Xiềng Xích Cuồng Si
Chương 17
Doãn Thiên trầm mặc điều khiển xe lăn lách ngang qua người Dịch Dương. Thái độ của anh đối với tất cả mọi người điều ôn hòa thân thiện duy chỉ riêng với hắn là biểu hiện rõ sự chán ghét, bài trừ.
Dịch Dương vẫn mặt dày theo sát phía sau lưng chú cún con đang xù lông giận dỗi. Khi tới đoạn cầu thang, biết anh không lên được liền bạo dạn tiến đến bế anh đi.
"Để tôi đưa em về phòng."
Hắn đem người về thẳng phòng mình, ngang ngạnh đặt anh ngồi xuống ghế sofa.
"Từ nay, đây chính là chỗ ngủ của em."
"..."
Doãn Thiên mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nét mặt biểu lộ rõ sự bất mãn.
"Em không thích sao?" Dịch Dương nhỏ giọng hỏi.
Anh chỉ liếc xéo hắn một cái rồi hậm hực quay đi.
"Đành vậy, em không thích cũng phải chiụ vì em là người của anh. Từ trên xuống dưới đều là của anh." Dịch Dương vô sỉ mỉm cười, véo nhẹ chóp mũi xinh xinh, ánh mắt nhìn anh đầy nịnh nọt.
Hắn bước vào phòng tắm, bật mở vòi nước lên, đợi cho nước ấm, rồi lanh lẹ đi ra mở cửa tủ quần áo, lấy một bộ đồ thun đơn giản đặt sẵn trên nệm giường.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn mới tiến đến bế Doãn Thiên lên, thấp giọng nói:
"Người em bẩn rồi...đi tắm trước." Vừa nói hắn vừa cẩn thận để anh đứng tựa vào người mình. Một tay ôm lấy chiếc eo thon gầy mảnh khảnh, tay còn lại lưu loát giúp anh cởi bỏ quần áo.
Dịch Dương đối với những chuyện này đã làm rất thuần thục. Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, mọi sinh hoạt cá nhân của Doãn Thiên đều do bản thân hắn chăm lo. Phải nói là cúc cung tận tụy, có hiếu vô cùng.
Dịch Dương từ từ bế Doãn Thiên đặt vào bồn tắm. Anh ngồi tựa lưng vào thành sứ, trầm mình trong dòng nước ấm, khẽ cúi đầu không dám đối diện nhìn thẳng ai kia.
Hắn nặn ra một ít sữa tắm, nhẹ nhàng bôi lên người Doãn Thiên. Hết xoa tay, bụng, ngực lại tỉ mỉ giúp anh chà lưng. Phong thái kiêu ngạo hách dịch trước kia hoàn toàn biến mất thay vào đó là vẻ diụ dàng cưng chiều như một người bảo mẫu đang chăm sóc trẻ con.
Doãn Thiên ngồi yên trong bồn tắm không dám động đậy, hai bên má vì ngượng mà đỏ ửng cả lên.
Trông anh lúc này xinh đẹp chẳng khác gì trích tiên hạ phàm, mái tóc đen nhánh có vài sợi tóc mai ướt đẫm rũ lòa xòa trước trán. Đôi hàng mi dài khẽ khàng rung động cùng ánh mắt lưu ly mê người.
Doãn Thiên sở hữu một bờ môi mỏng, trơn bóng, màu hồng phấn chẳng khác gì môi con gái. Và một làn da trắng mịn tự nhiên. Thân hình anh thon dài, cân đối, xương quai xanh tinh xảo nhô cao. Anh thừa hưởng một nét đẹp thanh tao thoát tục, nhưng lại đầy mị lực khiến người đối diện chỉ cần nhìn thấy đã cam nguyện cả đời trầm luân.
Doãn Thiên nhận thấy tay Dịch Dương cứ xoa mãi ở trước ngực mình, cảm giác có chút sượng sùng khó chịu.
Anh vừa ngẩng mặt lên liền chạm phải ánh mắt đầy nóng bỏng của hắn đang dán chặt trên người mình.
Doãn Thiên có chút lạnh lòng, anh vội vàng né tránh ánh nhìn như thiêu đốt của ai kia.
Dịch Dương bỗng dưng đứng dậy, cởi hết quần áo trên người rồi nhảy vào bồn tắm.
"Anh cũng bẩn rồi....Chúng ta tắm chung đi." Giọng hắn khàn đặc, không biết xấu hổ mà tiến sát lại gần.
Cũng may bồn tắm trong phòng khá lớn nên có thể miễn cưỡng chứa được hai thân hình cao to, lực lưỡng
Doãn Thiên hai mắt đỏ ngầu, vô cùng phẫn uất, anh cố dùng sức nâng người, kiên quyết muốn đứng dậy rời đi.
Dịch Dương nhận thấy phản ứng quyết liệt của anh, liền nhanh tay ngăn lại. Hắn chính là sợ anh quá kích động sẽ làm tổn hại đến sức khỏe của bản thân.
"Em làm gì vậy? Cơ thể em còn yếu lắm, ngoan ngoãn ngồi yên đi."
Doãn Thiên hoàn toàn không thèm nghe những lời dụ dỗ của Dịch Dương, anh nhất mực muốn rời khỏi bồn tắm. Nhưng hai chân của anh còn quá yếu, vốn không thể tự động đứng lên.
Hắn thấy vậy liền chồm đến ôm chặt anh vào lòng.
"Anh nói em không nghe sao? Đừng có bướng bỉnh nữa." Giọng hắn khàn đến mức khó nghe.
Toàn thân Doãn Thiên run rẩy kịch liệt, đôi bàn tay yếu ớt cố đẩy người ra xa.
Da thịt trần trụi cọ sát với nhau lại sinh ra một loại khoái cảm làm con ác thú trong người Dịch Dương trổi dậy.
Hắn dồn anh lùi sát vào thành bồn, cúi đầu đặt lên đôi môi mỏng một nụ hôn mãnh liệt. Đầu lưỡi thô bạo cậy mở răng hàm luồng lách vào trong khoang miệng ấm nóng ngọt ngào. Tham lam chiếm giữ, quấn quýt day dưa.
Dịch Dương như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày gặp phải miếng mồi ngon, hắn điên cuồng mút lấy đầu lưỡi trơn mềm, ướt át. Từng chút từng chút xâm chiếm, tước đoạt hết mật dịch riêng tư.
Trong lúc đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng bạo, Dịch Dương vô tình chạm phải giọt lệ nhòa đang chậm rãi lăn dài trên gò má Doãn Thiên.
Anh đang mở to mắt nhìn hắn, sâu trong đôi đồng tử đen láy ám trầm là sự khinh bỉ cùng chán ghét tột cùng.
Hắn chợt cảm thấy bản thân thật đê tiện. Hắn gây cho anh biết bao đau khổ đến mức phải chọn cách tự tử để giải thoát khỏi hắn. Ấy vậy mà giờ đây, hắn lại lợi dụng lúc anh không thể phản kháng mà giở trò hèn hạ đốn mạt này với anh.
Dịch Dương bỗng dừng nụ hôn đầy thô bạo của mình lại, cắn nhẹ lên phiến môi đã sưng đỏ của Doãn Thiên, cố chấp triền miên thêm một lúc rồi mới luyến tiếc rời ra.
"Anh..."
Dịch Dương tính nói gì đó nhưng bị giọt nước mắt của Doãn Thiên làm nghẹn lại không thốt nổi nên lời.
Hắn đau lòng đưa tay lên nhẹ lau hàng mi ướt.
"Đừng chạm vào tôi." Doãn Thiên lạnh lùng lên tiếng.
"Xin lỗi...anh chỉ..."
Doãn Thiên tự giễu nhếch môi, nửa khinh thường nửa mỉa mai cắt ngang lời biện giải ấp úng của Dịch Dương.
"Anh không cảm thấy bản thân quá ghê tởm à?" Giọng anh phát ra đầy hàn khí.
Câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim người đối diện đau đến vặn vẹo.
"Trong mắt em...anh là như vậy sao?"Thâm âm hắn lạc đi, nghe có chút nghèn ngào khô khốc ở cuống họng.
"Đúng vậy...anh khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn." Doãn Thiên vẫn giữ nguyên thái độ chán ghét, ngữ khí lại cứng rắn lạnh lùng.
Cõi lòng Dịch Dương như chết lặng, hắn ngồi im trong bồn tắm, không nói thêm câu nào. Bởi hắn biết hắn bị chửi là xứng đáng, cực kỳ xứng đáng cho những gì mà hắn đã làm ra.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, khó khăn lắm hắn mới được gần gũi anh, khó khăn lắm anh mới chịu mở miệng nói với hắn một lời, ấy vậy mà trong anh...hắn chỉ nhận thấy sự căm thù và khinh bỉ.
Dịch Dương từ từ đứng dậy, bước ra ngoài mặc lại quần áo rồi lấy một chiếc khăn lớn tiến lại chỗ Doãn Thiên.
"Cơ thể em còn yếu, ngâm nước lâu quá không tốt, để tôi bế em đi thay đồ."
Nói rồi, hắn cúi người đỡ lấy anh, dùng khăn tắm bao bọc anh kín kẽ.
Hắn nhẹ nhàng đem anh đặt xuống giường, giúp anh lau khô thân thể rồi mặc lại quần áo.
Doãn Thiên vẫn im lặng, rũ mi nhìn vào một khoảng không, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh nhạt.
Xong xuôi mọi chuyện, Dịch Dương liền bật mở máy sấy. Bàn tay to lớn, thô kệch nhẹ nhàng đan vào từng sợi tóc mềm mại của anh, có vuốt ve cưng chiều cũng có yêu thương hối lỗi.
Đợi đến khi đã chải chuốt gọn gàng, hắn lại không kiềm chế được mà hôn nhẹ lên trán anh, hạ thấp giọng nói:
"Cún con của anh thật đẹp trai."
Doãn Thiên đối diện với ánh mắt đầy nhu tìnhcủa hắn chỉ thấy nổi da gà, ghét bỏ quay đi.
"Được rồi! Để anh đưa em xuống lầu ăn tối."
...----------------...
Tại phòng ăn, Thím Trương bày ra một bàn toàn những món thanh đạm, nào là canh rong biển, súp tổ yến, salad trộn rau củ. Tất cả đều giàu vitamin.
Nhìn bàn tay run run cầm nĩa có phần khó khăn của Doãn Thiên, Dịch Dương đau lòng quay qua thủ thỉ:
"Để anh đút cho em."
"Không cần." Anh cau mày gắt gỏng. Khước từ mọi ý tốt của đối phương.
Dịch Dương nghe vậy cũng chỉ đành ngậm ngùi im lặng.
Hắn rất kiên nhẫn, đợi anh ăn xong liền lấy khăn giấy lau miệng cho anh. Ân cần chu đáo đến mức quái lạ.
Dịch Dương vẫn mặt dày theo sát phía sau lưng chú cún con đang xù lông giận dỗi. Khi tới đoạn cầu thang, biết anh không lên được liền bạo dạn tiến đến bế anh đi.
"Để tôi đưa em về phòng."
Hắn đem người về thẳng phòng mình, ngang ngạnh đặt anh ngồi xuống ghế sofa.
"Từ nay, đây chính là chỗ ngủ của em."
"..."
Doãn Thiên mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nét mặt biểu lộ rõ sự bất mãn.
"Em không thích sao?" Dịch Dương nhỏ giọng hỏi.
Anh chỉ liếc xéo hắn một cái rồi hậm hực quay đi.
"Đành vậy, em không thích cũng phải chiụ vì em là người của anh. Từ trên xuống dưới đều là của anh." Dịch Dương vô sỉ mỉm cười, véo nhẹ chóp mũi xinh xinh, ánh mắt nhìn anh đầy nịnh nọt.
Hắn bước vào phòng tắm, bật mở vòi nước lên, đợi cho nước ấm, rồi lanh lẹ đi ra mở cửa tủ quần áo, lấy một bộ đồ thun đơn giản đặt sẵn trên nệm giường.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn mới tiến đến bế Doãn Thiên lên, thấp giọng nói:
"Người em bẩn rồi...đi tắm trước." Vừa nói hắn vừa cẩn thận để anh đứng tựa vào người mình. Một tay ôm lấy chiếc eo thon gầy mảnh khảnh, tay còn lại lưu loát giúp anh cởi bỏ quần áo.
Dịch Dương đối với những chuyện này đã làm rất thuần thục. Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, mọi sinh hoạt cá nhân của Doãn Thiên đều do bản thân hắn chăm lo. Phải nói là cúc cung tận tụy, có hiếu vô cùng.
Dịch Dương từ từ bế Doãn Thiên đặt vào bồn tắm. Anh ngồi tựa lưng vào thành sứ, trầm mình trong dòng nước ấm, khẽ cúi đầu không dám đối diện nhìn thẳng ai kia.
Hắn nặn ra một ít sữa tắm, nhẹ nhàng bôi lên người Doãn Thiên. Hết xoa tay, bụng, ngực lại tỉ mỉ giúp anh chà lưng. Phong thái kiêu ngạo hách dịch trước kia hoàn toàn biến mất thay vào đó là vẻ diụ dàng cưng chiều như một người bảo mẫu đang chăm sóc trẻ con.
Doãn Thiên ngồi yên trong bồn tắm không dám động đậy, hai bên má vì ngượng mà đỏ ửng cả lên.
Trông anh lúc này xinh đẹp chẳng khác gì trích tiên hạ phàm, mái tóc đen nhánh có vài sợi tóc mai ướt đẫm rũ lòa xòa trước trán. Đôi hàng mi dài khẽ khàng rung động cùng ánh mắt lưu ly mê người.
Doãn Thiên sở hữu một bờ môi mỏng, trơn bóng, màu hồng phấn chẳng khác gì môi con gái. Và một làn da trắng mịn tự nhiên. Thân hình anh thon dài, cân đối, xương quai xanh tinh xảo nhô cao. Anh thừa hưởng một nét đẹp thanh tao thoát tục, nhưng lại đầy mị lực khiến người đối diện chỉ cần nhìn thấy đã cam nguyện cả đời trầm luân.
Doãn Thiên nhận thấy tay Dịch Dương cứ xoa mãi ở trước ngực mình, cảm giác có chút sượng sùng khó chịu.
Anh vừa ngẩng mặt lên liền chạm phải ánh mắt đầy nóng bỏng của hắn đang dán chặt trên người mình.
Doãn Thiên có chút lạnh lòng, anh vội vàng né tránh ánh nhìn như thiêu đốt của ai kia.
Dịch Dương bỗng dưng đứng dậy, cởi hết quần áo trên người rồi nhảy vào bồn tắm.
"Anh cũng bẩn rồi....Chúng ta tắm chung đi." Giọng hắn khàn đặc, không biết xấu hổ mà tiến sát lại gần.
Cũng may bồn tắm trong phòng khá lớn nên có thể miễn cưỡng chứa được hai thân hình cao to, lực lưỡng
Doãn Thiên hai mắt đỏ ngầu, vô cùng phẫn uất, anh cố dùng sức nâng người, kiên quyết muốn đứng dậy rời đi.
Dịch Dương nhận thấy phản ứng quyết liệt của anh, liền nhanh tay ngăn lại. Hắn chính là sợ anh quá kích động sẽ làm tổn hại đến sức khỏe của bản thân.
"Em làm gì vậy? Cơ thể em còn yếu lắm, ngoan ngoãn ngồi yên đi."
Doãn Thiên hoàn toàn không thèm nghe những lời dụ dỗ của Dịch Dương, anh nhất mực muốn rời khỏi bồn tắm. Nhưng hai chân của anh còn quá yếu, vốn không thể tự động đứng lên.
Hắn thấy vậy liền chồm đến ôm chặt anh vào lòng.
"Anh nói em không nghe sao? Đừng có bướng bỉnh nữa." Giọng hắn khàn đến mức khó nghe.
Toàn thân Doãn Thiên run rẩy kịch liệt, đôi bàn tay yếu ớt cố đẩy người ra xa.
Da thịt trần trụi cọ sát với nhau lại sinh ra một loại khoái cảm làm con ác thú trong người Dịch Dương trổi dậy.
Hắn dồn anh lùi sát vào thành bồn, cúi đầu đặt lên đôi môi mỏng một nụ hôn mãnh liệt. Đầu lưỡi thô bạo cậy mở răng hàm luồng lách vào trong khoang miệng ấm nóng ngọt ngào. Tham lam chiếm giữ, quấn quýt day dưa.
Dịch Dương như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày gặp phải miếng mồi ngon, hắn điên cuồng mút lấy đầu lưỡi trơn mềm, ướt át. Từng chút từng chút xâm chiếm, tước đoạt hết mật dịch riêng tư.
Trong lúc đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng bạo, Dịch Dương vô tình chạm phải giọt lệ nhòa đang chậm rãi lăn dài trên gò má Doãn Thiên.
Anh đang mở to mắt nhìn hắn, sâu trong đôi đồng tử đen láy ám trầm là sự khinh bỉ cùng chán ghét tột cùng.
Hắn chợt cảm thấy bản thân thật đê tiện. Hắn gây cho anh biết bao đau khổ đến mức phải chọn cách tự tử để giải thoát khỏi hắn. Ấy vậy mà giờ đây, hắn lại lợi dụng lúc anh không thể phản kháng mà giở trò hèn hạ đốn mạt này với anh.
Dịch Dương bỗng dừng nụ hôn đầy thô bạo của mình lại, cắn nhẹ lên phiến môi đã sưng đỏ của Doãn Thiên, cố chấp triền miên thêm một lúc rồi mới luyến tiếc rời ra.
"Anh..."
Dịch Dương tính nói gì đó nhưng bị giọt nước mắt của Doãn Thiên làm nghẹn lại không thốt nổi nên lời.
Hắn đau lòng đưa tay lên nhẹ lau hàng mi ướt.
"Đừng chạm vào tôi." Doãn Thiên lạnh lùng lên tiếng.
"Xin lỗi...anh chỉ..."
Doãn Thiên tự giễu nhếch môi, nửa khinh thường nửa mỉa mai cắt ngang lời biện giải ấp úng của Dịch Dương.
"Anh không cảm thấy bản thân quá ghê tởm à?" Giọng anh phát ra đầy hàn khí.
Câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim người đối diện đau đến vặn vẹo.
"Trong mắt em...anh là như vậy sao?"Thâm âm hắn lạc đi, nghe có chút nghèn ngào khô khốc ở cuống họng.
"Đúng vậy...anh khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn." Doãn Thiên vẫn giữ nguyên thái độ chán ghét, ngữ khí lại cứng rắn lạnh lùng.
Cõi lòng Dịch Dương như chết lặng, hắn ngồi im trong bồn tắm, không nói thêm câu nào. Bởi hắn biết hắn bị chửi là xứng đáng, cực kỳ xứng đáng cho những gì mà hắn đã làm ra.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, khó khăn lắm hắn mới được gần gũi anh, khó khăn lắm anh mới chịu mở miệng nói với hắn một lời, ấy vậy mà trong anh...hắn chỉ nhận thấy sự căm thù và khinh bỉ.
Dịch Dương từ từ đứng dậy, bước ra ngoài mặc lại quần áo rồi lấy một chiếc khăn lớn tiến lại chỗ Doãn Thiên.
"Cơ thể em còn yếu, ngâm nước lâu quá không tốt, để tôi bế em đi thay đồ."
Nói rồi, hắn cúi người đỡ lấy anh, dùng khăn tắm bao bọc anh kín kẽ.
Hắn nhẹ nhàng đem anh đặt xuống giường, giúp anh lau khô thân thể rồi mặc lại quần áo.
Doãn Thiên vẫn im lặng, rũ mi nhìn vào một khoảng không, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh nhạt.
Xong xuôi mọi chuyện, Dịch Dương liền bật mở máy sấy. Bàn tay to lớn, thô kệch nhẹ nhàng đan vào từng sợi tóc mềm mại của anh, có vuốt ve cưng chiều cũng có yêu thương hối lỗi.
Đợi đến khi đã chải chuốt gọn gàng, hắn lại không kiềm chế được mà hôn nhẹ lên trán anh, hạ thấp giọng nói:
"Cún con của anh thật đẹp trai."
Doãn Thiên đối diện với ánh mắt đầy nhu tìnhcủa hắn chỉ thấy nổi da gà, ghét bỏ quay đi.
"Được rồi! Để anh đưa em xuống lầu ăn tối."
...----------------...
Tại phòng ăn, Thím Trương bày ra một bàn toàn những món thanh đạm, nào là canh rong biển, súp tổ yến, salad trộn rau củ. Tất cả đều giàu vitamin.
Nhìn bàn tay run run cầm nĩa có phần khó khăn của Doãn Thiên, Dịch Dương đau lòng quay qua thủ thỉ:
"Để anh đút cho em."
"Không cần." Anh cau mày gắt gỏng. Khước từ mọi ý tốt của đối phương.
Dịch Dương nghe vậy cũng chỉ đành ngậm ngùi im lặng.
Hắn rất kiên nhẫn, đợi anh ăn xong liền lấy khăn giấy lau miệng cho anh. Ân cần chu đáo đến mức quái lạ.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv