Vi Quang
Chương 4
"Nghe rõ rồi chứ? Quay thử cảm giác trước một lần." Kỳ Liên nói: "Khả Hinh, cô ra cửa đứng trước đi."
Cố Khả Hinh gật đầu: "Được."
Cô đưa kịch bản cho Tô Anh, đi về phía cửa phòng, theo sau là thợ chiếu sáng và nhiếp ảnh gia. Kỳ Liên cầm bộ đàm, sau khi xác nhận hai bên đều ổn liền hô: "Action".
Cửa bị gõ, ngoài cửa có hai người, người hầu nhìn Giang Mộ Nam cúi đầu gọi: "Cô Văn."
Bên trong truyền ra âm thanh, rất lạng lùng: "Vào đi."
Người hầu ấn tay nắm cửa, dẫn Giang Mộ Nam đi vào.
Văn Bắc nghiêng người tựa vào đầu giường, mái tóc dài buông lỏng rũ xuống bên người, nàng cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị mái tóc che khuất. Nơi cổ nhỏ có một mảnh bóng đen, bởi vì tư thế dựa nghiêng, áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt của nàng vén lên không ít, lộ ra hai chân thon dài mảnh khảnh, ánh đèn dừng ở trên hai chân kia, làm nổi bật da thịt như ngọc, trong trẻo sáng bóng.
"Cô chủ." Người hầu mở miệng: "Ông chủ bảo tôi đưa cô Giang tới gặp cô."
"Cô Giang?" Giọng nói thanh lãnh thêm chút lười biếng, Văn Bắc vốn cúi đầu, sau khi nghe thấy người hầu nói liền giương mắt, nhìn về phía Giang Mộ Nam. Đôi đồng tử trong mắt nàng phản chiếu ánh sáng, đen tuyền, giống như nhiều tia sáng hơn nữa cũng không chiếu vào được, như đầm sâu không thấy đáy.
"Không quen." Văn Bắc đổi tư thế, từ cơ thể đến lời nói đều lộ ra vẻ kháng cự: "Bảo cô ta cút đi."
Cảm giác tự sa ngã nồng đậm.
Văn Bắc nằm giống như một đóa hoa hồng đã được người ta hái, tuy rằng mất dinh dưỡng, không còn tươi sống, nhưng vẫn mọc đầy gai không cho phép người khác tới gần, dường như chỉ cần người tới gần một chút cả cơ thể sẽ bị đâm đầy vết thương.
Giang Mộ Nam không sợ bị thương, cô chính là tới ôm những bụi gai này.
Người hầu nghe Văn Bắc nói xong có chút khó xử nhìn Giang Mộ Nam, mở miệng nói: "Cô Giang."
Giang Mộ Nam không đáp lại, người hầu xấu hổ, lại gọi: "Cô Giang?"
"Cut!" Kỳ Liên từ bên cạnh máy theo dõi chạy tới, hô: "Khả Hinh? Sao lại thế này? Quên thoại?"
Ánh đèn tan đi, mọi người mồm năm miệng mười, Cố Khả Hinh mới hoàn hồn, Cảnh Viên diễn đóa hoa hồng này, không yêu không diễm không uỷ mị, trong nháy mắt lại làm cho cô liên tưởng đến quá khứ, cái cảm giác cam chịu sắp làm cho người ta hít thở không thông này, giống như đã từng quen biết.
Cố Khả Hinh áy náy nói: "Xin lỗi, vừa rồi quên thoại, làm lại lần nữa đi."
Kỳ Liên gật đầu, quay đầu hỏi Cảnh Viên: "OK không?"
"OK."
"Làm lại một lần nữa." Kỳ Liên nói xong người phụ trách đập bảng clapper, lần thứ hai bắt đầu.
Cảnh đầu tiên của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, cần phải tạo cảm giác CP, vì vậy mất một chút thời gian, cảnh thứ hai quay lâu hơn trong tưởng tượng, đến hơn 8 giờ tối mới kết thúc một ngày quay phim, Kỳ Liên ra lệnh mọi người thu dọn đạo cụ, cầm bộ đàm nói: "Một lát nữa kết thúc tập hợp ở khách sạn, tối nay cùng nhau ăn tối."
Mọi người xung quanh hoan hô nhảy nhót cùng cao giọng hô đạo diễn Kỳ vạn tuế, Cảnh Viên từ phim trường đi ra, Diệp Từ Tịch đi theo nàng, thái độ câu nệ cung kính, Cảnh Viên không thích cô nàng đi theo như vậy, mở miệng nói: "Ở đây chờ tôi đi."
Diệp Từ Tịch gật đầu, nhẹ nhàng thở ra: "Vâng."
Cảnh Viên một mình đi vào phòng thay đồ, không lâu sau, Cố Khả Hinh và Tô Anh cũng đến, Tô Anh đang nhận điện thoại, cô ấy liếc nhìn Cố Khả Hinh, dường như do dự có nên đưa máy cho cô nghe không, Cố Khả Hinh thấy sắc mặt của cô ấy liền đưa tay ra: "Đưa mình."
Tô Anh cắn môi: "Là chị Mạc."
Cố Khả Hinh giật giật khóe miệng, cười như không cười.
Mạc Ly giúp cô từ chối một buổi quay quảng cáo, nói là từ chối, không bằng nói là thay, đổi lại cho người khác, Cố Khả Hinh sớm đã dự liệu được nên không tức giận, thấy Mạc Ly đang phẫn nộ mắng Vọng Thư thì lên tiếng an ủi, Mạc Ly được trấn an liền hứa: "Em yên tâm, chờ qua khoảng thời gian này, có quảng cáo tốt hơn nữa, chị chắc chắn sẽ giữ lại cho em."
Cố Khả Hinh cười: "Cảm ơn chị Mạc."
Cô cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Tô Anh, đuôi lông mày rũ xuống, xen lẫn không vui và lạnh lẽo. Tô Anh đi ở phía trước, trước khi cô ấy đưa tay ra mở cửa phòng trang điểm, Cảnh Viên nghe thấy âm thanh bèn quay đầu nhìn, thình lình đối diện với vẻ mặt Cố Khả Hinh. Nàng ngẩn người, Cố Khả Hinh đã khôi phục thái độ bình thường, mặt mày ôn hòa cười nói: "Cô Cảnh cũng ở đây à."
Cảnh Viên tự nhiên gật đầu, lại nhìn Cố Khả Hinh, không nhìn thấy cô có chút thần sắc không vui, dường như biểu cảm vừa rồi, chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng quay đầu đi vào phòng thay đồ, lúc trở ra Cố Khả Hinh đã không còn ở đây, Diệp Từ Tịch chờ ở cửa, cô nàng nhìn thấy Cảnh Viên đi ra: "Cô Cảnh, các cô ấy đều đã qua đó, chúng ta cũng đi thôi."
Phim trường chỉ còn lác đác vài người đang vội vàng thu dọn, Cảnh Viên xách túi đi sau Diệp Từ Tịch, hai người đi về phía khách sạn, địa điểm quay cách khách sạn không xa, khoảng 15 phút đi bộ. Diệp Từ Tịch mắt nhìn mũi chân chăm chú đi, người bên cạnh đột nhiên chậm lại, cô nàng quay đầu thấy Cảnh Viên đang tìm kiếm trong túi.
"Cô Cảnh, cô đang tìm gì vậy?"
Cảnh Viên không ngẩng đầu, nói ngắn gọn: "Điện thoại."
Cô nàng nói xong ngẩn ra, nhớ lại mình đặt điện thoại trên bàn trang điểm, Diệp Từ Tịch vội nói: "Cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi lấy."
Cảnh Viên mở miệng nói: "Không cần."
Ngữ khí vẫn từ chối như cũ: "Tôi tự đi, cô ở đây chờ tôi."
Diệp Từ Tịch không dám ngỗ nghịch, rõ ràng những thứ này đều là điều trợ lý như cô nàng nên làm, nhưng Cảnh Viên chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, cô nàng cũng không dám phản bác.
"Vậy cô đi đường cẩn thận." Diệp Từ Tịch nghẹn lời một lúc, liền nghẹn ra những từ này. Cảnh Viên đã bước nhanh về phía phim trường, có đèn đường nên nàng đi rất nhanh, lúc sắp đến phim trường thấy có một người đi ra, rất quen mắt, Cảnh Viên nghĩ vài giây, nhận ra đây là người phụ nữ ngồi bên cạnh Cố Khả Hinh lúc trước, nghe người khác nói, tên là Thời Ý.
Nàng không để trong lòng, đang chuẩn bị cúi đầu thì thấy từ cái cây bên cạnh Thời Ý bất ngờ có một bàn tay từ đằng sau vươn ra, trực tiếp túm cô ta đi!
Sắc mặt Cảnh Viên khẽ biến, lập tức đi về phía trước vài bước, bên tai truyền đến âm thanh.
"Anh điên rồi à? Ai cho anh tới nơi này!" Giọng nói của người phụ nữ nghe không giống như gặp phải kẻ xấu, Cảnh Viên dừng bước, chuẩn bị đi sang bên cạnh, nàng không có sở thích nghe trộm chuyện riêng tư của người khác.
"Tôi không liên lạc được với cô, nên đến đây xem thử, Cố Khả Hinh không có ở đây?" Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp, nghe có vẻ thường xuyên hút thuốc, có tiếng khàn khàn từng bị khói hun.
Thời Ý tức giận: "Tôi đã nói rồi, có việc tôi sẽ liên lạc với anh, anh đừng tự tiện liên lạc với tôi, được không?"
Giọng người đàn ông rất do dự: "Nhưng hôm nay cô không liên lạc với tôi."
"Tôi chưa thu phục xong liên lạc với anh làm gì!" Thời Ý có chút tức giận: "Chờ một chút, đêm nay tôi định ra tay."
Người đàn ông gật đầu: "Cô ta có thể chấp nhận?"
Nhắc tới Cố Khả Hinh, đáy mắt Thời Ý hiện lên ý cười, có chút trào phúng nói: "Người nọ tính tình tốt, yêu cầu gì cũng sẽ đồng ý, đêm nay có liên hoan, tôi sẽ rót nhiều rượu một chút, buổi tối cùng cô ta vào phòng, muốn làm cái gì còn không phải dễ như trở bàn tay sao."
Cô ta nói xong nhìn trái nhìn phải: "Được rồi, sau khi chuyện thành tôi sẽ liên lạc với anh, đừng tới tìm tôi nữa, nếu bị người ta phát hiện làm hỏng việc, anh tự nghĩ hậu quả đi."
Thân thể người đàn ông run lên, giọng nói bị bóng đêm đè xuống không nghe thấy: "Biết rồi."
Thời Ý không muốn nghe hắn dong dài, bước đi ra ngoài, dưới tàng cây rất yên tĩnh, không có một bóng người, chỉ lưu lại mùi thơm mát nhàn nhạt.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Có phải em rất nhàm chán không?
Cố Khả Hinh: Ai nói?
Cảnh Viên: Bạn bè nói.
Cố Khả Hinh: Nói bậy, em không nhàm chán chút nào, có đôi khi còn vô cùng thú vị.
Cảnh Viên: Khi nào?
Cố Khả Hinh: Lúc ở trên giường.
Cảnh Viên:...
Cố Khả Hinh gật đầu: "Được."
Cô đưa kịch bản cho Tô Anh, đi về phía cửa phòng, theo sau là thợ chiếu sáng và nhiếp ảnh gia. Kỳ Liên cầm bộ đàm, sau khi xác nhận hai bên đều ổn liền hô: "Action".
Cửa bị gõ, ngoài cửa có hai người, người hầu nhìn Giang Mộ Nam cúi đầu gọi: "Cô Văn."
Bên trong truyền ra âm thanh, rất lạng lùng: "Vào đi."
Người hầu ấn tay nắm cửa, dẫn Giang Mộ Nam đi vào.
Văn Bắc nghiêng người tựa vào đầu giường, mái tóc dài buông lỏng rũ xuống bên người, nàng cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị mái tóc che khuất. Nơi cổ nhỏ có một mảnh bóng đen, bởi vì tư thế dựa nghiêng, áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt của nàng vén lên không ít, lộ ra hai chân thon dài mảnh khảnh, ánh đèn dừng ở trên hai chân kia, làm nổi bật da thịt như ngọc, trong trẻo sáng bóng.
"Cô chủ." Người hầu mở miệng: "Ông chủ bảo tôi đưa cô Giang tới gặp cô."
"Cô Giang?" Giọng nói thanh lãnh thêm chút lười biếng, Văn Bắc vốn cúi đầu, sau khi nghe thấy người hầu nói liền giương mắt, nhìn về phía Giang Mộ Nam. Đôi đồng tử trong mắt nàng phản chiếu ánh sáng, đen tuyền, giống như nhiều tia sáng hơn nữa cũng không chiếu vào được, như đầm sâu không thấy đáy.
"Không quen." Văn Bắc đổi tư thế, từ cơ thể đến lời nói đều lộ ra vẻ kháng cự: "Bảo cô ta cút đi."
Cảm giác tự sa ngã nồng đậm.
Văn Bắc nằm giống như một đóa hoa hồng đã được người ta hái, tuy rằng mất dinh dưỡng, không còn tươi sống, nhưng vẫn mọc đầy gai không cho phép người khác tới gần, dường như chỉ cần người tới gần một chút cả cơ thể sẽ bị đâm đầy vết thương.
Giang Mộ Nam không sợ bị thương, cô chính là tới ôm những bụi gai này.
Người hầu nghe Văn Bắc nói xong có chút khó xử nhìn Giang Mộ Nam, mở miệng nói: "Cô Giang."
Giang Mộ Nam không đáp lại, người hầu xấu hổ, lại gọi: "Cô Giang?"
"Cut!" Kỳ Liên từ bên cạnh máy theo dõi chạy tới, hô: "Khả Hinh? Sao lại thế này? Quên thoại?"
Ánh đèn tan đi, mọi người mồm năm miệng mười, Cố Khả Hinh mới hoàn hồn, Cảnh Viên diễn đóa hoa hồng này, không yêu không diễm không uỷ mị, trong nháy mắt lại làm cho cô liên tưởng đến quá khứ, cái cảm giác cam chịu sắp làm cho người ta hít thở không thông này, giống như đã từng quen biết.
Cố Khả Hinh áy náy nói: "Xin lỗi, vừa rồi quên thoại, làm lại lần nữa đi."
Kỳ Liên gật đầu, quay đầu hỏi Cảnh Viên: "OK không?"
"OK."
"Làm lại một lần nữa." Kỳ Liên nói xong người phụ trách đập bảng clapper, lần thứ hai bắt đầu.
Cảnh đầu tiên của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, cần phải tạo cảm giác CP, vì vậy mất một chút thời gian, cảnh thứ hai quay lâu hơn trong tưởng tượng, đến hơn 8 giờ tối mới kết thúc một ngày quay phim, Kỳ Liên ra lệnh mọi người thu dọn đạo cụ, cầm bộ đàm nói: "Một lát nữa kết thúc tập hợp ở khách sạn, tối nay cùng nhau ăn tối."
Mọi người xung quanh hoan hô nhảy nhót cùng cao giọng hô đạo diễn Kỳ vạn tuế, Cảnh Viên từ phim trường đi ra, Diệp Từ Tịch đi theo nàng, thái độ câu nệ cung kính, Cảnh Viên không thích cô nàng đi theo như vậy, mở miệng nói: "Ở đây chờ tôi đi."
Diệp Từ Tịch gật đầu, nhẹ nhàng thở ra: "Vâng."
Cảnh Viên một mình đi vào phòng thay đồ, không lâu sau, Cố Khả Hinh và Tô Anh cũng đến, Tô Anh đang nhận điện thoại, cô ấy liếc nhìn Cố Khả Hinh, dường như do dự có nên đưa máy cho cô nghe không, Cố Khả Hinh thấy sắc mặt của cô ấy liền đưa tay ra: "Đưa mình."
Tô Anh cắn môi: "Là chị Mạc."
Cố Khả Hinh giật giật khóe miệng, cười như không cười.
Mạc Ly giúp cô từ chối một buổi quay quảng cáo, nói là từ chối, không bằng nói là thay, đổi lại cho người khác, Cố Khả Hinh sớm đã dự liệu được nên không tức giận, thấy Mạc Ly đang phẫn nộ mắng Vọng Thư thì lên tiếng an ủi, Mạc Ly được trấn an liền hứa: "Em yên tâm, chờ qua khoảng thời gian này, có quảng cáo tốt hơn nữa, chị chắc chắn sẽ giữ lại cho em."
Cố Khả Hinh cười: "Cảm ơn chị Mạc."
Cô cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Tô Anh, đuôi lông mày rũ xuống, xen lẫn không vui và lạnh lẽo. Tô Anh đi ở phía trước, trước khi cô ấy đưa tay ra mở cửa phòng trang điểm, Cảnh Viên nghe thấy âm thanh bèn quay đầu nhìn, thình lình đối diện với vẻ mặt Cố Khả Hinh. Nàng ngẩn người, Cố Khả Hinh đã khôi phục thái độ bình thường, mặt mày ôn hòa cười nói: "Cô Cảnh cũng ở đây à."
Cảnh Viên tự nhiên gật đầu, lại nhìn Cố Khả Hinh, không nhìn thấy cô có chút thần sắc không vui, dường như biểu cảm vừa rồi, chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng quay đầu đi vào phòng thay đồ, lúc trở ra Cố Khả Hinh đã không còn ở đây, Diệp Từ Tịch chờ ở cửa, cô nàng nhìn thấy Cảnh Viên đi ra: "Cô Cảnh, các cô ấy đều đã qua đó, chúng ta cũng đi thôi."
Phim trường chỉ còn lác đác vài người đang vội vàng thu dọn, Cảnh Viên xách túi đi sau Diệp Từ Tịch, hai người đi về phía khách sạn, địa điểm quay cách khách sạn không xa, khoảng 15 phút đi bộ. Diệp Từ Tịch mắt nhìn mũi chân chăm chú đi, người bên cạnh đột nhiên chậm lại, cô nàng quay đầu thấy Cảnh Viên đang tìm kiếm trong túi.
"Cô Cảnh, cô đang tìm gì vậy?"
Cảnh Viên không ngẩng đầu, nói ngắn gọn: "Điện thoại."
Cô nàng nói xong ngẩn ra, nhớ lại mình đặt điện thoại trên bàn trang điểm, Diệp Từ Tịch vội nói: "Cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi lấy."
Cảnh Viên mở miệng nói: "Không cần."
Ngữ khí vẫn từ chối như cũ: "Tôi tự đi, cô ở đây chờ tôi."
Diệp Từ Tịch không dám ngỗ nghịch, rõ ràng những thứ này đều là điều trợ lý như cô nàng nên làm, nhưng Cảnh Viên chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, cô nàng cũng không dám phản bác.
"Vậy cô đi đường cẩn thận." Diệp Từ Tịch nghẹn lời một lúc, liền nghẹn ra những từ này. Cảnh Viên đã bước nhanh về phía phim trường, có đèn đường nên nàng đi rất nhanh, lúc sắp đến phim trường thấy có một người đi ra, rất quen mắt, Cảnh Viên nghĩ vài giây, nhận ra đây là người phụ nữ ngồi bên cạnh Cố Khả Hinh lúc trước, nghe người khác nói, tên là Thời Ý.
Nàng không để trong lòng, đang chuẩn bị cúi đầu thì thấy từ cái cây bên cạnh Thời Ý bất ngờ có một bàn tay từ đằng sau vươn ra, trực tiếp túm cô ta đi!
Sắc mặt Cảnh Viên khẽ biến, lập tức đi về phía trước vài bước, bên tai truyền đến âm thanh.
"Anh điên rồi à? Ai cho anh tới nơi này!" Giọng nói của người phụ nữ nghe không giống như gặp phải kẻ xấu, Cảnh Viên dừng bước, chuẩn bị đi sang bên cạnh, nàng không có sở thích nghe trộm chuyện riêng tư của người khác.
"Tôi không liên lạc được với cô, nên đến đây xem thử, Cố Khả Hinh không có ở đây?" Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp, nghe có vẻ thường xuyên hút thuốc, có tiếng khàn khàn từng bị khói hun.
Thời Ý tức giận: "Tôi đã nói rồi, có việc tôi sẽ liên lạc với anh, anh đừng tự tiện liên lạc với tôi, được không?"
Giọng người đàn ông rất do dự: "Nhưng hôm nay cô không liên lạc với tôi."
"Tôi chưa thu phục xong liên lạc với anh làm gì!" Thời Ý có chút tức giận: "Chờ một chút, đêm nay tôi định ra tay."
Người đàn ông gật đầu: "Cô ta có thể chấp nhận?"
Nhắc tới Cố Khả Hinh, đáy mắt Thời Ý hiện lên ý cười, có chút trào phúng nói: "Người nọ tính tình tốt, yêu cầu gì cũng sẽ đồng ý, đêm nay có liên hoan, tôi sẽ rót nhiều rượu một chút, buổi tối cùng cô ta vào phòng, muốn làm cái gì còn không phải dễ như trở bàn tay sao."
Cô ta nói xong nhìn trái nhìn phải: "Được rồi, sau khi chuyện thành tôi sẽ liên lạc với anh, đừng tới tìm tôi nữa, nếu bị người ta phát hiện làm hỏng việc, anh tự nghĩ hậu quả đi."
Thân thể người đàn ông run lên, giọng nói bị bóng đêm đè xuống không nghe thấy: "Biết rồi."
Thời Ý không muốn nghe hắn dong dài, bước đi ra ngoài, dưới tàng cây rất yên tĩnh, không có một bóng người, chỉ lưu lại mùi thơm mát nhàn nhạt.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Có phải em rất nhàm chán không?
Cố Khả Hinh: Ai nói?
Cảnh Viên: Bạn bè nói.
Cố Khả Hinh: Nói bậy, em không nhàm chán chút nào, có đôi khi còn vô cùng thú vị.
Cảnh Viên: Khi nào?
Cố Khả Hinh: Lúc ở trên giường.
Cảnh Viên:...
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv