Vi Quang

Chương 15


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Ngoài cửa có một người đang đứng.

Cố Khả Hinh giật mình, Cảnh Viên chủ động chào hỏi: "Cô Cố."

"Cảnh Viên." Cố Khả Hinh thân mật hô: "Chào buổi sáng."

Ngữ khí và sắc mặt trước sau như một, trên mặt ôn hòa cười, lúc lên thang máy khoé mắt Cảnh Viên ngắm sườn mặt cô, âm thầm suy đoán, còn chưa thấy tin tức trên mạng sao? Nhưng cho dù cô không nhìn thấy, người đại diện của cô cũng nên nói cho cô biết chứ? Chẳng lẽ là cô biết? Nhưng cô biết vì sao còn bình tĩnh như thế, trên mạng đều nói —— đều nói cô vì muốn nổi tiếng mà bán thân.

Trực giác nói cho nàng biết, Cố Khả Hinh tuyệt đối không phải loại người này, huống hồ tối hôm qua cô còn qua đêm ở khách sạn, làm sao bán thân?

Cảnh Viên không ý thức được sự quan tâm của mình đối với một người xa lạ vượt quá giới hạn như thế, nhưng nàng đã rất nhiều năm không có kết bạn, đã không phân rõ bạn bè nên đứng ở giới hạn gì.

"Cảnh Viên?" Cố Khả Hinh lại hô một tiếng: "Xuống rồi à."

Đã đến lầu một, Cố Khả Hinh đứng ở bên ngoài thang máy, Cảnh Viên ngẩng đầu lên, nàng có chút bất đắc dĩ nhìn bản thân, dường như không rõ chỉ là đi thang máy mà thôi, làm sao còn có thể xuất thần? Cảnh Viên đối diện với cặp mắt trong trẻo kia đột nhiên có chút chột dạ, nàng rũ mắt, đi ra, Cố Khả Hinh đứng ở bên cạnh nàng, nhìn thấy phần tai bên ngoài tóc của Cảnh Viên hơi đỏ, cô cười: "Ăn sáng chưa?"

Cảnh Viên lắc đầu: "Vẫn chưa."

Bình thường đều là trợ lý của nàng chuẩn bị, nàng không quen dùng bữa trong phòng, cũng sẽ không để trợ lý tới nơi này đón mình, cho nên hơn phân nửa đều là trợ lý mua mang tới đoàn làm phim, Cố Khả Hinh cười khẽ: "Tôi cũng chưa ăn, nếu tiện, cùng ăn nhé?"

Ánh mắt cô thành kính chăm chú, thần thái ôn hòa, lời từ chối của Cảnh Viên đến bên miệng lại nuốt trở về, gật đầu: "Được."

Hai người cùng nhau đi đến chỗ ăn sáng, bữa sáng của khách sạn hơn phân nửa đều là cách thức tiệc buffet, Cố Khả Hinh thích ăn bánh ngọt kiểu Tây, Cảnh Viên bưng bát cháo cùng một đĩa đồ ăn sáng ngồi ở bên cạnh bàn, không lâu sau Cố Khả Hinh cũng bưng bánh ngọt tới, cô ngồi xuống nói: "Em cầm tinh con mèo hả? Ăn ít vậy?"

Cảnh Viên chưa từng nghe ai nói mình ăn ít, nghệ sĩ trong giới này đều cố ý khống chế khẩu phần ăn, có thể no ba phần tuyệt đối sẽ không ăn năm phần. Nếu không phải vì sức khỏe, sẽ có rất nhiều người không ăn cơm cho nên nàng nghe được câu này liền tìm lý do thoái thác, cúi đầu nói: "Cũng không có."

"Sẽ không đói sao?" Cố Khả Hinh nói xong đưa đĩa của mình qua: "Nếm thử đi, đều là bánh ngọt tôi thích ăn."

Nàng nói xong nháy mắt với Cảnh Viên: "Quan trọng nhất là, chịu được đói."

Biểu tình quá nghịch ngợm, trong nháy mắt đôi mắt kia mang theo ý cười nồng đậm, chóp mũi hơi động, Cố Khả Hinh trong mắt nàng là chị lớn ôn hòa tri thức, không ngờ tới còn có một mặt như vậy. Động tác nháy mắt này, khiến nàng trong khoảnh khắc liên nhớ đến động tác thương hiệu của người nọ, Cảnh Viên sửng sốt, Cố Khả Hinh vươn tay ra trước mặt nàng: "Hoàn hồn."

Tựa như niệm chú ngữ, Cảnh Viên lập tức hoàn hồn, nàng nhàn nhạt nói: "Xin lỗi."

Ở trước mặt Cố Khả Hinh, nàng dường như thường xuyên thất thần.

Cố Khả Hinh không để trong lòng: "Ăn đi, ăn nhiều một chút, cảnh hôm nay không dễ quay, đoán chừng sẽ rất lâu mới ăn trưa."

Cảnh Viên không hỏi nhiều, sáng nay có bốn cảnh, y theo tiến độ của các cô, cũng không phải rất khó, nhưng lại có cảnh hôn.

Nàng không quay cảnh hôn.

Cảnh Viên lấy lại tinh thần, vứt đi tạp niệm, nàng nhìn thấy Cố Khả Hinh xắn đĩa bánh ngọt, đi tới hỏi: "Cô Cố."

"Gọi tên tôi đi." Cố Khả Hinh nói: "Lúc nào cũng cô Cố, nghe kỳ lạ lắm."

Cũng đúng, Cảnh Viên ngầm đồng ý, nàng gọi: "Cố —— Khả Hinh."

Cố Khả Hinh cúi đầu ăn bánh ngọt, không chút để ý nói: "Sao vậy?"

Cảnh Viên buông đũa xuống nói: "Chị lên mạng chưa?"

"Lên mạng?" Cố Khả Hinh ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Trên mạng nói cái gì?"

"Chính là chuyện của chị và Cận Kỳ." Cảnh Viên cân nhắc từ ngữ: "Trên mạng nói ——"

Động tác nhai nuốt của Cố Khả Hinh dừng lại, không đáp lời, Cảnh Viên lại hiểu cô biết mình muốn nói gì.

Không khí trong chốc lát lạnh xuống, Cố Khả Hinh lại ngẩng đầu, sắc mặt tự nhiên nói: "Mau ăn đi, những bánh ngọt này nguội sẽ không ngon."

Bỏ qua đề tài vừa rồi, Cảnh Viên không tiếp tục ăn, mà hỏi: "Nhất định phải lăng xê sao?"

"Cảnh Viên!" Ngón tay Cố Khả Hinh nắm lấy mép bánh ngọt, cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm nói: "Thế giới này vốn không có cái gọi là công bằng, có người theo đuổi cả đời, điểm cuối cùng cũng chỉ là điểm khởi đầu của người khác."

"Tôi chỉ muốn, mình có thể đứng cao hơn một chút."

Ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào, tia nắng ban mai nhỏ nhắn chiếu vào trên người Cố Khả Hinh. Cảnh Viên đột nhiên cảm thấy chói mắt, hốc mắt nàng ửng đỏ, muốn nói chuyện nhưng không biết nên nói cái gì, Cố Khả Hinh nói xong nhìn về phía nàng, duỗi tay đưa một miếng bánh ngọt lên tay nàng, giọng nói như thường nói: "Ăn đi."

Cảnh Viên cúi đầu nhìn bánh ngọt trong tay, trong đầu nhớ lại lời Cố Khả Hinh nói, thế giới này vốn không có cái gọi là công bằng, đúng vậy, nàng là người ngậm thìa vàng sinh ra, có tư cách gì hỏi Cố Khả Hinh, nhất định phải lăng xê sao?

Nàng không cần, là bởi vì nàng có bối cảnh, cơm áo không lo, chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có người có thể trải đường, nhưng Cố Khả Hinh có cái gì? Cô cái gì cũng không có, cô đơn giản là muốn đứng cao hơn, sống tốt hơn, nàng không có tư cách hỏi như vậy.

Cảnh Viên cắn bánh ngọt, như nghẹn ở cổ họng, nhai rất lâu nhưng nuốt không trôi.

Khoé mắt Cố Khả Hinh nhìn nàng rũ mí mắt xuống, vẻ mặt có chút buồn bực.

Ăn một con thỏ trắng thuần lương vô hại như vậy, thật không có tính thử thách, cũng chẳng có gì thú vị.

Còn không bằng tự mình ăn mình.

Cố Khả Hinh nâng ly lên uống ngụm nước ấm, khe khẽ thở dài.

Cô cũng quá không dễ dàng rồi.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi ngày một câu hỏi: Hôm nay cô Cố bị bắt được đuôi chưa?

Cảnh Viên: Ăn tui rất khó?

Cố Khả Hinh: Rất khó?

Cảnh Viên: Khó ở chỗ nào?

Cố Khả Hinh: Quá hoàn hảo, khó có thể hạ khẩu.

Cảnh Viên:...

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat