Vi Quang
Chương 2
Còn lại một khoảng im lặng, lúc Cố Khả Hinh đến mọi người đang cúi đầu ăn cơm, Kỳ Liên kêu: "Tiểu Đặng!"
Tiểu Đặng vội vàng buông đũa với hộp cơm xuống, đứng dậy chạy đến bên cạnh Kỳ Liên, vừa mới ăn bánh bao hấp, váng dầu ở khóe miệng hắn còn chưa lau sạch sẽ.
"Dẫn cô Cố đến phòng trang điểm." Kỳ Liên nói xong ghét bỏ nói: "Ăn xong cũng không biết chùi mép."
Tiểu Đặng vò đầu cười, nhận lấy giấy lau của đồng nghiệp trong đoàn làm phim, lập tức nói: "Cô Cố, mời đi bên này."
Cố Khả Hinh ngẩng đầu nhìn một vòng phim trường, hỏi: "Biên kịch Chu vẫn chưa tới sao?"
"Biên kịch Chu?" Tiểu Đặng suy nghĩ một lúc: "Biên kịch Chu đang ở phòng nghỉ."
"Có cần tôi giúp cô gọi anh ấy không?"
Cố Khả Hinh cười, thái độ ôn hòa: "Không cần, phiền anh dẫn tôi qua đó."
Tiểu Đặng liên tục gật đầu, Cố Khả Hinh trong giới giải trí nổi tiếng là người tốt tính, còn dễ nói chuyện, ai ai cũng vui vẻ giúp đỡ cô nhiều một chút. Tiểu Đặng dẫn Cố Khả Hinh đi về phía phòng nghỉ, cách phòng trang điểm hai hành lang, hắn đứng ở trước phòng số 1 gõ cửa, gọi: "Thầy Chu."
Bên trong truyền đến giọng một người đàn ông: "Vào đi."
Tiểu Đặng mở cửa, thò đầu: "Thầy Chu, cô Cố muốn tìm thầy."
"Khả Hinh sao?" Chu Phó Sinh đang ngồi trên sô pha pha trà, anh quay đầu nói: "Để cô ấy vào nói."
Tiểu Đặng nói với Cố Khả Hinh: "Cô Cố, thầy Chu nói cô vào."
Cố Khả Hinh cười cười: "Cảm ơn."
Khiêm tốn lễ độ, thiện cảm Tiểu Đặng đối với cô tăng gấp bội, Cố Khả Hinh bước qua Tiểu Đặng đi vào trong, đưa tay chào hỏi Chu Phó Sinh: "Biên kịch Chu."
Chu Phó Sinh cười ha hả: "Mũi cô cũng nhạy quá đấy, Thiết Quan Âm tôi vừa ngâm xong đã bị cô ngửi thấy rồi."
"Lại đây uống một chén."
Cố Khả Hinh đi tới ngồi trên sô pha, nhận lấy chén trà Chu Phó Sinh đưa cho mình, mùi trà đậm đà, cô nhấp một ngụm, hơi đắng.
"Tìm tôi có việc gì?" Chu Phó Sinh cũng uống một ngụm, đặt chén trà xuống nói: "Là kịch bản có vấn đề gì sao?"
Kịch bản lần này là để phối hợp với ca khúc mới của Tống Khê, kể về một câu chuyện tình yêu, lòng biết ơn và sự cứu rỗi. Bài hát mới tên là [Đáng giá], nội dung MV đại khái kể về một thiếu nữ chơi đàn dương cầm thiên tài, tên là Văn Bắc, Văn Bắc năm 20 tuổi bởi vì cứu người nên bị thương không thể đánh đàn dương cầm nữa, không lâu sau đó lại có tâm bệnh, mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng tuyệt đối không ra khỏi cửa phòng nửa bước. Cha mẹ vì trị bệnh cho cô đã bỏ ra một số tiền lớn mời vô số bác sĩ nhưng cũng không có tiến triển. Sau đó bỗng có một cô gái không mời tự đến, người con gái đó trạc tuổi Văn Bắc tên Giang Mộ Nam. Giang Mộ Nam là bạn học của Văn Bắc, cô ấy nói mình từng học ngành Tâm lý học ở Đại học, lại là bạn học cũ của Văn Bắc nên muốn thử xem có thể giúp được cô hay không. Cha mẹ Văn Bắc đã tuyệt vọng, ôm tâm lý còn nước còn tát mời cô ấy thử một lần.
Giang Mộ Nam và Văn Bắc mặc dù là bạn học, nhưng trong lúc đi học Văn Bắc rất bận, bận rộn diễn tấu (2) khắp nơi, căn bản không nhớ Giang Mộ Nam. Ngày mới gặp mặt đó, cô còn quăng vỡ hai bình hoa bảo Giang Mộ Nam cút!
(2) Diễn tấu: Biểu diễn bằng nhạc cụ.
Giang Mộ Nam không đi, cô ấy chỉ nhận lấy dụng cụ quét dọn từ chỗ người giúp việc, quét dọn sạch sẽ sàn nhà rồi cuối cùng lại thu dọn ổn thỏa toàn bộ căn phòng của cô. Mặc kệ Văn Bắc đối xử lạnh lùng như thế nào, cô ấy vẫn luôn nhẹ nhàng làm mọi việc. Khoảng 7-8 giờ sáng kéo rèm cửa sổ ra để ánh mặt trời rọi vào phòng, cũng không đánh thức Văn Bắc, mặc cho cô nằm ở trên giường bị ánh mặt trời hôn lên. Cô ấy sẽ cắm hoa tươi vào bình hoa trong phòng lúc 9 giờ, sau đó nói với Văn Bắc về chuyện lạ vừa nhìn thấy; cô ấy sẽ mở đĩa nhạc lúc 10 giờ, khiến cả căn phòng tràn đầy cảm giác thư thái; cô ấy sẽ bưng hai khay đồ ăn ngồi trên bàn trà lúc 12 giờ trưa, sau đó không để ý đến bạo lực lạnh của Văn Bắc, vừa ăn vừa nói cơm nước hôm nay hợp khẩu vị như thế nào; cô ấy sẽ nghỉ trưa lúc 1 giờ, ôm chăn mỏng nói với Văn Bắc buổi trưa tốt lành rồi sẽ lại thức dậy vào lúc 3 giờ. Mỗi ngày cô ấy đều như thế, làm việc và nghỉ ngơi chuẩn xác như đồng hồ báo thức đã được điều chỉnh. Qua một tháng sau, cuối cùng Văn Bắc nhịn không được, hỏi cô ấy tại sao phải sống như lão cán bộ (3), Giang Mộ Nam cười với cô: "Trong sách có nói, kiểu làm việc kết hợp nghỉ ngơi này, có thể kéo dài tuổi thọ nhất."
(3) Lão cán bộ: hiểu đơn giản là những người sống giản dị, nhạt nhẽo, nghiêm khắc từng li từng tí.
Văn Bắc cười khẩy với cách nói của cô ấy, hoàn toàn không tin, nhưng nhờ câu nói mở đầu này, cuối cùng cô cũng mở lòng ra một chút, thỉnh thoảng cô sẽ đáp lại lời Giang Mộ Nam.
Tuy rằng bình thường Giang Mộ Nam nói mười câu, cô trả lời một câu, cho dù là như thế, Giang Mộ Nam cũng đã rất vui.
Cứ như vậy lại trao đổi không quá một tháng, Giang Mộ Nam hỏi Văn Bắc có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không, Văn Bắc đã hơn nửa năm không ra khỏi phòng, sau khi cô nghe được đề nghị này liền nhốt Giang Mộ Nam ở ngoài cửa.
Giang Mộ Nam cũng không nổi giận, mỗi ngày cô ấy vẫn canh giữ ở cửa Văn Bắc, đúng giờ gõ cửa cho cô ăn cơm. Văn Bắc không cho cô ấy vào phòng nữa, mỗi ngày hai người cũng chỉ có thời gian ăn cơm mới có thể gặp mặt. Vào một ngày của ba tháng sau, không thấy Giang Mộ Nam đến đưa cơm nữa, đổi thành người giúp việc của Văn gia.
Ngày đầu tiên, Văn Bắc vẫn ăn cơm như thường lệ.
Ngày thứ hai, Văn Bắc ngẩn người nhìn khay đồ ăn.
Ngày thứ ba, cuối cùng cô nhịn không được hỏi người giúp việc Giang Mộ Nam đi đâu rồi, người giúp việc buông khay xuống run rẩy lấy một lá thư từ trong ngực đưa cho Văn Bắc, giải thích: "Cô Giang nói, nếu cô hỏi tới, thì đưa lá thư này cho cô."
Văn Bắc cầm thư trở về phòng, cô giống như có cảm ứng, sững sờ không dám mở ra. Đến tận đêm khuya, cuối cùng cô cũng mở lá thư kia, trên đó chỉ ít ỏi vài nét bút.
[Cô Văn, thật ra tôi không phải bạn đại học của cô, tôi là chị gái của cậu bé mà cô đã cứu. Xin lỗi vì đã lừa cô cũng cảm ơn cô đã cứu em ấy, cảm ơn cô đã cho cả nhà chúng tôi đoàn tụ. Tôi muốn đem phần ấm áp còn lại tặng hết cho cô, hy vọng cô có thể hiểu được, nhân gian đáng giá, cô cũng đáng giá.]
Văn Bắc siết chặt bức thư, nửa đêm cô gõ cửa hỏi ba mẹ nơi ở của Giang Mộ Nam, ba mẹ do dự một lúc lâu vẫn tự mình đưa cô đến bệnh viện, đáng tiếc chậm một bước, Giang Mộ Nam đã mất.
Văn Bắc đứng ở cửa phòng bệnh nghe tiếng khóc thảm thiết bên trong. Cô chớp chớp mắt nhìn ba mẹ Giang Mộ Nam đi ra, sau khi nhận ra là cô, họ không biết nên nói gì liền quỳ xuống tạ ơn, Văn Bắc cũng cạch một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi trở về, Văn Bắc một mình ở trong phòng suốt cả tuần, khi đi ra ngoài cô nói với ba mẹ muốn tổ chức một buổi hòa nhạc, ba mẹ liên tục đồng ý.
Tên buổi hòa nhạc chính là [Đáng giá].
Cô muốn dùng đôi tay không hoàn hảo này, cùng khúc nhạc không hoàn hảo nói cho Giang Mộ Nam: Nhân gian đáng giá, cô ấy cũng đáng giá.
Toàn bộ nội dung MV đầy đủ, trước sau ăn khớp, liên kết vô cùng khéo léo, cho dù là ai cũng không tìm ra chỗ chê. Nhưng Cố Khả Hinh vẫn chỉ vào mấy hàng chữ phía dưới trang thứ năm của kịch bản nói: "Tôi cảm thấy ở đây, có thể thêm một cảnh."
Đó là vào một ngày mưa to, buổi trưa khi đang nghỉ ngơi, hai cô gái trẻ nằm ở trên giường tán gẫu tâm sự. Lời nói của Giang Mộ Nam không biết sao đã đâm thẳng vào nội tâm của Văn Bắc, Văn Bắc không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Giang Mộ Nam, Giang Mộ Nam còn chưa nói xong đã phát hiện ánh mắt sáng quắc của cô, hai người nhìn nhau rất lâu.
Chu Phó Sinh ngồi thẳng người, nhìn về chỗ Cố Khả Hinh chỉ, suy nghĩ sâu xa, cuối cùng nói: "Tôi hiểu ý cô."
Cố Khả Hinh nghiêng đầu, ánh mắt chứa đựng ý tứ dò hỏi, Chu Phó Sinh nói: "Tôi cảm thấy được, Kỳ Liên bên kia, lát nữa tôi sẽ nói."
"Làm phiền biên kịch Chu rồi."
Chu Phó Sinh thẳng lưng: "Làm phiền gì chứ, đều là vì kịch bản hay."
Trước kia anh ấy từng hợp tác với Cố Khả Hinh, biết tính nết của cô, trong đầu đều là đóng phim, chỉ vì một thay đổi nhỏ trong biểu cảm, cô có thể tập luyện trước gương suốt đêm, khác với những nghệ sĩ khác chỉ muốn thêm nhiều cảnh quay.
Sau khi hai người hợp tác cô còn chủ động yêu cầu cắt giảm cảnh quay, bởi vì nội dung quá bão hòa thiếu cảm giác xung đột.Cho nên anh ấy không cho rằng Cố Khả Hinh là loại người vì thêm cảnh quay mà sửa kịch bản, ở cảnh này, mỗi người có một cách lý giải khác nhau, đứng ở góc độ của Cố Khả Hinh phân tích, cô cảm thấy hiệu quả tốt hơn, anh cũng có thể tiếp thu.
Cố Khả Hinh thu hồi kịch bản, cửa bị gõ, cô nói: "Chắc là Tô Anh gọi tôi, vậy tôi đi ra ngoài trước đây."
Chu Phó Sinh đặt chén trà xuống: "Có rảnh thì tới uống trà."
Cố Khả Hinh cười: "Nhất định."
Cô mở cửa đi ra ngoài, phía sau lưng thẳng tắp, hai người đi trên hành lang, Tô Anh ở bên cạnh nói: "Hinh Hinh, chị Mạc bảo cô đợi lát nữa gọi lại cho chị ấy."
Cố Khả Hinh suy tư vài giây: "Trên mạng tình hình thế nào?"
Sắc mặt Tô Anh nghiêm trọng lắc đầu, mở miệng: "Vẫn như cũ."
Có quá nhiều antifan theo đà, bên Vọng Thư liên lục lên những bài PR mỉa mai giẫm đạp, cô trượt giải là sự thật không thể chối cãi, trong thời gian ngắn bị lôi ra chế giễu là điều không thể tránh khỏi. Cố Khả Hinh cũng không cảm thấy bất ngờ, cô nói: "Đừng làm gì cả, cứ quan sát trước đã."
Tô Anh đồng ý, hai người đã đứng ở cửa phòng trang điểm, cô ấy đưa tay đẩy cửa ra.
Thợ trang điểm vừa tới, đang chỉnh sửa trước gương. Trong phòng đã có một người đang đứng cạnh cửa sổ, dáng người cao ráo, vai hẹp eo nhỏ. Tối qua Cố Khả Hinh xem tư liệu của nàng suốt một đêm, bây giờ chỉ với bóng lưng đã liền nhận ra người này, là Cảnh Viên.
"Những diễn viên khác đâu?" Cố Khả Hinh thấp giọng, Tô Anh giải thích: "Ở phòng trang điểm bên cạnh."
Diễn viên chính tách ra một mình, Cố Khả Hinh hiểu ý. Cô không đi về phía bàn trang điểm mà đi về phía cửa sổ, Cảnh Viên vừa cúp điện thoại, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng xoay người, một đôi tay liền vươn tới: "Là cô Cảnh phải không, xin chào, tôi là Cố Khả Hinh."
Ngón tay thon dài tinh tế, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ, dây đồng hồ màu lam càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà. Nàng ngẩng đầu theo đôi tay này, ánh mắt chạm đến ngũ quan của Cố Khả Hinh thì vẻ mặt rõ ràng cứng đờ, đồng tử co rút lại, sững sờ tại chỗ.
Thoạt nhìn, có chút giống người kia.
"Cô Cảnh?" Cố Khả Hinh nhận ra sự phân tâm của nàng, thái độ vẫn như cũ, Cảnh Viên nghe giọng cô thì hoàn hồn, cũng vươn tay ra tự giới thiệu: "Xin chào, Cảnh Viên."
Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như giật mình vừa rồi chỉ là ảo giác, Cố Khả Hinh nắm lấy vài giây rồi buông ra, lại nói chuyện: "Nghe nói 6 giờ cô Cảnh đã tới đây rồi."
Cảnh Viên nói: "Tôi có thói quen đến sớm."
Bộ dạng không muốn trả lời lắm.
Cố Khả Hinh cười khẽ, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Cảnh Viên, cô nói: "Thói quen này rất tốt."
Không thèm để ý thái độ xa cách của Cảnh Viên, cô vẫn mỉm cười, cơ mặt thả lỏng, giống như nói chuyện với bạn bè. Cảnh Viên trước kia không phải chưa từng chạm mặt người quen, chỉ là những người đó sau khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của nàng đều ngoan ngoãn rời đi, Cố Khả Hinh thì lại khác, cô không chỉ không đi, còn lôi kéo nàng nói chuyện: "Cô Cảnh đã xem kịch bản chưa?"
Hai người đứng bên cửa sổ, mặt đối mặt, Cảnh Viên vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy ngũ quan thanh tú của Cố Khả Hinh, tướng mạo chính trực kết hợp với nụ cười nhạt nơi khoé môi của cô rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác. Cảnh Viên không phải người thích nói chuyện, đối mặt với khuôn mặt này cũng phá lệ mở miệng: "Đã xem rồi."
"Vậy là tốt rồi." Cố Khả Hinh nói: "Tôi còn lo cô Cảnh nhận được lịch quay đột xuất không kịp xem."
Cảnh Viên im lặng, không nói gì, Cố Khả Hinh nói: "Có thể bắt đầu trang điểm rồi."
Cô nói xong xoay người về phía bàn trang điểm, thân hình vừa quay được một nửa đã lại quay lại, nói với Cảnh Viên: "À đúng rồi cô Cảnh, vừa rồi tôi gặp biên kịch Chu."
"Anh ấy nói với tôi kịch bản có chút thay đổi, muốn thêm một cảnh, tôi nói trước với cô một tiếng."
Cảnh Viên nhìn về phía cô, giọng nói trong trẻo như viên ngọc quý giá, nàng hỏi: "Diễn cái gì?"
Mặt Cố Khả Hinh vẫn như thường, không cần nghĩ ngợi trả lời nàng: "Cảnh hôn."
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi đố vui: Lần này cô Cố có thể hôn được cô Cảnh hay không?
Cố Khả Hinh: Kích động quá, sắp quay cảnh hôn với vợ rồi.
Cảnh Viên: Ai là vợ chị?
Cố Khả Hinh: Ai đáp lại thì là người đó.
Cảnh Viên:...
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv