Cuồng Cung Xuân Thâm
Chương 103
===
"Phò...... phò mã......"
Cánh tay hơi đau vì bị đè lên cùng với khuôn mặt hiện rõ trước mắt nhắc nhở nàng về tình cảnh hiện tại.
Tần Nguyệt Oánh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Không phải là mơ sao?
Vậy thì rắc rối rồi.
Đôi mắt tối tăm, đau buồn và giận dữ nhìn chằm chằm vào nàng. Tần Nguyệt Oánh gọi hắn mấy tiếng một cách khô khan, nhưng đối phương vẫn hoàn toàn bất động.
Chiếc giường tuy nhỏ nhưng hai người chồng lên nhau nên nhìn có vẻ rộng rãi một chút. Đáng tiếc tay chân của Tần Nguyệt Oánh bị đè xuống nên dù địa hình có tốt đến đâu, nàng cũng không chạy đi được.
Nàng run rẩy, cảm thấy sự liên tưởng trước đó của mình không phải không có lý.
Dáng vẻ như một con hổ đói vồ mồi này của phò mã quả thật có chút thu hút giống Cục Than.
Còn nàng thì......
Tất nhiên là cái đùi gà to béo bất động đang bị hắn để mắt tới.
"Ngươi làm gì vậy?"
Đùi gà run rẩy nói.
Thấy không ai đáp lại mình, nàng lại tuyệt vọng nói: "Ngươi...... ngươi cứ im im như vậy, làm sao ta biết......"
Khi đang cố gắng nói bằng giọng thật đáng thương, Tần Nguyệt Oánh nhìn thấy môi người nọ hơi động.
Nhưng cuối cùng Phượng Quan Hà vẫn không nói gì với nàng.
Hắn nhìn nàng một lát rồi lật người nàng lại, trói tay chân nàng ôm vào ngực rồi cùng nàng nghiêng người nằm trên chiếc giường nhỏ.
Dù đang nằm song song với nhau nhưng thân hình cao lớn phía sau gần như có thể ôm trọn cả người nàng vào lòng, lồng ngực nóng bỏng của hắn truyền hơi ấm đến nàng qua các lớp vải.
Hắn lại kéo nàng lên, đưa chiếc cổ thanh tú mịn màng kia đến bên miệng mình ——
Tần Nguyệt Oánh lúc ấy đã rất sợ hãi.
Đúng vậy, nàng nhớ ra rồi, Cục Than cũng làm thế này khi tâm trạng không tốt, nó sẽ tha đùi gà trong bát ra đất, dùng móng và miệng nghiền nát chúng rồi ăn ngấu nghiến......
Hơi thở của nam nhân không ngừng phả vào cổ, Tần Nguyệt Oánh cuối cùng cũng không chịu đựng được sự im lặng của hắn nữa.
"Rốt cuộc...... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nàng làm bộ đẩy đẩy hắn, "Ngươi muốn ngủ ở đây thì Oánh Oánh đi phòng khác là được."
"Đừng, cứ ngủ như vậy đi." Phượng Quan Hà cuối cùng cũng đáp lại nàng.
"Ta không muốn, ngay...... ngay cả xoay người cũng không được." Sắc mặt Tần Nguyệt Oánh đỏ lên một cách khả nghi.
Trong không khí nóng bức, mùi hương dễ chịu trên người hắn dường như càng rõ ràng hơn — nhưng dù thơm, Tần Nguyệt Oánh ngửi lâu lại cảm thấy thẹn thùng, thân thể cũng mềm nhũn ra, nàng đương nhiên không muốn nằm sát hắn ngủ như vậy cả đêm.
Phượng Quan Hà lại không quan tâm đến điều đó.
"Người thật vô tâm," hắn lẩm bẩm, không cho nàng quay đầu lại nhìn mình, "Đặt bát xuống liền quên đầu bếp."
Có lẽ vì trong lòng có tâm sự nên khi nhìn vào mắt nàng, Phượng Quan Hà luôn cảm thấy mình không thể nói chuyện tự nhiên được.
Nên tốt nhất cứ ôm thế này, không nhìn nàng là được.
"Nhưng trước khi ăn cơm ngươi đâu bảo là sẽ ngủ chung." Tần Nguyệt Oánh giãy giụa mấy cái vô ích rồi mới bi thương nhớ ra mình chỉ là một cái đùi gà.
"Ta nói muốn ngủ chung khi nào?" Phượng Quan Hà phía sau khẽ cau mày, "Cứ thế này...... chỉ nằm một lát thôi mà cũng không được sao?"
Đương nhiên là không rồi.
Tần Nguyệt Oánh thầm nghĩ, nàng sẽ không kiềm chế được mất.
"Hay là...... Oánh Oánh bắt đầu chán ta rồi," không nhận được câu trả lời, Phượng Quan Hà đã tự đưa ra kết luận, "Nên chỉ thế này thôi cũng không được?"
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
"Phò...... phò mã......"
Cánh tay hơi đau vì bị đè lên cùng với khuôn mặt hiện rõ trước mắt nhắc nhở nàng về tình cảnh hiện tại.
Tần Nguyệt Oánh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Không phải là mơ sao?
Vậy thì rắc rối rồi.
Đôi mắt tối tăm, đau buồn và giận dữ nhìn chằm chằm vào nàng. Tần Nguyệt Oánh gọi hắn mấy tiếng một cách khô khan, nhưng đối phương vẫn hoàn toàn bất động.
Chiếc giường tuy nhỏ nhưng hai người chồng lên nhau nên nhìn có vẻ rộng rãi một chút. Đáng tiếc tay chân của Tần Nguyệt Oánh bị đè xuống nên dù địa hình có tốt đến đâu, nàng cũng không chạy đi được.
Nàng run rẩy, cảm thấy sự liên tưởng trước đó của mình không phải không có lý.
Dáng vẻ như một con hổ đói vồ mồi này của phò mã quả thật có chút thu hút giống Cục Than.
Còn nàng thì......
Tất nhiên là cái đùi gà to béo bất động đang bị hắn để mắt tới.
"Ngươi làm gì vậy?"
Đùi gà run rẩy nói.
Thấy không ai đáp lại mình, nàng lại tuyệt vọng nói: "Ngươi...... ngươi cứ im im như vậy, làm sao ta biết......"
Khi đang cố gắng nói bằng giọng thật đáng thương, Tần Nguyệt Oánh nhìn thấy môi người nọ hơi động.
Nhưng cuối cùng Phượng Quan Hà vẫn không nói gì với nàng.
Hắn nhìn nàng một lát rồi lật người nàng lại, trói tay chân nàng ôm vào ngực rồi cùng nàng nghiêng người nằm trên chiếc giường nhỏ.
Dù đang nằm song song với nhau nhưng thân hình cao lớn phía sau gần như có thể ôm trọn cả người nàng vào lòng, lồng ngực nóng bỏng của hắn truyền hơi ấm đến nàng qua các lớp vải.
Hắn lại kéo nàng lên, đưa chiếc cổ thanh tú mịn màng kia đến bên miệng mình ——
Tần Nguyệt Oánh lúc ấy đã rất sợ hãi.
Đúng vậy, nàng nhớ ra rồi, Cục Than cũng làm thế này khi tâm trạng không tốt, nó sẽ tha đùi gà trong bát ra đất, dùng móng và miệng nghiền nát chúng rồi ăn ngấu nghiến......
Hơi thở của nam nhân không ngừng phả vào cổ, Tần Nguyệt Oánh cuối cùng cũng không chịu đựng được sự im lặng của hắn nữa.
"Rốt cuộc...... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nàng làm bộ đẩy đẩy hắn, "Ngươi muốn ngủ ở đây thì Oánh Oánh đi phòng khác là được."
"Đừng, cứ ngủ như vậy đi." Phượng Quan Hà cuối cùng cũng đáp lại nàng.
"Ta không muốn, ngay...... ngay cả xoay người cũng không được." Sắc mặt Tần Nguyệt Oánh đỏ lên một cách khả nghi.
Trong không khí nóng bức, mùi hương dễ chịu trên người hắn dường như càng rõ ràng hơn — nhưng dù thơm, Tần Nguyệt Oánh ngửi lâu lại cảm thấy thẹn thùng, thân thể cũng mềm nhũn ra, nàng đương nhiên không muốn nằm sát hắn ngủ như vậy cả đêm.
Phượng Quan Hà lại không quan tâm đến điều đó.
"Người thật vô tâm," hắn lẩm bẩm, không cho nàng quay đầu lại nhìn mình, "Đặt bát xuống liền quên đầu bếp."
Có lẽ vì trong lòng có tâm sự nên khi nhìn vào mắt nàng, Phượng Quan Hà luôn cảm thấy mình không thể nói chuyện tự nhiên được.
Nên tốt nhất cứ ôm thế này, không nhìn nàng là được.
"Nhưng trước khi ăn cơm ngươi đâu bảo là sẽ ngủ chung." Tần Nguyệt Oánh giãy giụa mấy cái vô ích rồi mới bi thương nhớ ra mình chỉ là một cái đùi gà.
"Ta nói muốn ngủ chung khi nào?" Phượng Quan Hà phía sau khẽ cau mày, "Cứ thế này...... chỉ nằm một lát thôi mà cũng không được sao?"
Đương nhiên là không rồi.
Tần Nguyệt Oánh thầm nghĩ, nàng sẽ không kiềm chế được mất.
"Hay là...... Oánh Oánh bắt đầu chán ta rồi," không nhận được câu trả lời, Phượng Quan Hà đã tự đưa ra kết luận, "Nên chỉ thế này thôi cũng không được?"
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv