Phượng Quan Hà nhìn cảnh đẹp trước mắt, cười như ma quỷ.
"Nhìn này, rõ ràng rất thích......"
"Vì sao không chịu nói thật?"
Những ngón tay thô ráp của hắn thọc nhẹ vào hai cái lỗ rồi lại rút ra. Hắn bôi dịch dâm trên tay lên cửa động khô ráo. Nước trong lỗ có chỗ thoát liền chảy ròng ròng từ lỗ đít nhếch cao và tụ thành một bãi trên chiếc giường nhỏ dưới thân hai người.
Phượng Quan Hà không ngờ trong đó lại nhiều nước như vậy.
"Thứ dâm tiện này."
Hắn nhận xét một câu thật lòng rồi lại giáng thêm cái tát nữa vào bên trái.
Người dưới thân khẽ run lên, nước mắt nhục nhã rơi ướt đẫm gối.
Hắn hỏi câu khác thì được, nhưng chỉ riêng câu này thì không.
"Ngươi làm vậy là...... bức cung, sự thật đâu phải cái ép buộc được......"
Đầu nàng giờ chỉ nghĩ đến tình dục, nàng thật sự hy vọng nam nhân phía sau sẽ hiểu được điều này.
Phượng Quan Hà cảm thấy buồn cười, hắn cầm dương vật quất mấy cái vào miệng âm hộ, "Rồi sao, Oánh Oánh lại định chạy đi tìm hoàng huynh đòi công bằng cho mình à?"
Nữ nhân nhỏ bị cười nhạo, hai mắt càng đẫm lệ hơn.
"Im miệng," nàng túm lấy chăn ngoan cố nói tiếp, "Ngươi chẳng qua chỉ là...... đồ chơi của Oánh Oánh thôi."
Dương vật nóng bỏng có sức hấp dẫn quá lớn với nàng, nữ nhân thanh tú không nhịn được dẩu mông lên để cọ vào nó nhiều hơn. Nam nhân phát hiện ra liền tát vào mông nàng thêm hai phát nữa.
Nàng dẩu cao mông lên một cách gợi tình, mỗi tấc da thịt đều trong trạng thái động dục, dù vậy Phượng Quan Hà vẫn cảm thấy mình còn phải đi một chặng đường dài nếu muốn giành được chiến thắng thật sự.
Làm sao để giải quyết vấn đề này đây?
Hắn không có nhiều kiên nhẫn đến vậy.
Hắn tóm lấy eo nàng rồi kéo mông nàng ra sau...... đến khi trông thấy cái khe lấp lánh nước, nam nhân trẻ cường tráng không thèm suy nghĩ mà há miệng húp lấy nó như húp một bát rượu.
Cái lưỡi to lê một vòng bên ngoài âm hộ, lau hết nước nhờn bám trên đó. Đầu lưỡi tách cái khe ở giữa ra rồi cẩn thận nạo vét, sau đó cuốn lấy hột le nhạy cảm, hết hôn lại day cắn, bú mút, khiến cho nữ nhân nhỏ trong tay hắn chỉ biết run rẩy khóc lóc như điên.
"Đồ chơi à?" Trong bóng tối Phượng Quan Hà nhướng mày hỏi lại nàng.
Tần Nguyệt Oánh há mồm không đáp lại nổi. Chỉ vì một lời nói trong lúc tức giận mà hôm nay nàng cảm giác mình sẽ bị chơi chết ở đây.
"Vậy người nhớ tiết kiệm nước một chút," Phượng Quan Hà xốc nàng lên, há miệng hút hết dịch ngọt vừa trào ra, "Lát nữa đụ khô Oánh Oánh thì phải làm sao? Hay ta lại tiểu bù nước cho người được không?"
Lời nói quá đỗi tục tĩu đã đánh tan lòng kiêu hãnh của trưởng công chúa điện hạ, nàng bị nam nhân phía sau xách lên dùng như một cái bồn chứa. Chiếc chăn mỏng nhăn nhúm được nàng ôm trong ngực, đầu gối đung đưa trên không, chỉ có hai bàn chân nhỏ yếu ớt đạp hắn, lần đầu tiên Tần Nguyệt Oánh thực sự cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người......
"Vào đi, nhanh vào đi......" Nàng ôm chăn nức nở đầu hàng, eo bị ghì chặt đến nỗi không lắc nổi mông để câu dẫn nam nhân phía sau, chỉ biết thút thít cầu xin một cách đáng thương, "Nhanh đụ ta đi, cầu xin ngươi...... chỗ nào cũng được, hai lỗ đều được...... đút dương vật của ngươi vào đi."
Trong lúc nàng nói thì hai cái lỗ lóng lánh nước cũng co bóp trước mắt nam nhân như mời gọi.
Nếu là bình thường hắn nhất định đã sớm cắm mạnh vào rồi.
Nhưng lần này nam nhân vẫn chưa đáp lại nàng. Chiếc lưỡi ấm áp liếm quanh âm đạo ròng ròng nước rồi trượt về sau lỗ đít hồng hào.
Chỗ đó không phải chưa từng trải, nó đã từng được hắn yêu thương qua nên chỉ bôi trơn một chút đã lập tức mở ra đón lấy lưỡi hắn. Nhưng khác với phản ứng dâm đãng của cơ thể, Tần Nguyệt Oánh lại giống như bị sét đánh, cảm giác xấu hổ gần như bao trùm lấy nàng.
Làm sao ngươi có thể liếm nơi đó?
Nàng rất muốn hỏi như vậy.
Nàng há to miệng thở hổn hển nhưng âm thanh phát ra lại biến thành những tiếng rên ái muội, đến mức nàng nghe xong cũng phải rùng mình.
Lỗ đít chịu đói đã lâu nên rất nhạy cảm, càng cảm nhận được rõ hơn cách nam nhân liếm láp và chà xát. Nàng nhớ lúc ở sơn trang Phi Tuyền, phò mã cũng từng cắm vào đó một cách thô bạo.
"Đừng kẹp," Phượng Quan Hà cau mày, ngẩng lên vỗ mông nàng, "Lưỡi ta sắp bị cái lỗ dâm này cắn đứt rồi."
Thật ra Tần Nguyệt Oánh vẫn thường nhớ đến hắn sau khi hắn đi. Nhưng nàng lại cho rằng đó chỉ là vì mình không quên được niềm vui sướng khi hoan ái cùng hắn.