Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 47
Vạn Thu lập tức quay lại tìm Dương Tiêu Vũ, điện thoại của Dương Tiêu Vũ đột nhiên vang lên, ánh mắt đang chăm chú nhìn Vạn Thu bèn dời sang điện thoại.
Một đôi tay xa lạ nắm lấy vai Vạn Thu, không hề dùng sức.
Dương Tiêu Vũ trả lời điện thoại, nhìn về phía người lạ đang ôm vai Vạn Thu, gật đầu.
Vạn Thu còn đang vùng vẫy theo bản năng đột nhiên dừng lại khi thấy cái gật đầu của Dương Tiêu Vũ, cuối cùng cậu tùy ý cho đôi tay này đưa mình đi.
Vạn Thu ngồi trên một chiếc ghế mềm, đôi tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, Vạn Thu nhìn thấy bạn của mẹ nhìn cậu trong gương, mỉm cười.
"Cố lên nha." Dương Tiêu Vũ tạm thời tắt âm điện thoại và nói với Ngải Lan.
"Cậu vẫn còn chưa tin kĩ thuật của tớ sao?" Ngải Lan cố tình trêu chọc.
"Cậu thiết kế rất táo bạo, tớ vẫn luôn tin tưởng vào thẩm mỹ của cậu mà." Nụ cười Dương Tiêu Vũ thập phần yên tâm.
Vạn Thu thấy Dương Tiêu Vũ từ xa tiến lại gần, mỗi bước đi của bà đều khiến cậu thả lỏng.
"Bảo bối ngoan, con ở với dì hợp tác thật tốt nha, mẹ có một số việc phải giải quyết. Chờ con trở nên đẹp trai rồi, mẹ sẽ quay lại." Dương Tiêu Vũ dỗ dành Vạn Thu rồi nhéo nhéo mặt cậu.
Vạn Thu chăm chú nhìn Dương Tiêu Vũ, cuối cùng gật đầu.
Dương Tiêu Vũ trả lời điện thoại và rời đi, để lại Vạn Thu trong thế giới tươi sáng xa lạ, thế giới mà cậu cho rằng mình không đủ tư cách để bước vào.
"Đừng lo lắng, Vạn Thu, cô nhất định sẽ giúp cháu trở nên thật đẹp." Ngải Lan gọi tên Vạn Thu bằng giọng nói nhẹ nhàng.
Người được mẹ tin tưởng, cậu cũng sẽ tin tưởng.
Mỗi cái chạm của Ngải Lan đều vô cùng dịu dàng.
Đôi tay giơ cao, cuối cùng đặt lên người cậu, những ký ức tràn đầy đau đớn bây giờ dường như chỉ còn là ảo ảnh.
"Vạn Thu, cháu giữ cái tư thế này lâu rồi, chẳng lẽ không khó chịu sao?" Giọng nói Ngải Lan đột nhiên vang lên bên tai Vạn Thu.
Vạn Thu suy tư ý nghĩa của câu này, nhìn Ngải Lan trong gương.
"Cháu phải đứng lên sao?" Vạn Thu hỏi.
"Không, không, ý cô không phải vậy. Cơ thể cháu cứng ngắc, chắc hẳn là rất căng thẳng, cô làm cháu lo lắng phải không?" Ngải Lan cảm thấy Vạn Thu dưới tay mình cứng đờ như cục đá.
Vạn Thu không trả lời.
"Yên tâm,cô và mẹ cháu là bạn tốt, dù mẹ cháu không đáng tin cậy, cũng không giống một người mẹ tốt..." Giọng nói của Ngải Lan đột nhiên dừng lại.
Bởi vì bà nhận ra có một sự biến hóa nhỏ trong cách Vạn Thu nhìn mình.
Mặc dù Vạn Thu nhanh chóng quay mặt đi, nhưng vẫn như cũ không nói lời nào. Tuy vậy cái nhìn vừa rồi rõ ràng chính là phản ứng trước việc gia đình bị "nói xấu".
Đôi mắt đứa trẻ trong suốt, dường như đang dùng cảm xúc tức giận nho nhỏ để cố gắng bảo vệ gia đình.
Ngải Lan biết rõ Dương Tiêu Vũ tuyệt đối không phải là một người mẹ tốt.
Nhưng đối với Vạn Thu, hình như không phải vậy.
Từ góc nhìn của Ngải Lan, Vạn Thu là một đứa trẻ kỳ lạ.
Hầu hết khi nhìn gương, mọi người sẽ luôn chú ý tới hình ảnh của chính mình, nhưng Vạn Thu lại nhìn những người xung quanh.
Vạn Thu dường như không có cảm giác an toàn đối với mọi thứ xung quanh, liên tục xác nhận xem chúng có vô hại không.
Quả thực giống như...
Ngải Lan suy nghĩ một lúc.
Giống như một con mèo hoang bị cưỡng ép đến một môi trường xa lạ, bộ lông mềm mại dựng đứng, đôi mắt mở to, sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng nó biết rõ ràng mình đang bị trói quanh cổ, chỉ có thể cứng đờ cuộn tròn cơ thể lại.
Ngải Lan cảm thấy có lỗi.
Cứ như mình đang cố vuốt ve một con mèo không muốn bị chạm vào.
"Bảo bối!" Sau khi giải quyết công việc trong chốc lát, Dương Tiêu Vũ lại xuất hiện trong tầm nhìn của Vạn Thu.
Ngải Lan đang chải tóc, nhận thấy cơ thể đứa trẻ bên dưới đột nhiên thả lỏng.
"Ai da thật là đáng yêu." Hai mắt Dương Tiêu Vũ sáng lên.
Đối với những đứa trẻ như Vạn Thu, chỉ cần cắt tỉa đơn giản cũng đủ thấy được sức sống trẻ trung cùng sự dễ thương, một bên tóc được sửa lại có hơi khoa trương, bên tóc kia dài hơn một chút lại trông có vẻ ngoan ngoãn.
Mặc dù kiểu tóc không đối xứng nhìn qua có chút kì lạ, nhưng sự khéo léo của Ngải Lan đã loại bỏ mọi sự bất hòa, khiến đôi mắt xinh đẹp của Vạn Thu càng nổi bật hơn.
"Nhìn xem, mẹ và Vạn Thu đứng cùng một chỗ có phải rất tuyệt không?" Dương Tiêu Vũ kéo Vạn Thu, trước gương là bóng dáng một cao một thấp, Vạn Thu nhìn thấy phiên bản mới toanh nhưng xa lạ của chính mình.
Cậu không để ý đến ngoại hình hay quần áo, cậu chỉ quan tâm những thứ người thân tặng cho cậu. Nếu Dương Tiêu Vũ thích bộ dáng cậu bây giờ, vậy thì cậu cũng thích.
"Đứa nhỏ này thật sự rất thích cậu." Ngải Lan nói khi thấy Dương Tiêu Vũ chuẩn bị rời đi, "Khi tớ nói xấu cậu, đứa nhỏ còn trừng mắt nhìn tớ, rõ ràng là đang bảo vệ cậu mà."
Dương Tiêu Vũ nhướng mày, chỉ cười cười, cũng không nói ra lời khoe khoang nào.
Bà không có tự tin để chắc chắn, liệu Vạn Thu có thật sự thích bà hay không.
- -
Vạn Thu hiếm khi có trải nghiệm vui vẻ khi đi ra ngoài cùng gia đình.
Cho dù đó là người mẹ không nhớ rõ tên, Vạn Tiểu Hoa, hay Ninh Xảo Trân.
Vạn Thu vẫn luôn cho rằng đây là chuyện bình thường, các bạn cùng lớp của cậu cũng không thích đi chơi với ba mẹ mà thích chơi với bạn bè hơn.
Nhưng cũng không phải là Vạn Thu không tò mò, cậu không biết cảm giác đi chơi với ba mẹ sẽ như thế nào.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, cậu cùng mẹ đi chơi, mẹ còn thừa nhận cậu là con trai của mẹ.
Lẽ ra phải rất vui vẻ.
Nhưng lúc này Vạn Thu lại thấy tò mò.
Thứ cậu quen thuộc là những con đường bẩn thỉu, những thùng rác hôi hám, những tòa nhà cũ kỹ trong tiểu khu được cây xanh rậm rạp bao phủ, những dãy cửa hàng mặt tiền nhấp nhô, những quán ăn liên tục tỏa ra mùi thơm sau tấm rèm nhựa...
Sẽ không có ai chú ý đến cậu, không ai cố gắng tiếp cận cậu, và không ai tò mò về cậu.
Mà ở nơi này, gạch men sáng đến mức có thể soi bóng người, cửa kính trong suốt cảm giác như có thể đặt trực tiếp người qua đường vào đó để làm hình mẫu trưng bày quần áo.
Tất cả những điều này đang nói cho Vạn Thu, cậu đã bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Không biết đây là đâu, cũng không biết làm cách nào để tìm được nhà của mình.
Một khi buông tay mẹ ra, cậu sẽ không bao giờ tìm được đường về nhà nữa phải không?
Nếu buông lỏng tay ra.
Thì mẹ bỏ rơi cậu, hay cậu bỏ rơi mẹ?
"Hoan nghênh hoan nghênh, xin mời hai người vào, xin hỏi bạn muốn mua quần áo cho con trai sao? Có muốn tôi giới thiệu một chút không?"
"Dáng người đứa bé có thể cần sửa lại quần áo một chút, mà việc này có thể thực hiện luôn trong cửa hàng nha."
"Xin hỏi bạn có cần tùy chỉnh riêng không ạ? Các nhà thiết kế hiện tại của chúng tôi đều đang ở trong cửa hàng. Bạn có thể xem bản vẽ thiết kế để hiểu trình độ của họ."
Khi Dương Tiêu Vũ dẫn Vạn Thu vào mọi cửa hàng, giọng nói lải nhải cùng những ánh mắt xa lạ mang theo mấy phần đánh giá luôn quay xung quanh Vạn Thu, nhưng nhân viên cũng sẽ mỉm cười ấm áp với cậu.
Người đi ngang qua cũng nhìn cậu, có vô số tầm mắt...
Vạn Thu không thể kiểm soát những thứ xung quanh, bèn cúi đầu, có lẽ đã lạc mất phương hướng.
Dường như cậu đang chìm vào dòng nước tối tăm, không có ánh sáng, không có âm thanh, tất cả những gì cậu có chỉ là bàn tay được mẹ nắm lấy.
"Con có muốn chơi thử cái này không?" Đột nhiên giọng nói Dương Tiêu Vũ từ bên cạnh truyền đến.
Vạn Thu nỗ lực chớp mắt, cố gắng làm rõ tầm nhìn hỗn loạn của mình một lần nữa.
Trước mặt cậu là một nhà bóng đầy màu sắc. Khung cảnh kì lạ nhưng tươi sáng và rực rỡ khiến Vạn Thu quên mất nỗi sợ hãi.
Nhưng cậu rất nhanh nhìn đi chỗ khác. Cậu gắt gao nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, dán bên người bà.
"Đến chơi một lát nhé?" Dương Tiêu Vũ hỏi Vạn Thu.
Vạn Thu lại chỉ nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, không có dấu hiệu muốn buông ra.
Dương Tiêu Vũ kéo Vạn Thu một chút, Vạn Thu nắm không chặt nhưng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Dương Tiêu Vũ lại nhìn vào nhà bóng.
Mặc dù có thể chuẩn bị không gian tương tự trong nhà nhưng không thể náo nhiệt như nơi này được.
Có mấy đứa trẻ đang chơi trong nhà bóng, trong khi các bậc phụ huynh ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Quả nhiên vẫn phải có người chơi cùng mới tốt đúng không?
Dương Tiêu Vũ nhớ rõ khi Vạn Thu cùng Sở Ức Quy kết bạn, Vạn Thu đã rất vui vẻ và quan tâm tới chuyện này.
Vạn Thu có thói quen làm lơ những thứ mình thích, nếu bây giờ không để ý nhà bóng, chẳng phải chứng minh thằng bé rất thích sao?
Dương Tiêu Vũ suy tư.
"Đi chơi nha?" Dương Tiêu Vũ buông lỏng tay Vạn Thu ra.
Vạn Thu khẽ mở to hai mắt.
Dương Tiêu Vũ vỗ vỗ lưng Vạn Thu: "Ngoan, đi chơi một lát đi, mẹ đợi con ở đây."
Vạn Thu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ nhận thấy tư duy của Vạn Thu có vẻ trì trệ hơn bình thường, liền xoa đầu cậu.
"Đi thôi." Sau khi Dương Tiêu Vũ trả tiền liền dùng tay đẩy sau lưng Vạn Thu, dẫn Vạn Thu vào một thế giới đầy màu sắc.
Dương Tiêu Vũ ngồi ngay bên cạnh nhà bóng, chăm chú nhìn Vạn Thu, đã lên kế hoạch ở lại đây.
Cảm thấy Vạn Thu hình như muốn xác nhận vẻ mặt của mình, Dương Tiêu Vũ thản nhiên để Vạn Thu quan sát, thậm chí còn tháo kính râm vẫn luôn đeo để Vạn Thu nhìn rõ hơn.
- -Mẹ hi vọng con đi chơi.
Dương Tiêu Vũ muốn nói với Vạn Thu những lời này.
Vạn Thu đứng trước mặt Dương Tiêu Vũ, sau khi mất đi bàn tay của mẹ, cậu vẫn luôn nắm chặt cái túi nhỏ màu vàng kem của mình, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
"Mang theo túi có khó chơi không?" Trong túi nhỏ đựng thẻ ngân hàng, tiền tiêu vặt mà Sở Kiến Thụ đưa, còn có điện thoại của Vạn Thu, thấy Vạn Thu coi trọng nó như vậy, chỉ sợ rất khó buông túi ra mà thoải mái chơi đùa.
Dương Tiêu Vũ vươn tay, lòng bàn tay mở ra, hướng về phía trước.
"Mẹ cầm giúp con nhé, mẹ muốn con chơi vui vẻ một chút."
Vạn Thu cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn tay Dương Tiêu Vũ.
Cuối cùng Vạn Thu rũ mắt xuống, hàng lông mi che khuất mọi cảm xúc trong đôi mắt, cậu cởi cái túi nhỏ ra, đưa vào tay Dương Tiêu Vũ.
Quai túi rơi ra, lông mi Vạn Thu khẽ run lên.
"Đừng đứng ở đây nữa nha? Đi chơi nào." Dương Tiêu Vũ nỗ lực cổ vũ.
Vạn Thu vẫn đứng ở nơi đó, ngơ ngơ ngác ngác.
Dương Tiêu Vũ lại nắm lấy cổ tay Vạn Thu, dẫn cậu đến nhà bóng. Khi cổ tay bị nắm lấy, Vạn Thu vô thức bắt lấy tay Dương Tiêu Vũ.
Nhưng tiếp tục bị buông ra.
Vạn Thu không nắm được tay Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu đứng trong nhà bóng.
Đôi chân gầy gò ngập trong vô số quả bóng nhỏ, xung quanh là tiếng cười vui vẻ và tiếng hò hét của những đứa trẻ khác, thỉnh thoảng lại có thêm mấy quả bóng chất đống dưới chân Vạn Thu, và có những đứa trẻ chạy nhảy từ phía sau cậu.
Chỉ có cậu đứng im ở đó.
Có vẻ như một tác phẩm điêu khắc đã bị đặt ở vị trí không thích hợp.
Vạn Thu thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ đứng cách đó không xa cũng chú ý tới hành động của Vạn Thu, cậu không hề nhìn bà để đoán vẻ mặt nữa.
Thiếu niên đứng trong thế giới đầy màu sắc, Dương Tiêu Vũ lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Có một cảm giác ngứa ran kỳ lạ, giống như chiếc kim châm vào da thịt của bà.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv