Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 2


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Ở một nơi nào đó, Tô Tĩnh Tuyền vẫn mong rằng khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng sâu thẳm, cô biết rõ, những gì đã qua không thể thay đổi, cũng chẳng thể xóa nhòa.

Qua một lúc lâu, đột nhiên có một lực rất mạnh kéo cô ra khỏi chăn. Tô Tĩnh Tuyền còn chưa kịp định thần thì đã bị kéo thẳng khỏi chiếc giường êm ái. Hai mắt cô tròn xoe nhìn Dương Hạnh Nguyên, người đang đứng chống nạnh với vẻ mặt bất lực, pha lẫn chút giận dữ.

“Này, tỉnh ngủ lẹ đi! Bà đây không thích nói nhiều” Hạnh Nguyên nghiêm giọng.

Tĩnh Tuyền dụi mắt, ngáp một cái rõ dài, rồi lườm bạn:

“Gì nữa? Sao cậu vào được đây? Đây là khách sạn của mình mà?”

“Biện pháp nghiệp vụ” Hạnh Nguyên thản nhiên đáp, nhún vai một cái.

Tĩnh Tuyền nhíu mày:

“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Cậu biết cái này đáng tội gì không?”

Hạnh Nguyên bật cười khinh khỉnh, xoa cằm:

“Mẹ cậu kêu tôi đến đó, cô tiểu thư ạ. Thấy ghê chưa? Với lại đây không phải nhà cậu”

“ Tôi mua lại cái khách sạn này dư sức”

“ Tôi có thể kêu mẹ cậu khoá thẻ”

Tĩnh Tuyền nghe vậy thì im bặt. Cô kéo chăn lại ngồi gọn trên giường, lẩm bẩm:

“Mẹ đúng là chẳng bao giờ để mình yên.”

“Cũng may bác ấy không để yên, không thì tôi biết làm sao với một con nhóc vừa thất tình, vừa tiêu tiền như phá thế này?” Hạnh Nguyên kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay nhìn cô bạn thân từ trên xuống dưới.

Tĩnh Tuyền bĩu môi:

“Cậu đi theo để làm gì? Tôi ổn mà.”



“Ổn? Nhìn cậu như một con mèo bị bỏ rơi thế kia mà ổn?” Hạnh Nguyên hất cằm chỉ vào bộ dạng xộc xệch của bạn mình.

“Cậu nghe cho rõ đây, tôi đến không phải để khuyên cậu về, mà là để kéo cậu đi chơi. Nhưng trước hết, dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo cái đã! Bị đàn ông bỏ có gì đâu mà phải tiều tụy vậy?”

Tĩnh Tuyền ngẩn người, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Hạnh Nguyên làm cô không dám cãi lại. Vừa bước vào phòng tắm, cô nghe thấy tiếng bạn mình gọi với theo:

“Đừng để tôi phải xông vào đấy kéo cậu ra lần nữa!”

“ Dạ bà nội!”

Tĩnh Tuyền đóng sầm cửa, cô đứng tựa lưng vào cửa, thở dài một hơi. Đúng là Dương Hạnh Nguyên, chưa bao giờ cho cô thời gian để “tận hưởng” cảm giác buồn bã. Cô hậm hực nghĩ thầm: Để người ta tâm trạng một chút cũng không được mà. Lúc nào cũng như sấm sét kéo tới, ép người khác phải vui lên ngay lập tức.

Nhưng rồi, khi nhìn mình trong gương, Tĩnh Tuyền không khỏi bật cười chua chát. Đôi mắt sưng húp, mái tóc rối bù, gương mặt đầy vẻ uể oải, chẳng khác gì một con gấu trúc vừa bị dội nước lạnh.

“Thôi được, không vì bản thân thì cũng phải rửa cái mặt cho cậu ta bớt nói.” Cô lầm bầm, mở vòi nước và bắt đầu làm sạch mặt mũi.

Bên ngoài, Dương Hạnh Nguyên chống cằm ngồi chờ, ánh mắt thoáng dịu lại. Dù lời lẽ có phần gay gắt, nhưng cô biết bạn mình là người nhạy cảm, dễ bị tổn thương. Thay vì an ủi hay khuyên nhủ, cách tốt nhất là kéo Tĩnh Tuyền ra khỏi trạng thái tiêu cực bằng hành động.

Khi cửa phòng tắm mở ra, Tĩnh Tuyền bước ra với vẻ mặt tỉnh táo hơn, mái tóc được buộc gọn lại.

“Được chưa? Giờ tôi có thể tiếp tục nằm lười chưa?”

“Còn lâu nhé. Thay đồ cho chặt chém vào, chúng ta đi chơi”

“ Gì nữa? Tôi mới đi chơi về mà”

“ Đi pub. Coi cậu đi chơi kìa, toàn mua mấy cái vớ va vớ vẩn”

Tĩnh Tuyền trừng mắt nhìn bạn mình, tay ôm túi đồ hiệu vừa mua về, vẻ mặt không phục.

“Vớ va vớ vẩn? Mấy cái này đều là phiên bản giới hạn, biết không?!”

“Biết. Nhưng đừng nói với tôi là cậu bay sang tận Macao chỉ để mua túi xách và chui rúc trong khách sạn khóc lóc nha?”

“…Ừ thì…”

“Không nói nhiều! Thay đồ. Chặt chém vào, đừng để người ta nói bạn của Dương Hạnh Nguyên ra đường mà không biết ăn mặc!”

“Chặt chém? Ở trên trần nhà á”

...----------------...

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat