Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 65
Sở Kiến Thụ nghe thấy tiếng hát, nhướng mày, quay đầu nhìn Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ mặt không biểu tình ấn chuông, sau đó cùng Sở Kiến Thụ mỗi người mỗi việc.
Sở Kiến Thụ nhìn Dương Tiêu Vũ mấy lần.
Nhưng Dương Tiêu Vũ nửa ánh mắt cũng không thèm cho Sở Kiến Thụ.
Dương Tiêu Vũ còn mang thù, lúc trước Sở Kiến Thụ không dạy bà cách để Vạn Thu chủ động mua quà, bà vẫn nhớ tới tận bây giờ.
Sốt ruột sao?
Cho anh sốt ruột tới chết!
Sở Kiến Thụ thở dài.
Có chút buồn bực.
———
Thời gian buổi tối của Vạn Thu cũng bị Sở Chương hoàn toàn chiếm cứ.
Sở Chương quả thật giống như một người luôn tìm kiếm những điều mới mẻ, mà Vạn Thu đi theo tiết tấu của Sở Chương, không dừng lại chút nào.
Nhưng Sở Chương khác với Dương Tiêu Vũ, tâm tình anh càng ngày càng phấn khích, ví dụ như bây giờ...
Vạn Thu đang chơi game trên điện thoại với Sở Chương.
Rõ ràng ở nhà có máy tính chơi game cao cấp, nhưng Sở Chương lại muốn chơi game trên điện thoại với Vạn Thu.
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu biết thì ra điện thoại cũng có thể chơi game, những thứ màu sắc rực rỡ này rất có sức hấp dẫn với cậu.
Mặc dù điểm thu hút nằm ở màu sắc đẹp mắt chứ không phải bản thân trò chơi.
Vạn Thu ngồi cạnh Sở Chương, hai người cùng nằm trên thảm, cùng nhau nghịch một cái điện thoại.
Vạn Thu vẫn luôn không giỏi chơi những trò chơi nhỏ.
Sở Chương đã tải xuống khá nhiều app trên điện thoại Vạn Thu, màu sắc rực rỡ lấp đầy màn hình điện thoại. Sở Chương nói với Vạn Thu, mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm có thể mở dần dần ra xem.
Sở Chương dạy Vạn Thu cách đăng bài lên vòng bạn bè, có thể là ảnh chụp, cũng có thể là bài viết.
Sở Chương giống như chiếc hộp khổng lồ không đáy chứa đầy các loại quà, Vạn Thu không ngừng nhận được những quà tặng mới lạ từ trong đó, lấy mãi không hết.
Mà những thứ này đều chất thành đống dưới chân, Vạn Thu thậm chí còn chưa kịp hiểu đây là món quà gì đã bị nhấn chìm trong đủ loại hộp đẹp đẽ, chân tay luống cuống.
Vạn Thu cầm điện thoại mơ màng, lăn lộn cả ngày, bây giờ cậu đã cực kỳ buồn ngủ.
Cuối cùng Vạn Thu gật gà gật gù đến mức không biết trời đất, được Sở Chương đỡ lấy.
Và có lẽ vì có nơi để dựa vào, Vạn Thu không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Sở Chương ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn mèo con buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng nheo hai mắt lại để xem video.
Thể lực không tốt sao?
Sở Chương nghĩ.
Mấy ngày này là kì nghỉ của Sở Chương, anh tính toán mang Vạn Thu đi chơi thật vui.
Dương Tắc và Sở Ức Quy căn bản sẽ không giúp Vạn Thu biết giới trẻ ngày nay đang làm gì.
Cộng với sự bảo vệ quá mức của Dương Tiêu Vũ, Sở Chương từ Bạch quản gia biết được, Vạn Thu dường như không ra ngoài quá nhiều.
Vạn Thu không nói muốn ra ngoài chơi, nhưng cũng không có nghĩa là Vạn Thu muốn ở nhà.
Ít nhất phải tìm một thú vui.
Một khi con người có sở thích riêng, họ sẽ có động lực để làm rất nhiều việc.
Sở Chương bế ngang Vạn Thu đặt lên giường.
Vạn Thu mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa, nhẹ nhàng thở, Sở Chương véo véo tóc Vạn Thu rồi lại chọc chọc vào khuôn mặt cậu.
"Đáng tiếc anh cả bận quá, nếu không mỗi ngày đều có thể đưa em ra ngoài chơi."
Sở Chương cũng không thật sự là thiên tài, không có cách nào để so sánh với Sở Ức Quy, anh phải làm việc chăm chỉ hơn những người khác để duy trì vị trí hiện tại của mình.
Nếu không phải dựa lưng vào Sở gia, Sở Chương cũng biết với năng lực của mình chưa chắc có thể đảm bảo danh tiếng, vậy nên anh càng nỗ lực hơn nữa.
Nỗ lực đến mức không ai có thể nghi ngờ năng lực của anh.
Vạn Thu sẽ tự hào khi có một người anh trai như vậy chứ?
Sở Chương bị chính ý nghĩ trẻ con của mình chọc cười.
"Ngủ ngon nha, thiên sứ nhỏ." Sở Chương cứ vậy mà ngủ ở bên cạnh Vạn Thu.
Trên người Vạn Thu mang theo mùi thơm độc đáo, êm dịu như một loại hương trầm k1ch thích chóp mũi, mang đến những giấc ngủ ngon lành.
——
Bước chân Sở Chương chưa từng dừng lại, Vạn Thu đã trải qua một kỳ nghỉ ngắn vô cùng bận rộn, thậm chí thời gian gặp mẹ cũng không nhiều.
Sở Chương gần như đưa Vạn Thu càn quét tất cả những địa điểm đáng tham quan, bao gồm triển lãm nghệ thuật, thi đấu bóng đá, sân trượt băng, sự kiện cosplay, thủy cung và hàng loạt địa điểm khác.
Trí nhớ của Vạn Thu rất hỗn loạn, hình như cậu đã làm đủ loại chuyện khác nhau.
Nhưng về đến nhà cũng đã buồn ngủ, cậu nằm xuống liền ngủ luôn, không còn thời gian để nghĩ đến gì khác.
Mãi đến sáng hôm sau, Vạn Thu như con cá chép lộn từ trên giường xuống đi rửa mặt, cũng không biết hôm nay Sở Chương sẽ dẫn mình đi đâu.
Nhưng khi Vạn Thu đến trước mặt Sở Chương chờ xuất phát thì nhận được câu trả lời: "À không, hôm nay không đi nơi nào nữa."
Vạn Thu chớp mắt, đột nhiên cảm thấy toàn bộ dây thần kinh đang căng chặt trong cơ thể đều thả lỏng.
"Hôm nay Vạn Thu nhà chúng ta ở nhà nghỉ ngơi, kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi, ngày mai phải đi học." Sở Chương tiện tay xoa xoa mái tóc đã chải chuốt gọn gàng của Vạn Thu, "Hôm nay chúng ta ở nhà đi."
Vạn Thu gật đầu.
Cậu ngước mắt nhìn Sở Chương.
"Mấy ngày này có thú vị không?" Sở Chương hỏi.
Trí nhớ của Vạn Thu được bỏ thêm vào đủ loại đồ vật, chỉ trong vòng vài ngày, cậu đã nhìn thấy quá nhiều thứ mà trước đây chưa từng thấy.
Bây giờ Vạn Thu giống như những khối gỗ được xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn nhưng khéo léo, cậu không thể với tới khối gỗ trên cùng nữa, mà nếu rút khỗi gỗ ở bên dưới ra, tất cả ký ức sẽ sụp đổ và trở thành một mớ hỗn độn.
Sở Chương cười vui vẻ khi nhìn thấy sự bối rối của Vạn Thu.
Mặc dù Vạn Thu không biết Sở Chương cười cái gì, nhưng anh cả của cậu vẫn thật đẹp, thật chói mắt.
"Thế giới này thậm chí còn đẹp hơn những gì chúng ta thấy mấy hôm nay đấy." Sở Chương dựa bên người Vạn Thu, nghiêng đầu nhìn Vạn Thu, nói.
Vạn Thu gật đầu.
"Rất lớn đúng không?" Sở Chương hỏi.
Vạn Thu gật đầu.
"Vậy anh cả sẽ giao cho em một nhiệm vụ, nhé?" Trong lòng Sở Chương bắt đầu mang chút tâm tư nhỏ.
Vạn Thu gật đầu.
Sở Chương nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại của Vạn Thu, cười nói: "Một tuần, Vạn Thu có tìm được tấm ảnh mình thích nhất trong những bức ảnh này rồi gửi anh không?"
Vạn Thu nghĩ đến những bức ảnh bọn họ chụp tràn đầy trong album điện thoại, đột nhiên khẩn trương.
Quá nhiều ảnh, Vạn Thu hoàn toàn không biết nên gửi tấm nào cho anh cả.
"Ngày mai anh lại phải vội đi công tác, sẽ rất lâu không về, anh chờ Vạn Thu thân yêu gửi tin nhắn để có thể duy trì sinh mệnh, nếu không nhận được tin nhắn nào, anh sẽ rất đau lòng và khổ sở đó."
Sở Chương lại dùng tay che trái tim mình một cách khoa trương, khuôn mặt tuấn tú vậy mà cố tình lộ ra vẻ mặt đáng thương và tủi thân, cũng rất khiến người ta mềm lòng.
Vạn Thu nhìn thấy Sở Chương làm như vậy, lập tức luống cuống.
"Được, em sẽ gửi, em sẽ gửi." Vạn Thu lập tức an ủi Sở Chương, thậm chí còn vươn tay nắm lấy bàn tay đang che ngực của Sở Chương, "Không đau, không đau."
Kỹ năng diễn xuất của Sở Chương đã phát huy tác dụng tốt, nhưng nhìn thấy Vạn Thu thật sự lo lắng, Sở Chương lại diễn không nổi nữa.
"Công việc nhàm chán lắm, vì vậy mới cần Vạn Thu cho anh những điều tươi sáng." Sở Chương trở tay nắm lấy bàn tay Vạn Thu, trấn an, "Mà khoảng thời gian anh cả ở bên Vạn Thu, đều là những ngày rất đẹp, nếu nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, anh cả sẽ thích đi làm hơn."
Vạn Thu ngồi dưới đất, gật đầu.
Đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ.
Mặc dù Vạn Thu không thể nhớ được những ký ức hỗn loạn và phức tạp đó, nhưng cậu biết chúng rất đẹp.
Trên thế giới vậy mà có rất nhiều màu sắc, tất cả trộn lẫn với nhau nhưng không gây hại gì.
Sở Chương kéo Vạn Thu qua, ôm vào trong lòng: "Chỉ cần nhìn thấy nhiều thứ xinh đẹp, Vạn Thu nhà chúng ta cũng sẽ trở nên xinh đẹp đó nha."
Vạn Thu dựa vào trong ngực Sở Chương, ngơ ngác gật đầu.
"Vậy Vạn Thu hứa sẽ gửi ảnh cho anh đúng không?"
Yêu cầu của Sở Chương có chút khó khăn đối với Vạn Thu.
Thích...
Cậu thích mọi bức ảnh được chụp.
Bọn họ đi tới nhiều nơi khác nhau, như thể phiêu lưu qua đủ loại thế giới, Vạn Thu rất thích những thế giới tươi sáng, hữu hình, muôn màu muôn vẻ này.
Nhưng nếu chỉ được chọn một.
Thì đây chính là một nhiệm vụ cực kì, cực kì gian nan với Vạn Thu.
"Em biết rồi." Vạn Thu nghĩ tới Sở Chương đang vô cùng mong đợi, kiên định trả lời.
"Vạn Thu nhà chúng ta vất vả rồi, anh cả thích Vạn Thu quá."
Anh cả ôm lấy cậu, thật ấm áp.
Ngay cả cảm giác ấm áp lúc này dường như cũng biến thành màu sắc phong phú trong mắt Vạn Thu, và trong mắt cậu, một bức ảnh vô cùng đẹp đẽ hiện ra.
——
Trưa hôm đó, Triệu Tinh Hoa tới.
Sở Chương gào thét muốn rách phổi, thế nào cũng không chịu rời đi, Triệu Tinh Hoa thậm chí còn muốn chặn miệng Sở Chương lại, sợ Sở Chương hét như vậy sẽ phế luôn cổ họng mất.
"Sao lại lại kêu như vịt thế kia?" Khi Dương Tiêu Vũ ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy một màn này.
Vạn Thu cũng ngơ ngác.
Cậu bị Sở Chương ôm vào trong ngực, không thể động đậy.
Còn Triệu Tinh Hoa bày tỏ thái độ phẫn hận, cố gắng xé Sở Chương đang bấu chặt trên người cậu ra.
"Bảo bối, lại đây để mẹ ôm một cái." Dương Tiêu Vũ nhìn Sở Chương mấy cái với vẻ ghét bỏ, sau đó đưa tay ra nói với Vạn Thu.
Cuối cùng Vạn Thu đứng im tại chỗ, nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, nhìn Sở Chương bị Triệu Tinh Hoa và trợ lý nhét vào trong xe.
"Vạn Thu! Chờ anh! Lần sau nhất định anh sẽ chơi với em lâu hơn!!!" Sở Chương kéo cửa xe ra, một bộ tư thế có chết cũng không muốn đi vào.
Vạn Thu nhìn trận náo loạn này, rõ ràng thấy được Triệu Tinh Hoa tràn đầy "không vui".
Dương Tiêu Vũ bĩu môi: "Cả ngày chỉ biết ầm ĩ, nhìn thôi cũng đau đầu."
"Mẹ! Con vội lắm! Mẹ cũng đừng nghĩ việc nhàn rỗi..." Cuối cùng Sở Chương không thể vượt qua sức mạnh của Triệu Tinh Hoa, bị nhét vào trong xe.
Tài xế khởi động xe, không cho Sở Chương cơ hội leo xuống.
Vạn Thu đứng đó, dán bên người Dương Tiêu Vũ.
Nhìn chiếc xe đi xa.
Là cảm giác gì nhỉ.
Bản thân cậu cũng không thể giải thích được.
Không quá giống cảm giác khi biết ba mẹ đi làm lâu ngày mới về.
Hình như còn rất rất lâu nữa cậu mới được gặp lại anh cả của mình.
Anh cả luôn vui vẻ, giống như một con bướm màu lam tung tăng uốn lượn.
Vạn Thu bị con bướm thu hút, không ngừng bước lên phía trước, những hạt phấn trên cánh bướm vui vẻ không ngừng rơi xuống cơ thể Vạn Thu, khiến cậu cũng được vui vẻ bao trùm.
Sẽ rất lâu không thể gặp lại phải không?
Nếu lần sau có thể nhanh nhìn thấy nhau thì tốt rồi.
Trong vô thức, Vạn Thu bắt đầu có chút mong đợi nho nhỏ khó mà phát hiện.
"Lưu luyến sao?" Giọng nói của Dương Tiêu Vũ từ trên đầu truyền đến, Vạn Thu ngước mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ.
Bàn tay Dương Tiêu Vũ nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Vạn Thu, Vạn Thu cũng lặng lẽ dựa vào bàn tay Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ hôn lên trán cậu.
Tâm trạng của Vạn Thu lúc này giống như một chuỗi bong bóng nhỏ không ngừng trồi lên từ đáy nước xanh tĩnh lặng.
Nhưng cậu không biết tại sao những bong bóng này lại xuất hiện, cũng không biết làm thế nào để chúng biến mất.
"Không sao, không giống trước kia nữa rồi, chỉ cần bảo bối muốn gặp anh cả, anh cả sẽ quay về gặp bảo bối." Dương Tiêu Vũ nói với Vạn Thu: "Mặc dù anh cả phải đi, nhưng tối nay em trai sẽ về đó nha."
Vạn Thu chớp mắt, phục hồi tinh thần sau cơn hoảng hốt.
Sở Ức Quy sắp trở về.
Đã lâu rồi cậu không gặp em trai.
——
Trong đêm tối, một chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy trên con đường không có nhiều người qua lại, tài xế thỉnh thoảng để ý tới gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà họ Sở ngồi phía sau, Sở Ức Quy.
Trong khoảng thời gian ở cô nhi viện, tài xế vẫn luôn ở lại làm vệ sĩ cho Sở Ức Quy.
Cả người Sở Ức Quy chìm trong bóng tối, nhưng lại trông rất bình thản, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chỉ là tài xế cảm thấy, dường như Sở Ức Quy rất mệt mỏi.
Tài xế không cần phải làm gì, nhưng chỉ nhìn Sở Ức Quy hoạt động cả một ngày cũng cảm thấy mệt, vậy mà thể lực Sở Ức Quy lại giống như một cái động không đáy, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Là một thiếu niên đã thoát ly khỏi cô nhi viện nhưng thỉnh thoảng vẫn quay lại đây để l@m tình nguyện, tài xế thật sự ngưỡng mộ Sở Ức Quy từ tận đáy lòng.
Dù ở phương diện nào, Sở Ức Quy đều là một đứa con ngoan.
Vốn dĩ định buổi chiều trở về, lại vì một yêu cầu đơn giản của bọn trẻ trong cô nhi viện giữ chân lại, cuối cùng trì hoãn đến sau giờ đi ngủ của bọn trẻ.
Tài xế cũng nghĩ đến trường hợp, có phải trước đây từng là trẻ mồ côi nên mới đặc biệt khoan dung với những yêu cầu của bọn trẻ hay không.
Xe chạy đến nhà Sở rồi dừng lại trước cửa.
Tài xế có chút nghi hoặc, hắn đã gửi tin nhắn cho Bạch quản gia sau khi rời cô nhi viện, tại sao Bạch quản gia không đợi ở cửa?
Có chuyện gì sao?
"Đã trễ thế này, làm phiền chú rồi." Sở Ức Quy nhìn thấy tài xế đỗ xe, còn chuẩn bị bước xuống liền nói: "Không cần xuống xe, chú mau quay về nghỉ ngơi đi."
"Được rồi, tiểu thiếu gia, ngài đi thong thả." Tài xế nói.
Sở Ức Quy gật đầu, đứng ở cổng lớn nhìn tài xế lái xe rời đi.
Dưới ánh đèn ngoài cửa, Sở Ức Quy lạnh lùng quay người mở cửa chính Sở gia.
Nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Một người lẽ ra đang ngủ lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trời đã về khuya, trong đại sảnh biệt thự chỉ có ánh đèn mờ ảo, Vạn Thu mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton, tay cầm điện thoại di động.
Ngay cả trong đêm tối, đôi mắt cậu vẫn sáng trong như vì sao, thẳng tắp nhìn về phía Sở Ức Quy.
Nháy mắt này, tinh thần Sở Ức Quy cũng trầm mặc trong chốc lát.
Hắn cởi chiếc khăn quàng trên cổ và cất nó đi.
Đã hiểu tại sao Bạch quản gia không ra chào hỏi.
"Chào buổi tối, anh trai." Sở Ức Quy đứng trước mặt Vạn Thu, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Em về rồi."
—————
Editor có lời muốn nói:
Giờ mới lại thấy cậu Quy nhà mình lên sàn ? Tính ra cái chữ Quy trong tên cậu ta là "trở về" nhưng gọi là ? cũng thấy hay hay (人 •͈ᴗ•͈)
Tuần này có thể một ngày một chương nha cả nhà, vì editor đang rảnh háng.
Dương Tiêu Vũ mặt không biểu tình ấn chuông, sau đó cùng Sở Kiến Thụ mỗi người mỗi việc.
Sở Kiến Thụ nhìn Dương Tiêu Vũ mấy lần.
Nhưng Dương Tiêu Vũ nửa ánh mắt cũng không thèm cho Sở Kiến Thụ.
Dương Tiêu Vũ còn mang thù, lúc trước Sở Kiến Thụ không dạy bà cách để Vạn Thu chủ động mua quà, bà vẫn nhớ tới tận bây giờ.
Sốt ruột sao?
Cho anh sốt ruột tới chết!
Sở Kiến Thụ thở dài.
Có chút buồn bực.
———
Thời gian buổi tối của Vạn Thu cũng bị Sở Chương hoàn toàn chiếm cứ.
Sở Chương quả thật giống như một người luôn tìm kiếm những điều mới mẻ, mà Vạn Thu đi theo tiết tấu của Sở Chương, không dừng lại chút nào.
Nhưng Sở Chương khác với Dương Tiêu Vũ, tâm tình anh càng ngày càng phấn khích, ví dụ như bây giờ...
Vạn Thu đang chơi game trên điện thoại với Sở Chương.
Rõ ràng ở nhà có máy tính chơi game cao cấp, nhưng Sở Chương lại muốn chơi game trên điện thoại với Vạn Thu.
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu biết thì ra điện thoại cũng có thể chơi game, những thứ màu sắc rực rỡ này rất có sức hấp dẫn với cậu.
Mặc dù điểm thu hút nằm ở màu sắc đẹp mắt chứ không phải bản thân trò chơi.
Vạn Thu ngồi cạnh Sở Chương, hai người cùng nằm trên thảm, cùng nhau nghịch một cái điện thoại.
Vạn Thu vẫn luôn không giỏi chơi những trò chơi nhỏ.
Sở Chương đã tải xuống khá nhiều app trên điện thoại Vạn Thu, màu sắc rực rỡ lấp đầy màn hình điện thoại. Sở Chương nói với Vạn Thu, mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm có thể mở dần dần ra xem.
Sở Chương dạy Vạn Thu cách đăng bài lên vòng bạn bè, có thể là ảnh chụp, cũng có thể là bài viết.
Sở Chương giống như chiếc hộp khổng lồ không đáy chứa đầy các loại quà, Vạn Thu không ngừng nhận được những quà tặng mới lạ từ trong đó, lấy mãi không hết.
Mà những thứ này đều chất thành đống dưới chân, Vạn Thu thậm chí còn chưa kịp hiểu đây là món quà gì đã bị nhấn chìm trong đủ loại hộp đẹp đẽ, chân tay luống cuống.
Vạn Thu cầm điện thoại mơ màng, lăn lộn cả ngày, bây giờ cậu đã cực kỳ buồn ngủ.
Cuối cùng Vạn Thu gật gà gật gù đến mức không biết trời đất, được Sở Chương đỡ lấy.
Và có lẽ vì có nơi để dựa vào, Vạn Thu không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Sở Chương ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn mèo con buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng nheo hai mắt lại để xem video.
Thể lực không tốt sao?
Sở Chương nghĩ.
Mấy ngày này là kì nghỉ của Sở Chương, anh tính toán mang Vạn Thu đi chơi thật vui.
Dương Tắc và Sở Ức Quy căn bản sẽ không giúp Vạn Thu biết giới trẻ ngày nay đang làm gì.
Cộng với sự bảo vệ quá mức của Dương Tiêu Vũ, Sở Chương từ Bạch quản gia biết được, Vạn Thu dường như không ra ngoài quá nhiều.
Vạn Thu không nói muốn ra ngoài chơi, nhưng cũng không có nghĩa là Vạn Thu muốn ở nhà.
Ít nhất phải tìm một thú vui.
Một khi con người có sở thích riêng, họ sẽ có động lực để làm rất nhiều việc.
Sở Chương bế ngang Vạn Thu đặt lên giường.
Vạn Thu mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa, nhẹ nhàng thở, Sở Chương véo véo tóc Vạn Thu rồi lại chọc chọc vào khuôn mặt cậu.
"Đáng tiếc anh cả bận quá, nếu không mỗi ngày đều có thể đưa em ra ngoài chơi."
Sở Chương cũng không thật sự là thiên tài, không có cách nào để so sánh với Sở Ức Quy, anh phải làm việc chăm chỉ hơn những người khác để duy trì vị trí hiện tại của mình.
Nếu không phải dựa lưng vào Sở gia, Sở Chương cũng biết với năng lực của mình chưa chắc có thể đảm bảo danh tiếng, vậy nên anh càng nỗ lực hơn nữa.
Nỗ lực đến mức không ai có thể nghi ngờ năng lực của anh.
Vạn Thu sẽ tự hào khi có một người anh trai như vậy chứ?
Sở Chương bị chính ý nghĩ trẻ con của mình chọc cười.
"Ngủ ngon nha, thiên sứ nhỏ." Sở Chương cứ vậy mà ngủ ở bên cạnh Vạn Thu.
Trên người Vạn Thu mang theo mùi thơm độc đáo, êm dịu như một loại hương trầm k1ch thích chóp mũi, mang đến những giấc ngủ ngon lành.
——
Bước chân Sở Chương chưa từng dừng lại, Vạn Thu đã trải qua một kỳ nghỉ ngắn vô cùng bận rộn, thậm chí thời gian gặp mẹ cũng không nhiều.
Sở Chương gần như đưa Vạn Thu càn quét tất cả những địa điểm đáng tham quan, bao gồm triển lãm nghệ thuật, thi đấu bóng đá, sân trượt băng, sự kiện cosplay, thủy cung và hàng loạt địa điểm khác.
Trí nhớ của Vạn Thu rất hỗn loạn, hình như cậu đã làm đủ loại chuyện khác nhau.
Nhưng về đến nhà cũng đã buồn ngủ, cậu nằm xuống liền ngủ luôn, không còn thời gian để nghĩ đến gì khác.
Mãi đến sáng hôm sau, Vạn Thu như con cá chép lộn từ trên giường xuống đi rửa mặt, cũng không biết hôm nay Sở Chương sẽ dẫn mình đi đâu.
Nhưng khi Vạn Thu đến trước mặt Sở Chương chờ xuất phát thì nhận được câu trả lời: "À không, hôm nay không đi nơi nào nữa."
Vạn Thu chớp mắt, đột nhiên cảm thấy toàn bộ dây thần kinh đang căng chặt trong cơ thể đều thả lỏng.
"Hôm nay Vạn Thu nhà chúng ta ở nhà nghỉ ngơi, kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi, ngày mai phải đi học." Sở Chương tiện tay xoa xoa mái tóc đã chải chuốt gọn gàng của Vạn Thu, "Hôm nay chúng ta ở nhà đi."
Vạn Thu gật đầu.
Cậu ngước mắt nhìn Sở Chương.
"Mấy ngày này có thú vị không?" Sở Chương hỏi.
Trí nhớ của Vạn Thu được bỏ thêm vào đủ loại đồ vật, chỉ trong vòng vài ngày, cậu đã nhìn thấy quá nhiều thứ mà trước đây chưa từng thấy.
Bây giờ Vạn Thu giống như những khối gỗ được xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn nhưng khéo léo, cậu không thể với tới khối gỗ trên cùng nữa, mà nếu rút khỗi gỗ ở bên dưới ra, tất cả ký ức sẽ sụp đổ và trở thành một mớ hỗn độn.
Sở Chương cười vui vẻ khi nhìn thấy sự bối rối của Vạn Thu.
Mặc dù Vạn Thu không biết Sở Chương cười cái gì, nhưng anh cả của cậu vẫn thật đẹp, thật chói mắt.
"Thế giới này thậm chí còn đẹp hơn những gì chúng ta thấy mấy hôm nay đấy." Sở Chương dựa bên người Vạn Thu, nghiêng đầu nhìn Vạn Thu, nói.
Vạn Thu gật đầu.
"Rất lớn đúng không?" Sở Chương hỏi.
Vạn Thu gật đầu.
"Vậy anh cả sẽ giao cho em một nhiệm vụ, nhé?" Trong lòng Sở Chương bắt đầu mang chút tâm tư nhỏ.
Vạn Thu gật đầu.
Sở Chương nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại của Vạn Thu, cười nói: "Một tuần, Vạn Thu có tìm được tấm ảnh mình thích nhất trong những bức ảnh này rồi gửi anh không?"
Vạn Thu nghĩ đến những bức ảnh bọn họ chụp tràn đầy trong album điện thoại, đột nhiên khẩn trương.
Quá nhiều ảnh, Vạn Thu hoàn toàn không biết nên gửi tấm nào cho anh cả.
"Ngày mai anh lại phải vội đi công tác, sẽ rất lâu không về, anh chờ Vạn Thu thân yêu gửi tin nhắn để có thể duy trì sinh mệnh, nếu không nhận được tin nhắn nào, anh sẽ rất đau lòng và khổ sở đó."
Sở Chương lại dùng tay che trái tim mình một cách khoa trương, khuôn mặt tuấn tú vậy mà cố tình lộ ra vẻ mặt đáng thương và tủi thân, cũng rất khiến người ta mềm lòng.
Vạn Thu nhìn thấy Sở Chương làm như vậy, lập tức luống cuống.
"Được, em sẽ gửi, em sẽ gửi." Vạn Thu lập tức an ủi Sở Chương, thậm chí còn vươn tay nắm lấy bàn tay đang che ngực của Sở Chương, "Không đau, không đau."
Kỹ năng diễn xuất của Sở Chương đã phát huy tác dụng tốt, nhưng nhìn thấy Vạn Thu thật sự lo lắng, Sở Chương lại diễn không nổi nữa.
"Công việc nhàm chán lắm, vì vậy mới cần Vạn Thu cho anh những điều tươi sáng." Sở Chương trở tay nắm lấy bàn tay Vạn Thu, trấn an, "Mà khoảng thời gian anh cả ở bên Vạn Thu, đều là những ngày rất đẹp, nếu nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, anh cả sẽ thích đi làm hơn."
Vạn Thu ngồi dưới đất, gật đầu.
Đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ.
Mặc dù Vạn Thu không thể nhớ được những ký ức hỗn loạn và phức tạp đó, nhưng cậu biết chúng rất đẹp.
Trên thế giới vậy mà có rất nhiều màu sắc, tất cả trộn lẫn với nhau nhưng không gây hại gì.
Sở Chương kéo Vạn Thu qua, ôm vào trong lòng: "Chỉ cần nhìn thấy nhiều thứ xinh đẹp, Vạn Thu nhà chúng ta cũng sẽ trở nên xinh đẹp đó nha."
Vạn Thu dựa vào trong ngực Sở Chương, ngơ ngác gật đầu.
"Vậy Vạn Thu hứa sẽ gửi ảnh cho anh đúng không?"
Yêu cầu của Sở Chương có chút khó khăn đối với Vạn Thu.
Thích...
Cậu thích mọi bức ảnh được chụp.
Bọn họ đi tới nhiều nơi khác nhau, như thể phiêu lưu qua đủ loại thế giới, Vạn Thu rất thích những thế giới tươi sáng, hữu hình, muôn màu muôn vẻ này.
Nhưng nếu chỉ được chọn một.
Thì đây chính là một nhiệm vụ cực kì, cực kì gian nan với Vạn Thu.
"Em biết rồi." Vạn Thu nghĩ tới Sở Chương đang vô cùng mong đợi, kiên định trả lời.
"Vạn Thu nhà chúng ta vất vả rồi, anh cả thích Vạn Thu quá."
Anh cả ôm lấy cậu, thật ấm áp.
Ngay cả cảm giác ấm áp lúc này dường như cũng biến thành màu sắc phong phú trong mắt Vạn Thu, và trong mắt cậu, một bức ảnh vô cùng đẹp đẽ hiện ra.
——
Trưa hôm đó, Triệu Tinh Hoa tới.
Sở Chương gào thét muốn rách phổi, thế nào cũng không chịu rời đi, Triệu Tinh Hoa thậm chí còn muốn chặn miệng Sở Chương lại, sợ Sở Chương hét như vậy sẽ phế luôn cổ họng mất.
"Sao lại lại kêu như vịt thế kia?" Khi Dương Tiêu Vũ ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy một màn này.
Vạn Thu cũng ngơ ngác.
Cậu bị Sở Chương ôm vào trong ngực, không thể động đậy.
Còn Triệu Tinh Hoa bày tỏ thái độ phẫn hận, cố gắng xé Sở Chương đang bấu chặt trên người cậu ra.
"Bảo bối, lại đây để mẹ ôm một cái." Dương Tiêu Vũ nhìn Sở Chương mấy cái với vẻ ghét bỏ, sau đó đưa tay ra nói với Vạn Thu.
Cuối cùng Vạn Thu đứng im tại chỗ, nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, nhìn Sở Chương bị Triệu Tinh Hoa và trợ lý nhét vào trong xe.
"Vạn Thu! Chờ anh! Lần sau nhất định anh sẽ chơi với em lâu hơn!!!" Sở Chương kéo cửa xe ra, một bộ tư thế có chết cũng không muốn đi vào.
Vạn Thu nhìn trận náo loạn này, rõ ràng thấy được Triệu Tinh Hoa tràn đầy "không vui".
Dương Tiêu Vũ bĩu môi: "Cả ngày chỉ biết ầm ĩ, nhìn thôi cũng đau đầu."
"Mẹ! Con vội lắm! Mẹ cũng đừng nghĩ việc nhàn rỗi..." Cuối cùng Sở Chương không thể vượt qua sức mạnh của Triệu Tinh Hoa, bị nhét vào trong xe.
Tài xế khởi động xe, không cho Sở Chương cơ hội leo xuống.
Vạn Thu đứng đó, dán bên người Dương Tiêu Vũ.
Nhìn chiếc xe đi xa.
Là cảm giác gì nhỉ.
Bản thân cậu cũng không thể giải thích được.
Không quá giống cảm giác khi biết ba mẹ đi làm lâu ngày mới về.
Hình như còn rất rất lâu nữa cậu mới được gặp lại anh cả của mình.
Anh cả luôn vui vẻ, giống như một con bướm màu lam tung tăng uốn lượn.
Vạn Thu bị con bướm thu hút, không ngừng bước lên phía trước, những hạt phấn trên cánh bướm vui vẻ không ngừng rơi xuống cơ thể Vạn Thu, khiến cậu cũng được vui vẻ bao trùm.
Sẽ rất lâu không thể gặp lại phải không?
Nếu lần sau có thể nhanh nhìn thấy nhau thì tốt rồi.
Trong vô thức, Vạn Thu bắt đầu có chút mong đợi nho nhỏ khó mà phát hiện.
"Lưu luyến sao?" Giọng nói của Dương Tiêu Vũ từ trên đầu truyền đến, Vạn Thu ngước mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ.
Bàn tay Dương Tiêu Vũ nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Vạn Thu, Vạn Thu cũng lặng lẽ dựa vào bàn tay Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ hôn lên trán cậu.
Tâm trạng của Vạn Thu lúc này giống như một chuỗi bong bóng nhỏ không ngừng trồi lên từ đáy nước xanh tĩnh lặng.
Nhưng cậu không biết tại sao những bong bóng này lại xuất hiện, cũng không biết làm thế nào để chúng biến mất.
"Không sao, không giống trước kia nữa rồi, chỉ cần bảo bối muốn gặp anh cả, anh cả sẽ quay về gặp bảo bối." Dương Tiêu Vũ nói với Vạn Thu: "Mặc dù anh cả phải đi, nhưng tối nay em trai sẽ về đó nha."
Vạn Thu chớp mắt, phục hồi tinh thần sau cơn hoảng hốt.
Sở Ức Quy sắp trở về.
Đã lâu rồi cậu không gặp em trai.
——
Trong đêm tối, một chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy trên con đường không có nhiều người qua lại, tài xế thỉnh thoảng để ý tới gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà họ Sở ngồi phía sau, Sở Ức Quy.
Trong khoảng thời gian ở cô nhi viện, tài xế vẫn luôn ở lại làm vệ sĩ cho Sở Ức Quy.
Cả người Sở Ức Quy chìm trong bóng tối, nhưng lại trông rất bình thản, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chỉ là tài xế cảm thấy, dường như Sở Ức Quy rất mệt mỏi.
Tài xế không cần phải làm gì, nhưng chỉ nhìn Sở Ức Quy hoạt động cả một ngày cũng cảm thấy mệt, vậy mà thể lực Sở Ức Quy lại giống như một cái động không đáy, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Là một thiếu niên đã thoát ly khỏi cô nhi viện nhưng thỉnh thoảng vẫn quay lại đây để l@m tình nguyện, tài xế thật sự ngưỡng mộ Sở Ức Quy từ tận đáy lòng.
Dù ở phương diện nào, Sở Ức Quy đều là một đứa con ngoan.
Vốn dĩ định buổi chiều trở về, lại vì một yêu cầu đơn giản của bọn trẻ trong cô nhi viện giữ chân lại, cuối cùng trì hoãn đến sau giờ đi ngủ của bọn trẻ.
Tài xế cũng nghĩ đến trường hợp, có phải trước đây từng là trẻ mồ côi nên mới đặc biệt khoan dung với những yêu cầu của bọn trẻ hay không.
Xe chạy đến nhà Sở rồi dừng lại trước cửa.
Tài xế có chút nghi hoặc, hắn đã gửi tin nhắn cho Bạch quản gia sau khi rời cô nhi viện, tại sao Bạch quản gia không đợi ở cửa?
Có chuyện gì sao?
"Đã trễ thế này, làm phiền chú rồi." Sở Ức Quy nhìn thấy tài xế đỗ xe, còn chuẩn bị bước xuống liền nói: "Không cần xuống xe, chú mau quay về nghỉ ngơi đi."
"Được rồi, tiểu thiếu gia, ngài đi thong thả." Tài xế nói.
Sở Ức Quy gật đầu, đứng ở cổng lớn nhìn tài xế lái xe rời đi.
Dưới ánh đèn ngoài cửa, Sở Ức Quy lạnh lùng quay người mở cửa chính Sở gia.
Nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
Một người lẽ ra đang ngủ lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trời đã về khuya, trong đại sảnh biệt thự chỉ có ánh đèn mờ ảo, Vạn Thu mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton, tay cầm điện thoại di động.
Ngay cả trong đêm tối, đôi mắt cậu vẫn sáng trong như vì sao, thẳng tắp nhìn về phía Sở Ức Quy.
Nháy mắt này, tinh thần Sở Ức Quy cũng trầm mặc trong chốc lát.
Hắn cởi chiếc khăn quàng trên cổ và cất nó đi.
Đã hiểu tại sao Bạch quản gia không ra chào hỏi.
"Chào buổi tối, anh trai." Sở Ức Quy đứng trước mặt Vạn Thu, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Em về rồi."
—————
Editor có lời muốn nói:
Giờ mới lại thấy cậu Quy nhà mình lên sàn ? Tính ra cái chữ Quy trong tên cậu ta là "trở về" nhưng gọi là ? cũng thấy hay hay (人 •͈ᴗ•͈)
Tuần này có thể một ngày một chương nha cả nhà, vì editor đang rảnh háng.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv