Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 86


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Sau khi liên tục học vài ngày, Vạn Thu miễn cưỡng học xong cách rê bóng.

Việc chạy theo quả bóng rất khó thực hiện được.

Phó Chính Vũ nói Vạn Thu không có thiên phú chơi bóng rổ.

Vạn Thu cũng cảm thấy về mặt kỹ xảo dường như mình không thông minh lắm.

Nhưng việc học cũng không hề nhàm chán.

Phó Chính Vũ chơi bóng rổ không tồi, thậm chí Vạn Thu có thể nhìn ra chơi rất giỏi.

Giữa đám bạn có chiều cao không sai biệt lắm, cậu ấy luôn bung trổ hết tài năng, liên tục ném bóng vào rổ.

Rất soái khí.

Chờ đến khi Sở Ức Quy tan học, Vạn Thu đi cùng Sở Ức Quy và bạn bè của hắn.

Không chỉ có Lý Thước mà còn có những người khác.

Thỉnh thoảng bọn họ sẽ cùng đi mua đồ ăn vặt rồi chia cho nhau.

Vạn Thu học cách mang theo một ít tiền bên mình, mặc dù đến bây giờ cậu chỉ được chia sẻ đồ ăn chứ chưa có cơ hội đãi người khác.

Vạn Thu chờ mong, khi cậu có thể mua đồ ăn vặt, cũng sẽ chia cho mọi người.

Nhất định sẽ là là một chuyện vui vẻ.

Vạn Thu nằm trên giường cười thành tiếng.

Tiếng cười trong màn đêm yên tĩnh tựa như có chút đột ngột, Vạn Thu lập tức che miệng lại.

Không hiểu sao, cậu ngồi dậy mở rèm ra, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu vào giữa phòng.

Trên trời điểm xuyến những ngôi sao, Vạn Thu phảng phất như đang sống hạnh phúc trong một dải ngân hà.

Cậu đã tới trường được một tuần.

Oa...

Cậu đã đi học một tuần.

Vạn Thu ôm hai chân, cuộn tròn trên bệ cửa sổ, ngón chân phấn khích mà co lại, sau đó hai chân bước lên bước xuống, như đang đạp xe ba bánh đến trường.

Không có bắt nạt, không có đau đớn, còn có rất nhiều người để trò chuyện.

Cậu có thể nghe hiểu mọi thứ trong lớp, thậm chí còn nghĩ mình có thể đạt điểm cao trong kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

Vạn Thu đã từng cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Lại chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc sẽ cuồn cuộn vô tận như thế này.

Giống như một dòng suối không bao giờ ngừng chảy.

Biến thành nguồn sinh mệnh của cậu.

Ngày mai sẽ gặp Chu Bồi Ngọc.

Nhất định phải nói với Chu Bồi Ngọc về trường mới, về bạn mới của mình.

——

Vạn Thu sắp phải đối mặt với kỳ thi giữa kỳ đầu tiên ở trường mới. Tưởng Thành Phong dự định dạy cho Vạn Thu một số nội dung học tập lớp năm, nhưng là một giáo viên giáo dục đặc biệt, hắn thực sự không biết trọng tâm của kỳ thi tiểu học là gì.

Khi đang nghĩ đến việc xin giáo viên tiểu học mà hắn biết một bộ câu hỏi lớp năm, Sở Ức Quy đã đưa cho hắn một phần tài liệu.

Là nội dung câu hỏi kỳ thi lớp năm mà Sở Ức Quy tự tổng kết.

Phải nói rằng các câu hỏi lớp 5 không có trọng điểm, nhưng Sở Ức Quy đã đưa ra ý tưởng sơ bộ về loại câu hỏi mà đề kiểm tra có thể xuất hiện dựa trên kinh nghiệm trước đây của mình.

Tưởng Thành Phong xem qua rồi hỏi: "Sở Ức Quy, mỗi kỳ thi thành tích của em đứng thứ mấy?"

Sở Ức Quy nói: "Là thứ nhất."

"Quả nhiên là vậy sao?" Tưởng Thành Phong cảm khái, "Vẫn luôn cảm thấy em là một đứa trẻ thông minh, nhưng cũng không nghĩ tới phương diện nào cũng thông minh như vậy."

Sở Ức Quy cũng không có cảm giác gì khi được khích lệ, mà nói: "Chỉ cần là học tập thì đều có phương pháp, chỉ cần là câu hỏi là câu hỏi thì nhất định có quy luật, giáo dục hiện tại chính là như vậy."

Vẻ mặt Tưởng Thành Phong phức tạp.

Thậm chí còn hoài nghi những lời của Sở Ức Quy có phải đang chế nhạo nền giáo dục hiện tại hay không.

"Nhìn em , anh thậm chí còn không biết mình có thích hợp làm giáo viên hay không." Tưởng Thành Phong đem tài liệu đặt lên bàn.

Vạn Thu duỗi tay, lấy ra nhìn.

Về cơ bản tài liệu đều là Sở Ức Quy viết tay, những chữ viết vẫn thật đẹp, nhìn qua rất thoải mái.

"Ức Quy, mọi ngày cùng Vạn Thu về nhà, có dẫn Vạn Thu đi dạo nơi khác không?" Tưởng Thành Phong hỏi.

Sở Ức Quy hỏi: "Nếu anh trai muốn đi đâu đó…"

Tưởng Thành Phong không nói nên lời, cuối cùng thở dài.

Cuối cùng đem ánh mắt đặt lên trên người Vạn Thu.

Vạn Thu đã thay đổi rất nhiều.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Vạn Thu, hắn dường như đang cầm một quả trứng tròn vo, sau đó tận mắt chứng kiến Vạn Thu nỗ lực dùng chiếc mỏ mềm mại của mình để đập vỡ vỏ trứng, từng chút một thoát ra.

Đứng trên không, dưới ánh mặt trời, lộ ra lớp lông tơ mềm mại.

Sau đó mở to mắt, nhảy vào một thế giới xa lạ, khám phá mọi thứ quanh mình.

Nhưng Sở Ức Quy thì khác.

Từ đầu đến cuối, Sở Ức Quy giống như một viên đá thô rực rỡ không cần bất kì chạm khắc lộng lẫy nào.

Bởi vì không có ý muốn thay đổi.

Hay vì ưu tú đến mức không cần phải thay đổi nữa?



Sở Ức Quy tổng kết trọng điểm kiến thức, vì vậy Vạn Thu liền ôn tập một chút.

Đến ngày kiểm tra, khi bài thi được phát, Vạn Thu nhìn câu hỏi mà trợn tròn mắt.

Cậu lật xem tờ đề, phát hiện phần lớn câu hỏi trùng khớp với dự đoán của Sở Ức Quy.

Nhìn chung, Vạn Thu nhớ rất chắc những điều cần ghi nhớ, đối với những câu hỏi cần tư duy, hoàn toàn dựa trên sự tích lũy và phát huy của Vạn Thu.

Khi Vạn Thu đang chuyên tâm làm bài, cậu mơ hồ cảm thấy chiếc ghế của mình có chấn động nho nhỏ.

Lại giống như có cái gì đó chọc vào phía sau lưng cậu.

Lại giống như có gì đó đánh vào cậu một chút.

Nhưng Vạn Thu không quá để ý mà mà hoàn toàn chìm đắm trong việc làm bài.

Khi thi xong, Vạn Thu còn ngây ngây ngốc ngốc.

"Cậu thi thế nào rồi?" Phó Chính Vũ vừa thi xong đã chạy đến bên cạnh Vạn Thu.

Vạn Thu chớp mắt.

Vạn Thu cúi đầu.

Vạn Thu rất mờ mịt.

"Sao rồi? Thi trượt sao?" Phó Chính Vũ cúi xuống, nghiêng đầu nhìn xem, rốt cuộc biểu cảm của Vạn Thu là gì.

"Hình như tớ viết rất tốt?" Vạn Thu thậm chí còn không dám tin, mình thực sự đã làm bài rất tốt sao?

Khó mà tin được.

Người luôn xếp thứ nhất từ dưới lên trong các kỳ thi và gần như nộp giấy trắng như cậu, không thể tin rằng một ngày nào đó lại có thể làm bài trôi chảy như vậy.

Mặc dù làm tốt bài thi của Tưởng Thành Phong nhưng những câu hỏi đó chỉ dành cho học sinh lớp một lớp hai.

"Vậy không phải là làm bài rất khá sao?" Phó Chính Vũ vẻ mặt thất vọng, "Tớ còn nửa bài thi nữa cơ, tớ đã tưởng tượng ra cảnh sau khi đi họp phụ huynh, về nhà sẽ có một trận đấu đôi nam nữ phối hợp."

Vạn Thu sửng sốt, một trận đấu đôi nam nữ phối hợp?

"Viết nhiều hơn cũng không nhất định sẽ làm bài tốt, mỗi ngày đều chơi với đứa hư hỏng như vậy sao có thể đạt điểm cao chứ?"

Đột nhiên, một thằng nhóc ngồi ở ghế sau Vạn Thu, chưa từng nói chuyện với cậu, lại lạnh lùng nhảy vào cuộc trò chuyện của cậu.

Vạn Thu sửng sốt, quay đầu nhìn người ngồi phía sau mình.

Thằng nhóc này cao hơn Vạn Thu một chút, đồng phục không kéo khóa, nửa người lắc lư trên ghế, nhếch miệng lên như đang khinh thường lời nói của bọn họ.

Phó Chính Vũ nghe thấy lời thằng nhóc này nói, đột nhiên bước tới chỗ ngồi của nó.

"Mày vừa nói cái gì?" Vẻ mặt Phó Chính Vũ dữ tợn, giọng nói của cậu nhóc lập tức thu hút những học sinh khác đang thu dọn cặp sách.

"Vốn dĩ mỗi lần thi mày đều đứng cuối lớp, lại còn thích đánh nhau."

Khi đối mặt với Phó Chính Vũ, thằng nhóc rõ ràng có chút sợ nhưng vẫn mạnh miệng.

"Còn chơi với bọn lưu manh cấp trên, bọn mày đều là lưu manh."

Sau khi thằng nhóc nói xong, Phó Chính Vũ đột nhiên đá mạnh vào chiếc ghế của nó.

Hai chân nó vẫn còn đặt trên bàn, sức lực Phó Chính Vũ không nhỏ, cơ thể thằng nhóc lảo đảo và nghiêng sang một bên.

Ghế đổ xuống, thằng nhóc ngồi bệt dưới đất.

Nó sửng sốt, dáng vẻ chật vật vô cùng buồn cười.

Vạn Thu đứng sang một bên, ngây người.

"Mày...mày..." Thằng nhóc lắp bắp, lập tức xoay người đứng dậy khỏi mặt đất, không khỏi tức giận.

Những học sinh khác, cả nam lẫn nữ lao tới.

"Tại sao lại đánh người?" Một bạn cùng lớp chỉ trích Phó Chính Vũ.

"Nó xứng đáng, ai bắt miệng nó tiện." Phó Chính Vũ gần như không chút do dự vặn lại.

"Đánh người là không đúng."

"Tớ sẽ mách giáo viên."

Bản thân còn tức giận mà nắm chặt tay, sau khi thấy mọi người xung quanh đứng về phía mình thì thằng nhóc kia không hùng hổ như trước nữa.

Vạn Thu chưa từng gặp qua chuyện như vậy, không biết phải làm sao.

"Mấy người đều cùng một đám hết." Phó Chính Vũ bị một nhóm người chỉ trích liền tức giận mà hung hăng đạp mạnh vào ghế.

Mấy bạn cùng lớp hét lên, một bạn học nữ thậm chí còn lùi lại vài bước.

Những bạn nam khác dường như cũng cho rằng Phó Chính Vũ muốn gây chuyện, tiến tới ngăn cản Phó Chính Vũ.

Có người ra ngoài chạy đến văn phòng tìm giáo viên.

Trong lúc hỗn loạn, Vạn Thu đã tóm lấy Phó Chính Vũ.

Cậu nắm cổ tay Phó Chính Vũ, dùng sức giữ lấy.

Cậu không thể phân biệt đúng sai, cậu chỉ muốn giữ chặt bạn của cậu.

Bản thân đã thi xong và có thể về nhà, nhưng vì chuyện đột ngột xảy ra này, Vạn Thu và Phó Chính Vũ không thể đến sân thể dục chờ bên sơ trung tan học.

Hai người cùng nhau đứng trong phòng chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp là một phụ nữ trung niên, tóc xoăn buộc ra sau, đeo kính, dáng người thấp bé.

Khi hỏi chuyện gì đã xảy ra, Vạn Thu và Phó Chính Vũ đứng chung một chỗ, đến tận bây giờ vẫn ngơ ngác.

Không phải Vạn Thu chưa từng thấy bạn nam đánh nhau trong lớp.

Nhưng thông thường khi điều này xảy ra, cậu sẽ lập tức né tránh.

Vì sợ hãi cơn đau sẽ lan tới trên người mình.

Nhưng lần này cậu không chạy.

Mặc dù bốn phía bị bao quanh bởi bầu không khí không vui mà cậu từng rất quen thuộc, cậu cũng không có ý định rời đi.

Bởi vì Phó Chính Vũ còn ở nơi này.

Sau khi hỏi chuyện gì đã xảy ra, chủ nhiệm xoa xoa lông mày.

"Là Phó Chính Vũ đánh em trước!" Thằng nhóc trước tiên chỉ vào Phó Chính Vũ nói: "Sở Vạn Thu với nó là một hội."

Kể từ khi đứng trước mặt chủ nhiệm, Phó Chính Vũ vẫn luôn không nói lời nào.

Chủ nhiệm biết ngọn nguồn sự việc, trước tiên nói với thằng nhóc kia: "Em không thể nói bạn cùng lớp là người hư hỏng, hơn nữa kết quả còn chưa có, sao có thể nói thành tích Sở Vạn Thu không tốt?"

Thằng nhóc dường như nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia chột dạ, mím môi không nói nữa.

"Phó Chính Vũ, em cũng không đúng, dù thế nào cũng không nên đánh người." Hiệu trưởng thở dài.

"Em căn bản không hề đánh nó, em chỉ đạp ghế của nó, tự nó ngã xuống đất." Phó Chính Vũ đỏ mặt nghẹn ra một câu.

"Dù thế nào đi nữa, việc em đánh bạn cùng lớp là sai, chuyện gì xảy ra cũng không nên động tay động chân." Chủ nhiệm vừa nói vừa lấy thông tin học sinh ra: "Chuyện này cô sẽ thông báo riêng cho phụ huynh các em."

Phó Chính Vũ sửng sốt, bỗng nhiên nổi giận: "Nó chính là một thằng miệng tiện."

"Sao em lại nói như vậy?" Sắc mặt của chủ nhiệm tức khắc tối sầm lại.

Phó Chính Vũ tức giận, quay lại nhìn Vạn Thu, người vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối.

"Em nhìn Sở Vạn Thu làm gì?" Chủ nhiệm lạnh giọng nói: "Sở Vạn Thu, em nói xem, đánh người có đúng không?"

Vạn Thu không biết.

Những gì đang xảy ra bây giờ thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu.

Nhưng Vạn Thu vẫn gắt gao nắm lấy tay Phó Chính Vũ, hai thiếu niên cùng nắm tay nhau, thật ra cũng khiến Phó Chính Vũ bớt mấy phần tức giận.

"Nói chuyện đi chứ?" Sự im lặng của Vạn Thu khiến chủ nhiệm nhíu mày.

Lông mi Vạn Thu khẽ run lên.

Cuối cùng cậu về phía thằng nhóc kia: "Tại sao cậu lại muốn nói những lời như vậy?"

Thằng nhóc không nói chuyện với Vạn Thu, quay đầu đi.

Chủ nhiệm cũng biết tình trạng hỗn loạn này là kết quả của một người không quan tâm chuyện gì, một người lại quá mức cáu kỉnh.

Cuối cùng chỉ có thể nói: "Các em xin lỗi nhau đi, Vạn Thu, em xin lỗi trước."

Nếu là lúc bình thường, Vạn Thu có lẽ sẽ nghe theo lời giáo viên.

Nhưng lần này Vạn Thu lại do dự.

Phó Chính Vũ dùng sức giữ chặt tay cậu, mang theo đau đớn.

"Bọn em không sai!" Phó Chính Vũ trực tiếp chắn phía trước Vạn Thu, ngăn không cho Vạn Thu xin lỗi.

Mà Vạn Thu cũng thật hiếm thấy, lại có chút cố chấp dò hỏi thằng nhóc kia.

"Bạn tớ đánh cậu, là vì cậu nói những lời như vậy, tại sao cậu lại nói vậy?"

Đó là lời nói không tốt.

Mặc dù khinh khinh phiêu phiêu, lại mang theo ác ý.

Vạn Thu không thể nhận được đáp án từ thằng nhóc kia.

Hiển nhiên không bên nào chịu thua, cuối cùng chủ nhiệm liền gọi thẳng vào số điện thoại của phụ huynh.

Khi chủ nhiệm đang bấm điện thoại, Phó Chính Vũ rõ ràng có chút khẩn trương.

Bàn tay nắm Vạn Thu đổ mồ hôi.

Vạn Thu nhìn thấy ác ý.

Không chỉ từ đối phương, mà còn từ bạn bè của cậu.

Cậu không biết tại sao.

Nguyên nhân là vì cậu sao?

Vạn Thu cố gắng hiểu rõ tình huống hiện tại, lại phát hiện mình cái gì cũng không hiểu.

Giống như giẫm lên chai bia vỡ vụn trên mặt đất, nỗi lo lắng từ lòng bàn chân xông thẳng vào trái tim.


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat