tay, cô suy nghĩ vài giây, bỏ lại, nói với ra ngoài: "Phiền em lấy vào giúp tôi."
Cảnh Viên không do dự, cầm điện thoại vào phòng bếp, Cố Khả Hinh đứng ở trên một cái ghế gỗ nhỏ, đưa tay ở trên đỉnh tủ lấy cái gì đó, tiếng chuông vẫn đang tiếp tục, Cố Khả Hinh nói: "Tay tôi vừa mới rửa qua, không tiện, em có thể giúp tôi kết nối không?"
"Được." Cảnh Viên nhấn nút kết nối, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói: "Cố Khả Hinh cô có ý gì? Đến bây giờ không làm sáng tỏ là muốn làm gì? Cô cho rằng Cảnh Viên nhấn like, tôi sẽ thuận thế thừa nhận? Cô đừng có mơ ——"
Tiếng điện thoại di động không lớn lắm, nhưng nơi này yên tĩnh, cộng thêm Cảnh Viên lại giơ điện thoại lên, tránh cũng không thể tránh, âm thanh bên trong nàng nghe thấy rõ ràng. Tai Cố Khả Hinh dán vào bên cạnh điện thoại, không nói chuyện, rất trầm mặc, ngón tay Cảnh Viên cầm điện thoại dùng sức đến phát đau.
Đều do nàng.
Nếu như không phải nàng tự tiện làm chủ, Cận Kỳ sẽ không tức giận như thế, cũng sẽ không trách cứ Cố Khả Hinh.
Tay Cảnh Viên buông xuống nắm chặt, nghe thấy người bên kia điện thoại nói: "Tôi sẽ mau chóng nói với người đại diện cởi bỏ ràng buộc."
Cố Khả Hinh há miệng, Cảnh Viên đứng gần cô, có thể nhìn thấy rõ ràng khóe môi cô mấp máy, rồi thấp giọng nói: "Được."
Có chút chua xót, còn có vài phần áp lực.
Đầu kia cúp máy, Cảnh Viên để di động xuống, Cố Khả Hinh nói: "Tìm được rồi."
Cô nói xong lấy từ trong tủ ra một cái hộp hình chữ nhật: "Em nói thích uống trà, tôi không uống nhiều, đây là lần trước biên kịch Chu tặng tôi, vẫn luôn không tìm được người tặng, lại không muốn lãng phí, bây giờ tặng cho em."
Ngữ khí ôn hòa như thường, chỉ là thần sắc có chút mất tự nhiên, xem ra cuộc điện thoại vừa rồi vẫn tạo thành ảnh hưởng cho cô, Cảnh Viên nhìn lá trà cô đưa tới, cảm thấy điện thoại trong lòng bàn tay nặng ngàn cân, nặng trĩu.
"Cô ——" Cảnh Viên giương mắt: "Chị vẫn ổn chứ?"
Cố Khả Hinh tiến tới trước một bước, mặt đối mặt với Cảnh Viên. Đôi mắt kia chứa đựng quan tâm và áy náy, Cố Khả Hinh nghiêng đầu đặt hộp trà lên bàn, thấp giọng nói: "Rất ổn."
Ngoài miệng nói rất ổn, nhưng vẻ mặt lại không khớp. Cảnh Viên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khả Hinh lộ ra vẻ mặt tổn thương. Vừa rồi cô nói rằng ba cô đã qua đời cũng không hề tỏ ra buồn bã như vậy, có lẽ cô rất coi trọng sự trói buộc này. Qua những gì đã nghe từ Ngôn Khanh, Cảnh Viên cũng phần nào hiểu được. Lúc này nàng cảm thấy có chút áy náy, liền hỏi: "Xin lỗi, tôi có thể làm gì để bù đắp không?"
"Bù đắp?" Cố Khả Hinh nhìn về phía nàng , Cảnh Viên đặc biệt không chỉ bởi vì khí chất xuất trần của nàng, còn có ngũ quan tinh xảo đến không chỗ nào xoi mói này, trán đầy đặn, hoàn toàn lộ ra cũng sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cả khuôn mặt nàng, lông mi cong dài, không trang điểm cũng dày như quạt nhỏ, mắt sáng ngời, trong veo, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy lo lắng, sống mũi cao thẳng, chóp mũi hơi vểnh, nàng có chút gầy, khung xương lại nhỏ, tới gần nhìn, giống như búp bê sứ, quá mức xinh đẹp, cũng quá mức hồn nhiên.
Cảnh Viên như vậy, chẳng trách người nọ sẽ thích.
Cố Khả Hinh chăm chú nhìn đôi môi đã điểm một chút son màu nhạt, rồi thấp giọng nói: "Bù đắp thì thôi."
Cô nói xong không đợi Cảnh Viên đáp lời, chủ động giang hai tay ra: "Nếu có thể thì cho tôi một cái ôm đi."
————————————
Mỗi ngày một câu hỏi: Hôm nay Cảnh Cố có chơi một mình không?
Cảnh Viên: Khó chịu không?
Cố Khả Hinh: Khó chịu.
Cảnh Viên: Khó chịu không thể trói buộc?
Cố Khả Hinh: Khó chịu không thể hôn em.
Cảnh Viên:...
"Chủ nhiệm lớp chúng tôi là người mới tới, không biết tình hình, thầy ấy tìm tôi qua, em biết hỏi tôi cái gì không?"
Cảnh Viên nghe đến chăm chú, thế giới của Cố Khả Hinh và chính mình hoàn toàn khác nhau, là hai thế giới, thế giới kia có việc nhỏ vụn vặt và hạnh phúc bình thường, nàng nghe thấy Cố Khả Hinh hỏi ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nói: "Hỏi cái gì?"
"Thầy ấy hỏi tôi, 'Nhà em nhiều anh chị em vậy sao?'"
Cô nói xong liền cười, Cảnh Viên tưởng tượng cảnh tượng dở khóc dở cười này cũng cảm thấy thú vị, trên mặt nàng hiếm khi có nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt vui vẻ.
Nàng luôn mang vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, nhưng đột ngột lại xuất hiện một nụ cười, giống như bông hoa chưa nở đột nhiên bung ra, mang một vẻ đẹp khó tả lan tỏa ra xung quanh. Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt rơi xuống chiếc cổ thon dài của nàng.
Cổ nàng trắng bóc, thon thả thanh thoát, đường cong tinh tế đến mức hoàn hảo. Cổ như thế này, nếu ngẩng lên thì sẽ là cái dạng phong cảnh gì?
Ánh mắt Cố Khả Hinh dần trở nên trầm tư.
"Ba chị thật thú vị." Cảnh Viên nhàn nhạt lên tiếng: "Ông ấy rất tốt, vì thế mà đã nuôi dưỡng chị rất tốt."
Không thể phủ nhận, Cố Khả Hinh là người có tính cách ôn hoà nhất mà Cảnh Viên từng gặp, không chỉ ôn hoà mà còn rất vô tư. Trước đây nàng vẫn nghĩ có thể do tính cách cá nhân, nhưng không ngờ lại là do cách dạy dỗ của gia đình.
Cố Khả Hinh nghe lời khen của nàng rồi lắc đầu bật cười: "Nếu ông ấy mà nghe được có người khen như vậy, chắc chắn sẽ rất vui."
Cô dừng một chút: "Nhưng ông ấy ở trên trời, sẽ nghe thấy được."
Nụ cười trên mặt Cảnh Viên cứng lại, niềm vui mà Cố Khả Hinh vừa chia sẻ bỗng biến thành nỗi buồn, bao trùm lấy nàng. Nàng hé miệng, có chút khó nói: "Ba chị..."
"Ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi." Cố Khả Hinh nhẹ nhàng tiếp lời, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước, không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Cảnh Viên im lặng một lúc rồi nói: "Xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao." Cố Khả Hinh mỉm cười nhẹ nhàng: "Sống chết có số, phú quý do trời. Cả đời người, khi đến thì sạch sẽ, khi đi thì trong sạch, không làm tổn hại đến ai, sống sao để không hổ thẹn với bản thân, đó là điều tốt nhất."
Cô nhìn Cảnh Viên, ánh mắt chưa kịp hoàn toàn che giấu hết nỗi đau: "Ông ấy chính là người như vậy."
Cảnh Viên chỉ nghe Cố Khả Hinh nói cũng có thể tưởng tượng tính cách của ba cô như thế nào, nhất định là một người rất ấm áp, rất tốt. Ngón tay nàng xoa miệng ly, nhẹ nhàng gật đầu, muốn an ủi nhưng không biết nên nói gì.
Bầu không khí có chút lạnh xuống, mùi thơm trong không khí rõ ràng, mùi nước trái cây cũng chạy khắp nơi, nhấc lên thanh ngọt.
Cảnh Viên uống xong chút nước trái cây cuối cùng nói: "Vậy tôi đi trước, cô Cố, ngày mai gặp."
Ngày mai là ngày quay cuối cùng, sau khi kết thúc các cô sẽ đường ai nấy đi. Kinh nghiệm quay phim lần này hoàn toàn khác với trước đây, ít nhất là trước đây nàng không bao giờ gõ cửa phòng của bạn diễn vào buổi tối, cũng chẳng ngồi trên sô pha trò chuyện như vậy. Trải nghiệm này rất lạ, nhưng đối tượng lại là Cố Khả Hinh, lại có vẻ như là điều hợp tình hợp lý.
Diệp Từ Tịch nói rất đúng, Cố Khả Hinh chính là người có sức hấp dẫn.
Nàng nói xong đứng dậy, Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, đợi lát nữa."
Cảnh Viên đứng ở bên cạnh sô pha, Cố Khả Hinh đã đứng dậy đi về phía phòng bếp, phòng bếp bên kia có cửa, nàng không thấy rõ Cố Khả Hinh đang làm gì, ngược lại có thể nghe được âm thanh mỏng manh.
Phòng khách yên tĩnh, ngay khi Cảnh Viên kiên nhẫn chờ Cố Khả Hinh đi ra thì nghe được một hồi chuông, là từ điện thoại trên bàn trà phát ra, cô gọi: "Cô Cố, chị có điện thoại."
"Là ai vậy?"
Cảnh Viên nhìn màn hình, do dự hai giây: "Là Cận Kỳ."
Cố Khả Hinh nhìn vào hộp trà đang cầm trên tay, cô suy nghĩ vài giây, bỏ lại, nói với ra ngoài: "Phiền em lấy vào giúp tôi."
Cảnh Viên không do dự, cầm điện thoại vào phòng bếp, Cố Khả Hinh đứng ở trên một cái ghế gỗ nhỏ, đưa tay ở trên đỉnh tủ lấy cái gì đó, tiếng chuông vẫn đang tiếp tục, Cố Khả Hinh nói: "Tay tôi vừa mới rửa qua, không tiện, em có thể giúp tôi kết nối không?"
"Được." Cảnh Viên nhấn nút kết nối, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói: "Cố Khả Hinh cô có ý gì? Đến bây giờ không làm sáng tỏ là muốn làm gì? Cô cho rằng Cảnh Viên nhấn like, tôi sẽ thuận thế thừa nhận? Cô đừng có mơ ——"
Tiếng điện thoại di động không lớn lắm, nhưng nơi này yên tĩnh, cộng thêm Cảnh Viên lại giơ điện thoại lên, tránh cũng không thể tránh, âm thanh bên trong nàng nghe thấy rõ ràng. Tai Cố Khả Hinh dán vào bên cạnh điện thoại, không nói chuyện, rất trầm mặc, ngón tay Cảnh Viên cầm điện thoại dùng sức đến phát đau.
Đều do nàng.
Nếu như không phải nàng tự tiện làm chủ, Cận Kỳ sẽ không tức giận như thế, cũng sẽ không trách cứ Cố Khả Hinh.
Tay Cảnh Viên buông xuống nắm chặt, nghe thấy người bên kia điện thoại nói: "Tôi sẽ mau chóng nói với người đại diện cởi bỏ ràng buộc."
Cố Khả Hinh há miệng, Cảnh Viên đứng gần cô, có thể nhìn thấy rõ ràng khóe môi cô mấp máy, rồi thấp giọng nói: "Được."
Có chút chua xót, còn có vài phần áp lực.
Đầu kia cúp máy, Cảnh Viên để di động xuống, Cố Khả Hinh nói: "Tìm được rồi."
Cô nói xong lấy từ trong tủ ra một cái hộp hình chữ nhật: "Em nói thích uống trà, tôi không uống nhiều, đây là lần trước biên kịch Chu tặng tôi, vẫn luôn không tìm được người tặng, lại không muốn lãng phí, bây giờ tặng cho em."
Ngữ khí ôn hòa như thường, chỉ là thần sắc có chút mất tự nhiên, xem ra cuộc điện thoại vừa rồi vẫn tạo thành ảnh hưởng cho cô, Cảnh Viên nhìn lá trà cô đưa tới, cảm thấy điện thoại trong lòng bàn tay nặng ngàn cân, nặng trĩu.
"Cô ——" Cảnh Viên giương mắt: "Chị vẫn ổn chứ?"
Cố Khả Hinh tiến tới trước một bước, mặt đối mặt với Cảnh Viên. Đôi mắt kia chứa đựng quan tâm và áy náy, Cố Khả Hinh nghiêng đầu đặt hộp trà lên bàn, thấp giọng nói: "Rất ổn."
Ngoài miệng nói rất ổn, nhưng vẻ mặt lại không khớp. Cảnh Viên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khả Hinh lộ ra vẻ mặt tổn thương. Vừa rồi cô nói rằng ba cô đã qua đời cũng không hề tỏ ra buồn bã như vậy, có lẽ cô rất coi trọng sự trói buộc này. Qua những gì đã nghe từ Ngôn Khanh, Cảnh Viên cũng phần nào hiểu được. Lúc này nàng cảm thấy có chút áy náy, liền hỏi: "Xin lỗi, tôi có thể làm gì để bù đắp không?"
"Bù đắp?" Cố Khả Hinh nhìn về phía nàng , Cảnh Viên đặc biệt không chỉ bởi vì khí chất xuất trần của nàng, còn có ngũ quan tinh xảo đến không chỗ nào xoi mói này, trán đầy đặn, hoàn toàn lộ ra cũng sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cả khuôn mặt nàng, lông mi cong dài, không trang điểm cũng dày như quạt nhỏ, mắt sáng ngời, trong veo, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy lo lắng, sống mũi cao thẳng, chóp mũi hơi vểnh, nàng có chút gầy, khung xương lại nhỏ, tới gần nhìn, giống như búp bê sứ, quá mức xinh đẹp, cũng quá mức hồn nhiên.
Cảnh Viên như vậy, chẳng trách người nọ sẽ thích.
Cố Khả Hinh chăm chú nhìn đôi môi đã điểm một chút son màu nhạt, rồi thấp giọng nói: "Bù đắp thì thôi."
Cô nói xong không đợi Cảnh Viên đáp lời, chủ động giang hai tay ra: "Nếu có thể thì cho tôi một cái ôm đi."
————————————
Mỗi ngày một câu hỏi: Hôm nay Cảnh Cố có chơi một mình không?
Cảnh Viên: Khó chịu không?
Cố Khả Hinh: Khó chịu.
Cảnh Viên: Khó chịu không thể trói buộc?
Cố Khả Hinh: Khó chịu không thể hôn em.
Cảnh Viên:...
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv