Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Chương 21
Lâm Tri Ngải và Tá»ng Chu Thà nh trá» vá» nhà thì phải Äi ngang qua nhà há» Lâm. Äá»t nhiên Lâm Tri Ngải dừng bÆ°á»c, không tiến vá» phÃa trÆ°á»c nữa.
Tá»ng Chu Thà nh quay Äầu lại, anh nhÆ°á»ng mà y nhìn Lâm Tri Ngải và há»i: "Sao váºy? Có chuyá»n gì hả?"
Lâm Tri Ngải chá» tay và o bóng ngÆ°á»i cách Äó không xa, cô chau mà y: "Anh xem ngÆ°á»i Äó có giá»ng Lâm Diá»c Vân không?"
Tá»ng Chu Thà nh ÄÆ°a mắt nhìn theo hÆ°á»ng tay mà Lâm Tri Ngải chá», rá»i quả quyết lắc Äầu, anh trầm giá»ng: "Sao lại có thá» là Lâm Diá»c Vân Äược, cô nhìn nhầm rá»i Äó!"
Lâm Tri Ngải tò mò, cô còn muá»n nhìn thêm má»t lúc nữa. NhÆ°ng Tá»ng Chu Thà nh Äã kéo tay cô rá»i Äi. Không biết là do trá»i quá tá»i, hay là ngÆ°á»i con gái Äó cỠý che mặt của mình Äi, Lâm Tri Ngải nhìn mãi nhÆ°ng cÅ©ng không thá» nhìn rõ Äược dung mạo của ngÆ°á»i con gái Äó.
Äiá»u mà Lâm Tri Ngải không biết Äó là sau khi cô và Tá»ng Chu Thà nh rá»i Äi, ngÆ°á»i con gái Äó quay ngÆ°á»i ra thì Äúng là Lâm Diá»c Vân mà cô nghi ngá».
Lâm Diá»c Vân Äợi á» trÆ°á»c cá»ng Äã rất lâu, cuá»i cùng cÅ©ng Äợi Äược Hạ Linh chạy ra từ nhà há» Lâm. Lâm Diá»c Vân bèn ôm chầm lấy Hạ Linh, cô ta gà o khóc nói vá»i Hạ Linh: "Mẹ, sao lâu nhÆ° váºy mẹ má»i ra?"
Nhìn thấy Lâm Diá»c Vân ngã và o lòng mình khóc nấc, Hạ Linh nhanh chóng kéo Lâm Diá»c Vân và o trong góc, chau mà y há»i: "Không phải lão thái thái Äã ÄÆ°a con vá» quê rá»i Æ°? Sao con lại tá»± mình chạy vá» Äây?"
Äôi mắt Lâm Diá»c Vân toà n là nÆ°á»c mắt: "Mẹ Æ¡i, á» dÆ°á»i Äó khá» quá, Än cÅ©ng Än không ngon, ngủ cÅ©ng ngủ không yên. Con dùng bá» quần áo còn sót lại trên ngÆ°á»i, mua chuá»c má»t nông phụ, con nói hết lá»i bà ta má»i Äá» con trá»n và o trong sá»t rau, chạy thoát khá»i Äó."
Hạ Linh hÃt má»t hÆ¡i tháºt sâu, bà ta cau chặt mà y: "Váºy con Äá»nh là m gì? Bà ná»i con Äã nói váºy rá»i, mẹ cÅ©ng không dám Äá» con á» trong nhà ."
Lâm Diá»c Vân lau Äi nÆ°á»c mắt, nÃu lấy tay áo của Hạ Linh, nghẹn ngà o nói: "Mẹ lấy giúp con và i bá» quần áo Äẹp, rá»i cho con thêm chút tiá»n, con có thá» Äến nhà thầy TrÆ°Æ¡ng á»."
Hạ Linh cúi Äầu trầm tÆ° suy nghÄ© má»t lúc lâu nhÆ°ng cÅ©ng không nghÄ© ra Äược cách nà o tá»t hÆ¡n, bà ta chá» có thá» gáºt Äầu: "Thôi Äược, mẹ giúp con thu dá»n Äá» Äạc, con phải chú ý an toà n Äấy."
Lâm Diá»c Vân Äã không còn trong sạch, cá»ng thêm viá»c cô ta bá» nhà há» Lâm từ bá», ngoà i viá»c gả cho TrÆ°Æ¡ng Máºu thì cô ta cÅ©ng chẳng còn con ÄÆ°á»ng nà o khác Äá» Äi.
Nhìn thấy Hạ Linh quay ngÆ°á»i rá»i Äi, Lâm Diá»c Vân vá»i vã giữ lấy tay của Hạ Linh, trong Äôi mắt nhÆ° phóng ra má»t ngá»n lá»a háºn thù, cô ta cắn rÄng nghiến lợi nói:
"Mẹ, con biến thà nh nhÆ° váºy Äá»u là do con ngá»c Lâm Tri Ngải mà ra hết. Là nó nghe lén con và thầy TrÆ°Æ¡ng nói chuyá»n á» trÆ°á»c cá»ng trÆ°á»ng, là nó tá» cáo con vá»i bà ná»i. Mẹ nhất Äá»nh phải trả thù giúp con!"
Nhá» lại vừa nãy nhìn thấy Lâm Tri Ngải Än mặc xinh xắn thÆ°á»t tha, lòng háºn thù bên trong Lâm Diá»c Vân cà ng hiá»n lên rõ rà ng hÆ¡n, xém chút thì bá»c phát ra ngoà i. Cô ta Äã nhÆ° thế nà y rá»i, Äá» ngá»c kia dá»±a và o Äâu mà lại Än mặc xinh Äẹp thế kia, lại còn vui vẻ nhÆ° váºy nữa!
Äôi mắt Hạ Linh lá» ra sá»± hoảng há»t, vá»n dÄ© muá»n nói hết những chuyá»n Äã qua cho Lâm Diá»c Vân nghe nhÆ°ng nhìn thấy ná»i háºn thù trên gÆ°Æ¡ng mặt Lâm Diá»c Vân khiến bà ta không còn dÅ©ng khà Äá» nói ra nữa.
Nếu nhÆ° Lâm Diá»c Vân biết Äược, ngÆ°á»i tá» giác không phải là Lâm Tri Ngải mà là bà ta thì sợ rằng sá»± thù háºn Äó sẽ còn nhiá»u hÆ¡n nữa!
Hạ Linh chá» có thá» cÆ°á»i nhạt nói vá»i Lâm Diá»c Vân: "Con yên tâm, mẹ vá» thu dá»n Äá» Äạc cho con Äã."
NÆ¡i góc tÆ°á»ng tá»i Äen nhÆ° má»±c, cá»ng thêm viá»c Lâm Diá»c Vân Äang ngáºp trong ná»i háºn thù vá»i Lâm Tri Ngải, hoà n toà n không há» nháºn ra sắc mặt của Hạ Linh lúc nà y Äã trắng bá»t, biá»u cảm ÄÆ¡ cứng.
Lâm Diá»c Vân Äợi á» trÆ°á»c cá»ng nhà há» Lâm má»t lúc thì nhìn thấy Hạ Linh ôm má»t chiếc túi bÆ°á»c ra lại bất giác chau mà y: "Mẹ, sao mẹ lấy cho con có chút Äá» nà y váºy!"
Hạ Linh thá» dà i: "Trong nhà tai vách mạch rừng, mẹ cÅ©ng không dám nán lại quá lâu, sợ sẽ bá» lão thái thái phát hiá»n."
Thá»±c sá»± là bà ta bù tiá»n và o trong của há»i môn của Lâm Tri Ngải nên trong tay cÅ©ng chẳng còn bao nhiêu tiá»n, những trang sức bà ta cho Lâm Diá»c Vân là những trang sức bà ta mua từ mÆ°á»i mấy nÄm trÆ°á»c.
Lâm Diá»c Vân nghÄ© mình vẫn còn của há»i môn Äá» á» chá» thầy TrÆ°Æ¡ng nên cô ta cÅ©ng không quá Äá» tâm, sau Äó Lâm Diá»c Vân vẫy tay vá»i Hạ Linh: "Váºy con Äi trÆ°á»c Äây, qua mấy hôm nữa con sẽ Äến tìm mẹ."
Nhìn theo bóng dáng Äã khuất xa của Lâm Diá»c Vân, ánh mắt Hạ Linh vụt qua Äôi chút suy tÆ°, dù gì Diá»c Vân cÅ©ng do bà ta chÃn tháng mÆ°á»i ngà y Äau Äá»n sinh ra, nếu bảo bà ta hoà n toà n bá» mặc thì bà ta cÅ©ng chẳng nhẫn tâm.
NhÆ°ng cả Äá»i nà y của Lâm Diá»c Vân cÅ©ng xem nhÆ° bá» Äi rá»i, bà ta giúp Äược bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu. Dù sao, bà ta vẫn còn má»t ngÆ°á»i con trai, bà ta không thá» vì chuyá»n của Lâm Diá»c Vân mà ảnh hÆ°á»ng Äến hôn sá»± của con trai Äược.
Sau khi Hạ Linh nghÄ© thông suá»t thì quay ngÆ°á»i bÆ°á»c và o không chút do dá»±, chá» có Äiá»u khi bà ta bÆ°á»c qua ngÆ°á»i gác cá»ng, vẫn trầm giá»ng xuá»ng: "Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, tôi hy vá»ng ông có thá» tá»± hiá»u!"
Nhìn thấy ánh mắt Äe dá»a của Hạ Linh, ngÆ°á»i gác cá»ng láºp tức cúi ngÆ°á»i má»m cÆ°á»i nói: "Phu nhân yên tâm, tiá»u nhân không nhìn thấy gì cả."
Sau khi Lâm Diá»c Vân rá»i khá»i nhà há» Lâm, cô ta tìm má»t rừng cây nhá» không có ngÆ°á»i Äi lại Äá» thay bá» quần áo rách rÆ°á»i trên ngÆ°á»i ra.
Bên trong rừng cây nhá» tá»i Äen nhÆ° má»±c, lắm lúc phát lên tiếng ve kêu ầm vang, Lâm Diá»c Vân á» Äó lâu chá» cảm thấy sợ hãi.
NhÆ°ng ngÆ°á»i phụ nữ thÆ°á»ng là m Äẹp vì ngÆ°á»i mình yêu, cô ta cÅ©ng không thá» nà o mặc má»t bá» quần áo chắp vá Äến gặp thầy TrÆ°Æ¡ng.
Vá»n dÄ© Äứa con trong bụng Äã mất Äi rá»i, thứ duy nhất mà cô ta còn chÃnh là sá»± trẻ trung và xinh Äẹp của bản thân mình!
Lâm Diá»c Vân Äi Äến trÆ°á»c cá»a nhà của TrÆ°Æ¡ng Máºu, gõ cá»a má»t há»i lâu má»i nghe thấy TrÆ°Æ¡ng Máºu hét lá»n: "Cá»a không có khoá, tá»± mà và o Äi."
Khi Lâm Diá»c Vân Äẩy cá»a má» ra thì nhìn thấy TrÆ°Æ¡ng Máºu nằm á» trên giÆ°á»ng bất Äá»ng. Còn trong nhà của TrÆ°Æ¡ng Máºu thì rõ rà ng Äã bá» ngÆ°á»i khác lục tung lên hết, cảnh tượng thê thảm nhÆ° có cÆ°á»p xông và o váºy.
Lâm Diá»c Vân bá» dá»a Äến mức sắc mặt trắng bá»ch, nhanh chóng tiến lên phÃa trÆ°á»c nắm chặt lấy tay TrÆ°Æ¡ng Máºu, giá»ng nói run lên: "Sao váºy hả? Äã xảy ra chuyá»n gì thế?"
Nhìn thấy vết thÆ°Æ¡ng trên mặt của TrÆ°Æ¡ng Máºu, bà n tay Lâm Diá»c Vân run lên bần báºt muá»n ÄÆ°a tay lên sá» lấy nhÆ°ng lại sợ là m cho TrÆ°Æ¡ng Máºu Äau nên chá» có thá» dừng lại giữa chừng: "Ai Äã là m thầy bá» thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nà y chứ!"
Nghe thấy câu há»i của Lâm Diá»c Vân, TrÆ°Æ¡ng Máºu hừ lạnh lùng má»t tiếng: "Không ngá» cô vẫn dám Äến Äây Äá» tìm tôi, Äây Äá»u là nhá» Æ¡n nhà há» Lâm ban cho tôi Äấy!"
Anh ta bá» ngÆ°á»i của nhà há» Lâm lôi trá» vá», há» mang Äi hết những thứ Äáng tiá»n á» Äây. Ngay cả tiá»n giữ trong ngân hà ng há» cÅ©ng ép anh ta rút ra.
Anh ta ôm cả ngÆ°á»i Äầy thÆ°Æ¡ng tÃch Äi Äến bá»nh viá»n là m giấy kiá»m tra mức Äá» thÆ°Æ¡ng táºt nhÆ°ng khi anh ta Äến Äá»n cảnh sát tá» cáo nhà há» Lâm Äá»t nháºp và o nhà cÆ°á»p tà i sản thì chẳng thấy há»i âm. Chuyá»n nhÆ° thế bảo sao khi anh ta nhìn thấy Lâm Diá»c Vân mà không tức giáºn Äược!
NÆ°á»c mắt của Lâm Diá»c Vân nhÆ° thá» không kìm Äược mà trà o dâng, cô ta ngá»i bá»t xuá»ng ná»n Äất nhìn TrÆ°Æ¡ng Máºu, chẳng thá» tin và o tai mình: "Con của chúng ta bá» bà ná»i nhẫn tâm giết ch ết, em vẫn chÆ°a Äến tìm thầy ká» khá», sao thầy có thá» nói em nhÆ° váºy."
TrÆ°Æ¡ng Máºu Äáng thÆ°Æ¡ng, cô ta cÅ©ng Äáng thÆ°Æ¡ng mà . Không những mất Äi Äứa con, cô ta còn bá» nhà há» Lâm Äuá»i Äi, nếu nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Máºu còn vứt bá» cô ta thì cô ta tháºt sá»± không còn ÄÆ°á»ng sá»ng nà o nữa.
Lâm Diá»c Vân ngã ngá»i dÆ°á»i Äất, chiếc túi ôm trong ngÆ°á»i lá» ra má»t kẽ há», TrÆ°Æ¡ng Máºu ngóc Äầu lên nhìn thì nhìn thấy má»t cây trâm bằng và ng sáng lấp lánh lá» ra từ trong kẽ há» Äó.
TrÆ°Æ¡ng Máºu liếm Äôi môi khô khá»c của mình, biá»u cảm trên gÆ°Æ¡ng mặt Äá»t ngá»t thay Äá»i, anh ta thá» dà i nói vá»i Lâm Diá»c Vân: "A Vân, Äây cÅ©ng chá» là do tôi quá tức giáºn thôi, tôi sai rá»i, tôi không nên trút cÆ¡n giáºn lên ngÆ°á»i em."
Nghe thấy TrÆ°Æ¡ng Máºu xin lá»i mình, Lâm Diá»c Vân vá»i Äứng dáºy, khá»t khá»t mÅ©i, lau Äi nÆ°á»c mắt: "Không sao Äâu, em có thá» hiá»u cho thầy. Tất cả chuyá»n nà y Äá»u tại Lâm Tri Ngải, em sẽ không tha cho chá» ta Äâu!"
Bây giá» TrÆ°Æ¡ng Máºu là cá»ng rÆ¡m cứu mạng duy nhất của cô ta, cô ta tin rằng chá» cần hai ngÆ°á»i á» bên nhau, má»i ngà y trôi qua sẽ tá»t Äẹp hÆ¡n. Äến lúc Äó, cô ta sẽ khiến cho nhà há» Lâm và nhà há» Tá»ng há»i háºn không ká»p!
Nghe thấy cái tên Lâm Tri Ngải, TrÆ°Æ¡ng Máºu Äá»t nhiên nhá» ra nhà há» Lâm và Tá»ng phủ vẫn còn có quan há» thông gia vá»i nhau. Tá»ng phủ á» khắp tá»nh Tứ Xuyên nà y chẳng khác gì vua má»t cõi.
Anh ta tuỳ tiá»n Äến Äá»n cảnh sát tá» cáo, chắc chắn sẽ bá» Tá»ng phủ ém xuá»ng. Những nghÄ© Äến cả ngÆ°á»i Äầy thÆ°Æ¡ng tÃch của mình, bảo anh ta bá» qua cho nhà há» Lâm dá» dà ng nhÆ° váºy thì anh ta không cam tâm.
Nắm Äấm của TrÆ°Æ¡ng Máºu bất giác siết chặt, gÆ°Æ¡ng mặt tức tá»i Äến mức bừng Äá», Äôi mắt má» to ÄÄm ÄÄm nhìn ra bầu trá»i bên ngoà i, ánh mắt sắc lạnh: "Cây bút trong tay vÄn nhân là thanh Äao sắc bén nhất, tôi nhất Äá»nh sẽ khiến cho nhà há» Lâm và nhà há» Tá»ng phải trả cái giá Äắt!"
Ãnh ban mai của bình minh chiếu qua tấm rèm lụa má»ng manh của mà n Äêm, Äá» lá» ra ánh nắng chói chang, má»t ngà y má»i nữa lại bắt Äầu. Tiá»u Hoà giúp Lâm Tri Ngải rá»a mặt chải tóc xong thì bÆ°á»c ra khá»i phòng.
Còn tầm mắt của Lâm Tri Ngải lại chÄm chú và o má»t chiếc túi. Äây là những Äá» trang Äiá»m mà lần trÆ°á»c cô mua Äược khi dạo cá»a hà ng. Má»t thá»i son và má»t há»p má há»ng.
Lâm Tri Ngải má» chiếc túi Äó, không ngá» bên trong lại rÆ¡i ra má»t cây bút, chắc là chá» gái nhân viên á» Äó tặng cho cô.
Lâm Tri Ngải nhìn cây bút rá»i lại nhìn bản thân mình trong gÆ°Æ¡ng, cô giÆ¡ cánh tay nhá» Äang khẽ run lên chân mà y của mình và vẽ.
Có thá» là do chất lượng của bút kẻ chân mà y, hoặc là do mà u sắc của bút kẻ có vấn Äá», tóm lại là Lâm Tri Ngải tuyá»t Äá»i không thừa nháºn vấn Äá» á» kÄ© thuáºt của mình.
DÆ°á»i thao tác của Tri Ngải, Äôi mà y vá»n dÄ© là lá liá» u lại Äá»t ngá»t biến thà nh hai thanh kiếm, ấn ÄÆ°á»ng á» giữa Äôi mà y cà ng ngà y cà ng Ãt lại, cuá»i cùng trá»±c tiếp hợp lại thà nh má»t.
Tá»ng Chu Thà nh má» cá»a phòng ra vừa hay nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt của Lâm Tri Ngải á» trong gÆ°Æ¡ng, tách trà Ỡtrong tay chợt rÆ¡i xuá»ng Äất phát ra âm thanh rÆ¡i vỡ, ngụm trà trong miá»ng cÅ©ng phun ná»t ra ngoà i, cùng vá»i Äó là tiếng cÆ°á»i giòn giã.
"Hahaha, cô Äang là m cái gì Äấy? Muá»n biến thà nh Äạo trÆ°á»ng hả?"
Lâm Tri Ngải quay Äầu thì nhìn thấy Tá»ng Chu Thà nh Äang cÆ°á»i nghiêng ngả, cô cau mà y nhÆ°ng Äôi mà y của cô Äã hợp lại thà nh má»t mất rá»i, viá»c nà y dẫn Äến trên gÆ°Æ¡ng mặt trắng trẻo của Lâm Tri Ngải hiá»n lên má»t chữ "nhất"*.
Tá»ng Chu Thà nh ngẩng Äầu liếc nhìn má»t lần nữa, dù biết rằng Lâm Tri Ngải sẽ giáºn nhÆ°ng vẫn không thá» nà o nhá»n Äược cÆ°á»i, anh giÆ¡ má»t tay gác lên cá»a tủ, má»t tay ôm lấy bụng: "Äừng có nhìn tôi nữa, tôi không có nhá»n cÆ°á»i Äược mà !"
Tá»ng Chu Thà nh nói xong, anh còn lấy tay lau Äi nÆ°á»c mắt do phì cÆ°á»i mà trà o ra. Äúng tháºt là không thá» trách anh Äược, chân mà y của Lâm Tri Ngải lúc nà y tháºt sá»± rất buá»n cÆ°á»i, anh cÆ°á»i Äau hết cả bụng!
Lâm Tri Ngải chau mà y trầm tÆ° má»t lúc lâu, chẳng nói má»t lá»i nà o bèn Äi thẳng ra cá»a, xách cỠáo của Tá»ng Chu Thà nh lên hÆ¡n Äá»nh Äầu của cô rá»i vứt anh ra ngoà i.
Tá»ng Chu Thà nh má»t mét tám mÆ°Æ¡i mấy á» trong tay của Lâm Tri Ngải lại há»t nhÆ° Äá» chÆ¡i váºy. Kèm theo Äó tiếng kêu gà o thảm thiết "a" má»t tiếng của Tá»ng Chu Thà nh, má»t ÄÆ°á»ng vòng cung tuyá»t mỹ hiá»n ra, khiến cho anh rÆ¡i xuá»ng ngay trÆ°á»c mặt của Tá»ng Trạch, vừa hay ông Äang tìm anh có viá»c.
Nhìn thấy con trai mình bò dÆ°á»i Äất, úp ngÆ°á»i xuá»ng. Rá»i lại ÄÆ°a mắt nhìn Lâm Tri Ngải Äang Äứng á» cá»a, hai tay chá»ng hông, cau mà y quắt mắt.
Lúc Äầu Tá»ng Trạch cÅ©ng ngá» ngÆ°á»i, Äôi mắt ông hoảng sợ má» to nhÆ° quả hạch Äà o. Sau Äó ông nhanh chóng rút lại bà n chân trái vừa bÆ°á»c và o trong sân, rá»i quay ngÆ°á»i bá» Äi chẳng há» có chút do dá»±. Viá»c của hai vợ chá»ng há» thì Äá» cho hai vợ chá»ng há» tá»± giải quyết vá»i nhau, ông không nhúng tay và o nữa.
Trong lúc Än bữa sáng, Lâm Tri Ngải Äã nhá» Tiá»u Hoà bôi Äi chân mà y giúp mình rá»i. Chá» có Äiá»u mặt bên trái của Tá»ng Chu Thà nh thì vẫn còn má»t vết hằn mà u Äá», trên Äó còn có và i hạt cát Äá bé tÃ.
Tá»ng Trạch không há» có ý Äau lòng gì dà nh cho Tá»ng Chu Thà nh, ngược lại còn lạnh lùng nói vá»i Tá»ng Chu Thà nh: "NgÆ°á»i bên nhà há» Ngụy Äến tá» cáo, nói rằng con Äánh Nguỵ Quân VÅ© rá»i còn cÆ°á»p Äi nÄm trÄm Äá»ng bạc của nó nữa!"
Tá»ng Chu Thà nh nhÆ°á»ng má»t bên mà y lên nhÆ°ng lại kéo theo vết thÆ°Æ¡ng á» khoé miá»ng, cắn rÄng cá» nén giá»t nÆ°á»c mắt trong lòng. Lâm Tri Ngải nà y cÅ©ng quá Äáng quá Äi mất, không phải chá» là cÆ°á»i chút thôi sao, không ngá» là bá» vứt cả ngÆ°á»i ra ngoà i luôn!
Ngá» nhỡ huá»· dung rá»i, ngá» nhỡ mặt mà y há»c hác thì biết phải là m thế nà o! Tá»ng Chu Thà nh cà ng nghÄ© cà ng tức giáºn vá»i chá» tay vá» phÃa Lâm Tri Ngải Äang á» bên cạnh, gÆ°Æ¡ng mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Là Lâm Tri Ngải Äánh Äấy, con không có Äánh Äâu!"
Lâm Tri Ngải khẽ nhÆ°á»ng cao mà y, bất mãn nói: "Là do cáºu ta mắng con ngá»c trÆ°á»c nên con má»i Äánh cáºu ta mà !" Cô không bao giá» vô duyên vô cá» Äánh ngÆ°á»i!
Tá»ng Trạch nhìn Lâm Tri Ngải Äang vô cùng phẫn ná», sau Äó thì khẽ gáºt Äầu, nhẹ nhà ng nói: "Äược rá»i, không sao Äâu, Än cÆ¡m trÆ°á»c Äã!"
Lâm Tri Ngải lại lạnh lùng hừ má»t tiếng: "Ba, cáºu ta mắng con ngá»c hai lần láºn, ba nhá» phải báo thù cho con!"
Lần Äầu tiên Äược Lâm Tri Ngải gá»i là ba, Tá»ng Trạch nhất thá»i vẫn chÆ°a thá» thÃch ứng Äược, ông chá» có thá» ho nhẹ má»t tiếng rá»i gáºt Äầu: "Äược Äược, không thà nh vấn Äá», lát nữa ba Äến quân doanh nói vá»i ba của Ngụy Quân VÅ© ha, bảo ba của nó giúp con chá»nh Äá»n lại Nguỵ Quân VÅ©!"
Tá»ng Trạch nói xong thì cúi Äầu xuá»ng chÄm chú Än cÆ¡m nhÆ°ng và nh tai lại bất chợt Äá» lên.
Không trách Äược viá»c ông sợ hãi, Lâm Tri Ngải chá» là má»t cô ngá»c, nếu nhÆ° cô tháºt sá»± tức giáºn rá»i thì không cần biết ông có phải là ba chá»ng của cô hay không Äâu, Äánh ná»t hết á!
Tá»ng Chu Thà nh vá»n dÄ© vẫn còn Äang Äợi Tá»ng Trạch la mắng Lâm Tri Ngải cÅ©ng Äá»t ngá»t hoang mang! Hết rá»i hả? Lúc trÆ°á»c anh Äánh nhau không phải chá» má»i thế là xong Äâu! Nếu không Äánh anh Äến thÆ°Æ¡ng tÃch Äầy mình thì Tá»ng Trạch sẽ chẳng cam tâm!
â-----
[Chú thÃch]
*Trên mặt Lâm Tri Ngải hiá»n lên chữ ânhấtâ: chữ nhất trong tiếng Trung Äược viết thế nà y âä¸â, nó là má»t nét ngang tức là hai chân mà y của cô hợp lại thà nh má»t á hahaha.
Tá»ng Chu Thà nh quay Äầu lại, anh nhÆ°á»ng mà y nhìn Lâm Tri Ngải và há»i: "Sao váºy? Có chuyá»n gì hả?"
Lâm Tri Ngải chá» tay và o bóng ngÆ°á»i cách Äó không xa, cô chau mà y: "Anh xem ngÆ°á»i Äó có giá»ng Lâm Diá»c Vân không?"
Tá»ng Chu Thà nh ÄÆ°a mắt nhìn theo hÆ°á»ng tay mà Lâm Tri Ngải chá», rá»i quả quyết lắc Äầu, anh trầm giá»ng: "Sao lại có thá» là Lâm Diá»c Vân Äược, cô nhìn nhầm rá»i Äó!"
Lâm Tri Ngải tò mò, cô còn muá»n nhìn thêm má»t lúc nữa. NhÆ°ng Tá»ng Chu Thà nh Äã kéo tay cô rá»i Äi. Không biết là do trá»i quá tá»i, hay là ngÆ°á»i con gái Äó cỠý che mặt của mình Äi, Lâm Tri Ngải nhìn mãi nhÆ°ng cÅ©ng không thá» nhìn rõ Äược dung mạo của ngÆ°á»i con gái Äó.
Äiá»u mà Lâm Tri Ngải không biết Äó là sau khi cô và Tá»ng Chu Thà nh rá»i Äi, ngÆ°á»i con gái Äó quay ngÆ°á»i ra thì Äúng là Lâm Diá»c Vân mà cô nghi ngá».
Lâm Diá»c Vân Äợi á» trÆ°á»c cá»ng Äã rất lâu, cuá»i cùng cÅ©ng Äợi Äược Hạ Linh chạy ra từ nhà há» Lâm. Lâm Diá»c Vân bèn ôm chầm lấy Hạ Linh, cô ta gà o khóc nói vá»i Hạ Linh: "Mẹ, sao lâu nhÆ° váºy mẹ má»i ra?"
Nhìn thấy Lâm Diá»c Vân ngã và o lòng mình khóc nấc, Hạ Linh nhanh chóng kéo Lâm Diá»c Vân và o trong góc, chau mà y há»i: "Không phải lão thái thái Äã ÄÆ°a con vá» quê rá»i Æ°? Sao con lại tá»± mình chạy vá» Äây?"
Äôi mắt Lâm Diá»c Vân toà n là nÆ°á»c mắt: "Mẹ Æ¡i, á» dÆ°á»i Äó khá» quá, Än cÅ©ng Än không ngon, ngủ cÅ©ng ngủ không yên. Con dùng bá» quần áo còn sót lại trên ngÆ°á»i, mua chuá»c má»t nông phụ, con nói hết lá»i bà ta má»i Äá» con trá»n và o trong sá»t rau, chạy thoát khá»i Äó."
Hạ Linh hÃt má»t hÆ¡i tháºt sâu, bà ta cau chặt mà y: "Váºy con Äá»nh là m gì? Bà ná»i con Äã nói váºy rá»i, mẹ cÅ©ng không dám Äá» con á» trong nhà ."
Lâm Diá»c Vân lau Äi nÆ°á»c mắt, nÃu lấy tay áo của Hạ Linh, nghẹn ngà o nói: "Mẹ lấy giúp con và i bá» quần áo Äẹp, rá»i cho con thêm chút tiá»n, con có thá» Äến nhà thầy TrÆ°Æ¡ng á»."
Hạ Linh cúi Äầu trầm tÆ° suy nghÄ© má»t lúc lâu nhÆ°ng cÅ©ng không nghÄ© ra Äược cách nà o tá»t hÆ¡n, bà ta chá» có thá» gáºt Äầu: "Thôi Äược, mẹ giúp con thu dá»n Äá» Äạc, con phải chú ý an toà n Äấy."
Lâm Diá»c Vân Äã không còn trong sạch, cá»ng thêm viá»c cô ta bá» nhà há» Lâm từ bá», ngoà i viá»c gả cho TrÆ°Æ¡ng Máºu thì cô ta cÅ©ng chẳng còn con ÄÆ°á»ng nà o khác Äá» Äi.
Nhìn thấy Hạ Linh quay ngÆ°á»i rá»i Äi, Lâm Diá»c Vân vá»i vã giữ lấy tay của Hạ Linh, trong Äôi mắt nhÆ° phóng ra má»t ngá»n lá»a háºn thù, cô ta cắn rÄng nghiến lợi nói:
"Mẹ, con biến thà nh nhÆ° váºy Äá»u là do con ngá»c Lâm Tri Ngải mà ra hết. Là nó nghe lén con và thầy TrÆ°Æ¡ng nói chuyá»n á» trÆ°á»c cá»ng trÆ°á»ng, là nó tá» cáo con vá»i bà ná»i. Mẹ nhất Äá»nh phải trả thù giúp con!"
Nhá» lại vừa nãy nhìn thấy Lâm Tri Ngải Än mặc xinh xắn thÆ°á»t tha, lòng háºn thù bên trong Lâm Diá»c Vân cà ng hiá»n lên rõ rà ng hÆ¡n, xém chút thì bá»c phát ra ngoà i. Cô ta Äã nhÆ° thế nà y rá»i, Äá» ngá»c kia dá»±a và o Äâu mà lại Än mặc xinh Äẹp thế kia, lại còn vui vẻ nhÆ° váºy nữa!
Äôi mắt Hạ Linh lá» ra sá»± hoảng há»t, vá»n dÄ© muá»n nói hết những chuyá»n Äã qua cho Lâm Diá»c Vân nghe nhÆ°ng nhìn thấy ná»i háºn thù trên gÆ°Æ¡ng mặt Lâm Diá»c Vân khiến bà ta không còn dÅ©ng khà Äá» nói ra nữa.
Nếu nhÆ° Lâm Diá»c Vân biết Äược, ngÆ°á»i tá» giác không phải là Lâm Tri Ngải mà là bà ta thì sợ rằng sá»± thù háºn Äó sẽ còn nhiá»u hÆ¡n nữa!
Hạ Linh chá» có thá» cÆ°á»i nhạt nói vá»i Lâm Diá»c Vân: "Con yên tâm, mẹ vá» thu dá»n Äá» Äạc cho con Äã."
NÆ¡i góc tÆ°á»ng tá»i Äen nhÆ° má»±c, cá»ng thêm viá»c Lâm Diá»c Vân Äang ngáºp trong ná»i háºn thù vá»i Lâm Tri Ngải, hoà n toà n không há» nháºn ra sắc mặt của Hạ Linh lúc nà y Äã trắng bá»t, biá»u cảm ÄÆ¡ cứng.
Lâm Diá»c Vân Äợi á» trÆ°á»c cá»ng nhà há» Lâm má»t lúc thì nhìn thấy Hạ Linh ôm má»t chiếc túi bÆ°á»c ra lại bất giác chau mà y: "Mẹ, sao mẹ lấy cho con có chút Äá» nà y váºy!"
Hạ Linh thá» dà i: "Trong nhà tai vách mạch rừng, mẹ cÅ©ng không dám nán lại quá lâu, sợ sẽ bá» lão thái thái phát hiá»n."
Thá»±c sá»± là bà ta bù tiá»n và o trong của há»i môn của Lâm Tri Ngải nên trong tay cÅ©ng chẳng còn bao nhiêu tiá»n, những trang sức bà ta cho Lâm Diá»c Vân là những trang sức bà ta mua từ mÆ°á»i mấy nÄm trÆ°á»c.
Lâm Diá»c Vân nghÄ© mình vẫn còn của há»i môn Äá» á» chá» thầy TrÆ°Æ¡ng nên cô ta cÅ©ng không quá Äá» tâm, sau Äó Lâm Diá»c Vân vẫy tay vá»i Hạ Linh: "Váºy con Äi trÆ°á»c Äây, qua mấy hôm nữa con sẽ Äến tìm mẹ."
Nhìn theo bóng dáng Äã khuất xa của Lâm Diá»c Vân, ánh mắt Hạ Linh vụt qua Äôi chút suy tÆ°, dù gì Diá»c Vân cÅ©ng do bà ta chÃn tháng mÆ°á»i ngà y Äau Äá»n sinh ra, nếu bảo bà ta hoà n toà n bá» mặc thì bà ta cÅ©ng chẳng nhẫn tâm.
NhÆ°ng cả Äá»i nà y của Lâm Diá»c Vân cÅ©ng xem nhÆ° bá» Äi rá»i, bà ta giúp Äược bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu. Dù sao, bà ta vẫn còn má»t ngÆ°á»i con trai, bà ta không thá» vì chuyá»n của Lâm Diá»c Vân mà ảnh hÆ°á»ng Äến hôn sá»± của con trai Äược.
Sau khi Hạ Linh nghÄ© thông suá»t thì quay ngÆ°á»i bÆ°á»c và o không chút do dá»±, chá» có Äiá»u khi bà ta bÆ°á»c qua ngÆ°á»i gác cá»ng, vẫn trầm giá»ng xuá»ng: "Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, tôi hy vá»ng ông có thá» tá»± hiá»u!"
Nhìn thấy ánh mắt Äe dá»a của Hạ Linh, ngÆ°á»i gác cá»ng láºp tức cúi ngÆ°á»i má»m cÆ°á»i nói: "Phu nhân yên tâm, tiá»u nhân không nhìn thấy gì cả."
Sau khi Lâm Diá»c Vân rá»i khá»i nhà há» Lâm, cô ta tìm má»t rừng cây nhá» không có ngÆ°á»i Äi lại Äá» thay bá» quần áo rách rÆ°á»i trên ngÆ°á»i ra.
Bên trong rừng cây nhá» tá»i Äen nhÆ° má»±c, lắm lúc phát lên tiếng ve kêu ầm vang, Lâm Diá»c Vân á» Äó lâu chá» cảm thấy sợ hãi.
NhÆ°ng ngÆ°á»i phụ nữ thÆ°á»ng là m Äẹp vì ngÆ°á»i mình yêu, cô ta cÅ©ng không thá» nà o mặc má»t bá» quần áo chắp vá Äến gặp thầy TrÆ°Æ¡ng.
Vá»n dÄ© Äứa con trong bụng Äã mất Äi rá»i, thứ duy nhất mà cô ta còn chÃnh là sá»± trẻ trung và xinh Äẹp của bản thân mình!
Lâm Diá»c Vân Äi Äến trÆ°á»c cá»a nhà của TrÆ°Æ¡ng Máºu, gõ cá»a má»t há»i lâu má»i nghe thấy TrÆ°Æ¡ng Máºu hét lá»n: "Cá»a không có khoá, tá»± mà và o Äi."
Khi Lâm Diá»c Vân Äẩy cá»a má» ra thì nhìn thấy TrÆ°Æ¡ng Máºu nằm á» trên giÆ°á»ng bất Äá»ng. Còn trong nhà của TrÆ°Æ¡ng Máºu thì rõ rà ng Äã bá» ngÆ°á»i khác lục tung lên hết, cảnh tượng thê thảm nhÆ° có cÆ°á»p xông và o váºy.
Lâm Diá»c Vân bá» dá»a Äến mức sắc mặt trắng bá»ch, nhanh chóng tiến lên phÃa trÆ°á»c nắm chặt lấy tay TrÆ°Æ¡ng Máºu, giá»ng nói run lên: "Sao váºy hả? Äã xảy ra chuyá»n gì thế?"
Nhìn thấy vết thÆ°Æ¡ng trên mặt của TrÆ°Æ¡ng Máºu, bà n tay Lâm Diá»c Vân run lên bần báºt muá»n ÄÆ°a tay lên sá» lấy nhÆ°ng lại sợ là m cho TrÆ°Æ¡ng Máºu Äau nên chá» có thá» dừng lại giữa chừng: "Ai Äã là m thầy bá» thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nà y chứ!"
Nghe thấy câu há»i của Lâm Diá»c Vân, TrÆ°Æ¡ng Máºu hừ lạnh lùng má»t tiếng: "Không ngá» cô vẫn dám Äến Äây Äá» tìm tôi, Äây Äá»u là nhá» Æ¡n nhà há» Lâm ban cho tôi Äấy!"
Anh ta bá» ngÆ°á»i của nhà há» Lâm lôi trá» vá», há» mang Äi hết những thứ Äáng tiá»n á» Äây. Ngay cả tiá»n giữ trong ngân hà ng há» cÅ©ng ép anh ta rút ra.
Anh ta ôm cả ngÆ°á»i Äầy thÆ°Æ¡ng tÃch Äi Äến bá»nh viá»n là m giấy kiá»m tra mức Äá» thÆ°Æ¡ng táºt nhÆ°ng khi anh ta Äến Äá»n cảnh sát tá» cáo nhà há» Lâm Äá»t nháºp và o nhà cÆ°á»p tà i sản thì chẳng thấy há»i âm. Chuyá»n nhÆ° thế bảo sao khi anh ta nhìn thấy Lâm Diá»c Vân mà không tức giáºn Äược!
NÆ°á»c mắt của Lâm Diá»c Vân nhÆ° thá» không kìm Äược mà trà o dâng, cô ta ngá»i bá»t xuá»ng ná»n Äất nhìn TrÆ°Æ¡ng Máºu, chẳng thá» tin và o tai mình: "Con của chúng ta bá» bà ná»i nhẫn tâm giết ch ết, em vẫn chÆ°a Äến tìm thầy ká» khá», sao thầy có thá» nói em nhÆ° váºy."
TrÆ°Æ¡ng Máºu Äáng thÆ°Æ¡ng, cô ta cÅ©ng Äáng thÆ°Æ¡ng mà . Không những mất Äi Äứa con, cô ta còn bá» nhà há» Lâm Äuá»i Äi, nếu nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Máºu còn vứt bá» cô ta thì cô ta tháºt sá»± không còn ÄÆ°á»ng sá»ng nà o nữa.
Lâm Diá»c Vân ngã ngá»i dÆ°á»i Äất, chiếc túi ôm trong ngÆ°á»i lá» ra má»t kẽ há», TrÆ°Æ¡ng Máºu ngóc Äầu lên nhìn thì nhìn thấy má»t cây trâm bằng và ng sáng lấp lánh lá» ra từ trong kẽ há» Äó.
TrÆ°Æ¡ng Máºu liếm Äôi môi khô khá»c của mình, biá»u cảm trên gÆ°Æ¡ng mặt Äá»t ngá»t thay Äá»i, anh ta thá» dà i nói vá»i Lâm Diá»c Vân: "A Vân, Äây cÅ©ng chá» là do tôi quá tức giáºn thôi, tôi sai rá»i, tôi không nên trút cÆ¡n giáºn lên ngÆ°á»i em."
Nghe thấy TrÆ°Æ¡ng Máºu xin lá»i mình, Lâm Diá»c Vân vá»i Äứng dáºy, khá»t khá»t mÅ©i, lau Äi nÆ°á»c mắt: "Không sao Äâu, em có thá» hiá»u cho thầy. Tất cả chuyá»n nà y Äá»u tại Lâm Tri Ngải, em sẽ không tha cho chá» ta Äâu!"
Bây giá» TrÆ°Æ¡ng Máºu là cá»ng rÆ¡m cứu mạng duy nhất của cô ta, cô ta tin rằng chá» cần hai ngÆ°á»i á» bên nhau, má»i ngà y trôi qua sẽ tá»t Äẹp hÆ¡n. Äến lúc Äó, cô ta sẽ khiến cho nhà há» Lâm và nhà há» Tá»ng há»i háºn không ká»p!
Nghe thấy cái tên Lâm Tri Ngải, TrÆ°Æ¡ng Máºu Äá»t nhiên nhá» ra nhà há» Lâm và Tá»ng phủ vẫn còn có quan há» thông gia vá»i nhau. Tá»ng phủ á» khắp tá»nh Tứ Xuyên nà y chẳng khác gì vua má»t cõi.
Anh ta tuỳ tiá»n Äến Äá»n cảnh sát tá» cáo, chắc chắn sẽ bá» Tá»ng phủ ém xuá»ng. Những nghÄ© Äến cả ngÆ°á»i Äầy thÆ°Æ¡ng tÃch của mình, bảo anh ta bá» qua cho nhà há» Lâm dá» dà ng nhÆ° váºy thì anh ta không cam tâm.
Nắm Äấm của TrÆ°Æ¡ng Máºu bất giác siết chặt, gÆ°Æ¡ng mặt tức tá»i Äến mức bừng Äá», Äôi mắt má» to ÄÄm ÄÄm nhìn ra bầu trá»i bên ngoà i, ánh mắt sắc lạnh: "Cây bút trong tay vÄn nhân là thanh Äao sắc bén nhất, tôi nhất Äá»nh sẽ khiến cho nhà há» Lâm và nhà há» Tá»ng phải trả cái giá Äắt!"
Ãnh ban mai của bình minh chiếu qua tấm rèm lụa má»ng manh của mà n Äêm, Äá» lá» ra ánh nắng chói chang, má»t ngà y má»i nữa lại bắt Äầu. Tiá»u Hoà giúp Lâm Tri Ngải rá»a mặt chải tóc xong thì bÆ°á»c ra khá»i phòng.
Còn tầm mắt của Lâm Tri Ngải lại chÄm chú và o má»t chiếc túi. Äây là những Äá» trang Äiá»m mà lần trÆ°á»c cô mua Äược khi dạo cá»a hà ng. Má»t thá»i son và má»t há»p má há»ng.
Lâm Tri Ngải má» chiếc túi Äó, không ngá» bên trong lại rÆ¡i ra má»t cây bút, chắc là chá» gái nhân viên á» Äó tặng cho cô.
Lâm Tri Ngải nhìn cây bút rá»i lại nhìn bản thân mình trong gÆ°Æ¡ng, cô giÆ¡ cánh tay nhá» Äang khẽ run lên chân mà y của mình và vẽ.
Có thá» là do chất lượng của bút kẻ chân mà y, hoặc là do mà u sắc của bút kẻ có vấn Äá», tóm lại là Lâm Tri Ngải tuyá»t Äá»i không thừa nháºn vấn Äá» á» kÄ© thuáºt của mình.
DÆ°á»i thao tác của Tri Ngải, Äôi mà y vá»n dÄ© là lá liá» u lại Äá»t ngá»t biến thà nh hai thanh kiếm, ấn ÄÆ°á»ng á» giữa Äôi mà y cà ng ngà y cà ng Ãt lại, cuá»i cùng trá»±c tiếp hợp lại thà nh má»t.
Tá»ng Chu Thà nh má» cá»a phòng ra vừa hay nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt của Lâm Tri Ngải á» trong gÆ°Æ¡ng, tách trà Ỡtrong tay chợt rÆ¡i xuá»ng Äất phát ra âm thanh rÆ¡i vỡ, ngụm trà trong miá»ng cÅ©ng phun ná»t ra ngoà i, cùng vá»i Äó là tiếng cÆ°á»i giòn giã.
"Hahaha, cô Äang là m cái gì Äấy? Muá»n biến thà nh Äạo trÆ°á»ng hả?"
Lâm Tri Ngải quay Äầu thì nhìn thấy Tá»ng Chu Thà nh Äang cÆ°á»i nghiêng ngả, cô cau mà y nhÆ°ng Äôi mà y của cô Äã hợp lại thà nh má»t mất rá»i, viá»c nà y dẫn Äến trên gÆ°Æ¡ng mặt trắng trẻo của Lâm Tri Ngải hiá»n lên má»t chữ "nhất"*.
Tá»ng Chu Thà nh ngẩng Äầu liếc nhìn má»t lần nữa, dù biết rằng Lâm Tri Ngải sẽ giáºn nhÆ°ng vẫn không thá» nà o nhá»n Äược cÆ°á»i, anh giÆ¡ má»t tay gác lên cá»a tủ, má»t tay ôm lấy bụng: "Äừng có nhìn tôi nữa, tôi không có nhá»n cÆ°á»i Äược mà !"
Tá»ng Chu Thà nh nói xong, anh còn lấy tay lau Äi nÆ°á»c mắt do phì cÆ°á»i mà trà o ra. Äúng tháºt là không thá» trách anh Äược, chân mà y của Lâm Tri Ngải lúc nà y tháºt sá»± rất buá»n cÆ°á»i, anh cÆ°á»i Äau hết cả bụng!
Lâm Tri Ngải chau mà y trầm tÆ° má»t lúc lâu, chẳng nói má»t lá»i nà o bèn Äi thẳng ra cá»a, xách cỠáo của Tá»ng Chu Thà nh lên hÆ¡n Äá»nh Äầu của cô rá»i vứt anh ra ngoà i.
Tá»ng Chu Thà nh má»t mét tám mÆ°Æ¡i mấy á» trong tay của Lâm Tri Ngải lại há»t nhÆ° Äá» chÆ¡i váºy. Kèm theo Äó tiếng kêu gà o thảm thiết "a" má»t tiếng của Tá»ng Chu Thà nh, má»t ÄÆ°á»ng vòng cung tuyá»t mỹ hiá»n ra, khiến cho anh rÆ¡i xuá»ng ngay trÆ°á»c mặt của Tá»ng Trạch, vừa hay ông Äang tìm anh có viá»c.
Nhìn thấy con trai mình bò dÆ°á»i Äất, úp ngÆ°á»i xuá»ng. Rá»i lại ÄÆ°a mắt nhìn Lâm Tri Ngải Äang Äứng á» cá»a, hai tay chá»ng hông, cau mà y quắt mắt.
Lúc Äầu Tá»ng Trạch cÅ©ng ngá» ngÆ°á»i, Äôi mắt ông hoảng sợ má» to nhÆ° quả hạch Äà o. Sau Äó ông nhanh chóng rút lại bà n chân trái vừa bÆ°á»c và o trong sân, rá»i quay ngÆ°á»i bá» Äi chẳng há» có chút do dá»±. Viá»c của hai vợ chá»ng há» thì Äá» cho hai vợ chá»ng há» tá»± giải quyết vá»i nhau, ông không nhúng tay và o nữa.
Trong lúc Än bữa sáng, Lâm Tri Ngải Äã nhá» Tiá»u Hoà bôi Äi chân mà y giúp mình rá»i. Chá» có Äiá»u mặt bên trái của Tá»ng Chu Thà nh thì vẫn còn má»t vết hằn mà u Äá», trên Äó còn có và i hạt cát Äá bé tÃ.
Tá»ng Trạch không há» có ý Äau lòng gì dà nh cho Tá»ng Chu Thà nh, ngược lại còn lạnh lùng nói vá»i Tá»ng Chu Thà nh: "NgÆ°á»i bên nhà há» Ngụy Äến tá» cáo, nói rằng con Äánh Nguỵ Quân VÅ© rá»i còn cÆ°á»p Äi nÄm trÄm Äá»ng bạc của nó nữa!"
Tá»ng Chu Thà nh nhÆ°á»ng má»t bên mà y lên nhÆ°ng lại kéo theo vết thÆ°Æ¡ng á» khoé miá»ng, cắn rÄng cá» nén giá»t nÆ°á»c mắt trong lòng. Lâm Tri Ngải nà y cÅ©ng quá Äáng quá Äi mất, không phải chá» là cÆ°á»i chút thôi sao, không ngá» là bá» vứt cả ngÆ°á»i ra ngoà i luôn!
Ngá» nhỡ huá»· dung rá»i, ngá» nhỡ mặt mà y há»c hác thì biết phải là m thế nà o! Tá»ng Chu Thà nh cà ng nghÄ© cà ng tức giáºn vá»i chá» tay vá» phÃa Lâm Tri Ngải Äang á» bên cạnh, gÆ°Æ¡ng mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Là Lâm Tri Ngải Äánh Äấy, con không có Äánh Äâu!"
Lâm Tri Ngải khẽ nhÆ°á»ng cao mà y, bất mãn nói: "Là do cáºu ta mắng con ngá»c trÆ°á»c nên con má»i Äánh cáºu ta mà !" Cô không bao giá» vô duyên vô cá» Äánh ngÆ°á»i!
Tá»ng Trạch nhìn Lâm Tri Ngải Äang vô cùng phẫn ná», sau Äó thì khẽ gáºt Äầu, nhẹ nhà ng nói: "Äược rá»i, không sao Äâu, Än cÆ¡m trÆ°á»c Äã!"
Lâm Tri Ngải lại lạnh lùng hừ má»t tiếng: "Ba, cáºu ta mắng con ngá»c hai lần láºn, ba nhá» phải báo thù cho con!"
Lần Äầu tiên Äược Lâm Tri Ngải gá»i là ba, Tá»ng Trạch nhất thá»i vẫn chÆ°a thá» thÃch ứng Äược, ông chá» có thá» ho nhẹ má»t tiếng rá»i gáºt Äầu: "Äược Äược, không thà nh vấn Äá», lát nữa ba Äến quân doanh nói vá»i ba của Ngụy Quân VÅ© ha, bảo ba của nó giúp con chá»nh Äá»n lại Nguỵ Quân VÅ©!"
Tá»ng Trạch nói xong thì cúi Äầu xuá»ng chÄm chú Än cÆ¡m nhÆ°ng và nh tai lại bất chợt Äá» lên.
Không trách Äược viá»c ông sợ hãi, Lâm Tri Ngải chá» là má»t cô ngá»c, nếu nhÆ° cô tháºt sá»± tức giáºn rá»i thì không cần biết ông có phải là ba chá»ng của cô hay không Äâu, Äánh ná»t hết á!
Tá»ng Chu Thà nh vá»n dÄ© vẫn còn Äang Äợi Tá»ng Trạch la mắng Lâm Tri Ngải cÅ©ng Äá»t ngá»t hoang mang! Hết rá»i hả? Lúc trÆ°á»c anh Äánh nhau không phải chá» má»i thế là xong Äâu! Nếu không Äánh anh Äến thÆ°Æ¡ng tÃch Äầy mình thì Tá»ng Trạch sẽ chẳng cam tâm!
â-----
[Chú thÃch]
*Trên mặt Lâm Tri Ngải hiá»n lên chữ ânhấtâ: chữ nhất trong tiếng Trung Äược viết thế nà y âä¸â, nó là má»t nét ngang tức là hai chân mà y của cô hợp lại thà nh má»t á hahaha.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv