Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 125


Trước Tiếp
Trước Tiếp

“Bảo người trông chừng mười mấy tên tù binh kia, tuyệt đối không để chúng chết. Đồng thời gửi lời nhắn cho Lý Khiếu Thiên, nói rằng đêm qua bị quân Kinh Châu tập kích, đã bắt được vài tên tù binh, mời Lý Tư Châu ngày mai tới cùng quan sát cuộc thẩm vấn.”

“Choang!”

Chiếc bình bằng đồng xanh bị hất mạnh từ trên án thư rơi xuống đất. Trong mắt Lý Khiếu Thiên hiện lên những tia đỏ:

“Hoắc Đình Sơn, quả thực đáng hận, lại dám ức h.i.ế.p ta đến thế này.”

Trong trướng, mấy phó tướng của Lý Khiếu Thiên đều im lặng không nói.

Bọn họ đều hiểu, một khi binh mã từ các châu khác đến nơi, sẽ không còn cơ hội để tính sổ với U Châu.

Hiện tại đã gần hoàng hôn, chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối. Thời gian sau khi trời tối dường như luôn trôi nhanh hơn ban ngày, chớp mắt là đã đến ngày hôm sau.

Thời điểm diễn ra cuộc thẩm vấn ngày mai càng lúc càng gần.

Đi hay không đi?

Nếu đi, sự nhục nhã và ấm ức phải chịu chắc chắn không cần nói cũng rõ. Họ đã có thể tưởng tượng được sự đắc ý đến mức nào của đám người bên phía U Châu, nụ cười khinh miệt hiện lên từng nếp nhăn trên gương mặt, chế giễu sự bị động của bọn họ.

Nhưng nếu không đi, lại dường như chẳng có lý do nào để từ chối. Đồng minh bắt được tù binh của quân Kinh Châu, mời đồng minh đến cùng quan sát thẩm vấn, việc này hợp tình hợp lý đến mức không thể phản bác…

Đúng lúc này, Triệu Phó đô đốc từ bên ngoài bước vào, sắc mặt ông ta kỳ lạ:

“Lý công, bên ngoài doanh trại có vài sứ giả đến.”

Lý Khiếu Thiên thấy sắc mặt ông ta khác thường, liền nghĩ tới binh mã từ các châu khác sắp đến:

“Sứ giả từ châu nào?”

Phó đô đốc Triệu đáp:

“Kinh Châu.”

Lý Khiếu Thiên sững người.

Kinh Châu?

Bọn họ chuyến này nam hạ chính là để đánh Kinh Châu, thế mà sứ giả của Kinh Châu lại tìm đến hắn…

Lý Khiếu Thiên đi qua đi lại hai vòng trong trướng, cuối cùng nói:

“Đưa họ vào.”

Triệu Phó đô đốc đi rồi nhanh chóng trở lại, lần này mang theo mấy người đàn ông. Người đứng đầu có đôi mắt cười, lúc nào cũng mang vẻ mặt tươi cười, trông giống như một chú c.h.ó ngoan ngoãn vẫy đuôi.

“Kẻ hèn Phong Duy, bái kiến Lý Tư Châu.” Phong Duy cùng những người đi theo quỳ gối hành đại lễ với Lý Khiếu Thiên.

Lý Khiếu Thiên không vội bảo bọn họ đứng dậy, ánh mắt chăm chú quan sát từng người một. Hắn không nói gì, còn Phong Duy và những người kia cũng giữ nguyên tư thế quỳ, không hề đứng lên.

Mãi cho đến khi một chén trà đã cạn, Lý Khiếu Thiên mới nhàn nhạt lên tiếng:

“Đứng lên đi. Tên của ngươi ta đã biết, nhưng không rõ cơn gió nào đưa một danh sĩ du thuyết như ngươi đến quân doanh của ta.”

Nghe vậy, Phong Duy đứng lên, mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, chẳng hề tỏ ra bất mãn vì bị bắt quỳ lâu như vậy:

“Chủ công của kẻ hèn nghe nói gần đây Lý Tư Châu lòng dạ ưu phiền, nghĩ tới tình đồng liêu sâu đậm thuở trước ở Trường An, liền nóng lòng lo lắng, đặc biệt phái kẻ hèn tới truyền lời, mong giải tỏa nỗi khổ trong lòng Lý công.”

Trong lòng Lý Khiếu Thiên khẽ cười lạnh.

Hắn và Tòng Lục Kỳ trước đây quả thật cùng làm quan ở Trường An, nhưng chỉ là quen biết sơ sài, gặp mặt nói vài lời khách sáo.

Nhưng mà…

Lý Khiếu Thiên trầm giọng hỏi:

“Tòng Kinh Châu biết được điều gì?”

Phong Duy lần này thu lại nụ cười thường thấy, nghiêm nghị đáp: “Hoắc Đình Sơn mưu kế sát hại Lý đại công tử. Đại công tử tuổi trẻ tài cao, ai gặp cũng phải tán thưởng một tiếng: Hậu sinh khả úy. Giả như cho thời gian, chắc chắn sẽ trở thành hào kiệt vang danh thiên hạ, thật đáng hận bị tên Hoắc tặc kia đoạn mất tiền đồ và sinh lộ. Thù g.i.ế.t con, không đội trời chung.

Mười năm trước, chủ công của ta cũng có một đích tử được ký thác kỳ vọng lớn lao. Thế nhưng, tiểu công tử yểu mệnh mà qua đời. Khi ấy, chủ công đau buồn rơi lệ, bi thương khôn xiết, mấy tháng trời vẫn không gượng dậy nổi. Nhi tử lâm bệnh mà mất đã đau lòng đến thế, nếu là bị tặc nhân sát hại, bậc làm phụ thân sẽ phẫn hận đến mức nào? Sợ rằng chẳng thể nào không đích thân g.i.ế.t kẻ thù, lại còn muốn ăn thịt, uống máu, nghiền nát xương. Chủ công của ta khi nghe chuyện của Lý công, liền nghĩ đến nỗi bất lực khi nhi tử qua đời, không khỏi khóc lớn. Ngài thực sự đau xót và tiếc nuối, nguyện giúp Lý công báo thù g.i.ế.t con.”

Nói xong, Phong Duy lại cúi người thật sâu.

Gân xanh trên trán Lý Khiếu Thiên khẽ giật.

Lý Khiếu Thiên nhìn qua Lưu Hiệu úy, người kia hiểu ý, lập tức mở lời: “Tòng Lục Kỳ giờ đây nào phải Kinh Châu năm xưa, bên ngoài người ta đều phỉ nhổ gọi hắn là Tòng phản tặc. Nếu liên minh với hắn, ngài bảo Lý công phải làm sao đối diện với thiên hạ?”



Phong Duy đứng thẳng dậy, thở dài: “Từ ngày Kỷ Hiển Bạch thao túng ấu đế để điều khiển chư hầu, thiên hạ đã loạn cả rồi. Các chư hầu hùng mạnh khắp nơi trỗi dậy, ai cũng dựa vào bản lĩnh mà tranh đoạt quyền thế. Lý công lẽ nào cam tâm mãi lo lắng đến danh tiếng mà phải chịu cúi mình? Sử sách vốn do kẻ thắng viết nên, nếu thắng rồi, mọi chuyện sẽ được xóa sạch. Lý công, muốn thành đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết.”

Lý Khiếu Thiên nheo mắt, giọng nói lãnh đạm: “Tòng Lục Kỳ đã xưng đế, liên minh với hắn chẳng phải ta cũng là cúi mình sao?”

Phong Duy nở nụ cười: “Chủ công của ta nguyện cùng Lý công chia sẻ thiên hạ.”

Lý Khiếu Thiên không đáp, chỉ nói: “Hoắc Đình Sơn có mười lăm vạn đại quân, binh lính của hắn đều từ vùng đất nghèo khó phía Bắc mà ra. Mỗi người lính đều mang trên mình sự hung hãn của sói đói. Các người ở Kinh Châu thì co mình trong cửa ải, để ta phải một mình đối mặt với Hoắc Đình Sơn và mấy châu khác, tính toán của các người thật khéo.”

Phong Duy nhếch sâu khóe môi: “Lý công xin an tâm, chủ công của ta tất nhiên không để ngài một mình chống địch. Quân U Châu nhìn thì hùng mạnh, nhưng thực ra không phải bất khả chiến bại. Kẻ hèn này có cách khiến chúng suy yếu, đến khi đó sói đói hóa thành cừu non, muốn g.i.ế.t mổ thế nào chẳng phải do Lý công định đoạt sao?”

---

Đêm buông xuống, đêm trước thắng lớn nhờ đánh úp, đêm nay quân U Châu mở tiệc bên lửa trại để thưởng công binh sĩ.

Bùi Oanh ngồi cạnh Hoắc Đình Sơn, nhìn hắn tự tay chế biến t.hịt nai.

Quân hậu cần có nuôi gia súc, khi hành quân thì dẫn theo. Đa phần là cừu, kế đến là lợn thiến. Con nai này vốn là tình cờ gặp được, nó tự chạy từ rừng ra, sau cùng trở thành món ăn trên bàn.

Bùi Oanh từng được ăn cá nướng do Hoắc Đình Sơn làm. Rõ ràng chẳng có gia vị gì, nhưng hương vị lại cực kỳ tuyệt vời. Lần này, nàng thấy hắn dùng d.a.o ngắn cắt t.hịt nai thành từng lát mỏng, đặt lên bếp lò. Chẳng mấy chốc, t.hịt nai đã chín.

Hắn trở mặt miếng thịt, nướng thêm mặt kia.

Mỡ vàng óng bị nướng đến xèo xèo, hương thơm lan tỏa, ai ai cũng biết Hoắc Đình Sơn nướng t.hịt rất ngon. Lúc này, bị mùi thơm hấp dẫn, nhiều người không khỏi ngoái nhìn.

Sa Anh khẽ nuốt nước bọt, cổ họng trượt lên xuống, gần như không kiềm được: “Đại tướng quân, con nai rừng này tự dưng rời đàn, từ trong rừng nhảy ra, quả thực ngốc nghếch đến mức khó tin. Thuộc hạ nghi có điều khả nghi, chi bằng để ta thử độc thay ngài trước?”

Hoắc Đình Sơn chẳng buồn ngước mắt, gắp một miếng t.hịt nai nướng đặt vào bát của Bùi Oanh:

“Muốn ăn tự mình nướng.”

Tần Dương cười chế giễu Sa Anh:

“Thử độc cái gì, nai rừng bình thường người làm hỏa đầu quân chưa từng thấy qua sao? Đúng là nói năng linh tinh.”

“Ngươi chẳng lẽ không muốn ăn sao?” Sa Anh vặn lại.

Tiếng cười của Tần Dương lập tức tắt ngấm.

Khụ, đương nhiên là muốn ăn rồi.

Nghĩ lại trước đây, khi chưa gặp được chủ mẫu, mỗi lần Đại tướng quân xuất chinh, t.hịt nướng đều có phần bọn họ. Còn bây giờ thì không.

Bùi Oanh cầm bát nhỏ, dùng đôi đũa tre gắp một miếng t.hịt nai chậm rãi thưởng thức.

Thịt nai này đã được tẩm gia vị, thớ t.hịt mềm mại, vị ngon đậm đà, thêm chút hạt tiêu nghiền nhuyễn, vừa đưa vào miệng đã thấy như ngọn lửa ấm áp chảy tràn trong khoang miệng, sau khi nuốt xuống còn thấy ấm cả cuống họng.

Chưa ăn hết miếng t.hịt nai đầu tiên, một miếng t.hịt nai nhỏ khác vừa nướng xong đã được đặt vào bát nàng. Bùi Oanh nhìn thấy, vội nói:

“Đừng chỉ lo cho ta, ngài cũng ăn đi.”

Người đàn ông cầm con d.a.o nhỏ thoáng dừng lại, rồi mỉm cười, khóe môi cong lên vẻ hài lòng:

“Phu nhân đã ra lệnh, ta nào dám không tuân theo.”

Bùi Oanh chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn lại hắn, người này đã đặt d.a.o xuống, bắt đầu ăn t.hịt nai.

Nàng ngừng một lúc, nghĩ mãi cũng không ra chỗ nào không ổn, lại tiếp tục ăn t.hịt nướng.

Sau buổi yến tiệc bên lửa trại, cũng đến lúc nghỉ ngơi.

Bùi Oanh vừa lau rửa dọn dẹp xong thì nghe thấy bên ngoài tiếng Tân Cẩm hành lễ, liền biết Hoắc Đình Sơn đã trở về.

Nàng buộc lại khăn ngang bụng, vừa khoác trung y lên người thì nghe bên ngoài có tiếng động vén màn trướng. Hoắc Đình Sơn bước vào, thấy trong lều có dựng một tấm bình phong gỗ xếp, liền biết nàng đang tắm rửa.

“Phu nhân…”

Chưa nói hết câu, nàng đã bước ra từ sau tấm bình phong nhỏ.

Hoắc Đình Sơn khẽ tặc lưỡi một tiếng.

Bùi Oanh nhìn hắn một cái:

“Đã về rồi? Bên trong còn một thùng nước sạch, ngài đi tắm đi.”

Hoắc Đình Sơn vừa đi đến vừa tháo đai lưng, thân hình cao lớn, sải chân dài, chỉ vài bước đã đến bên tấm bình phong. Hắn cởi túi thơm trước, treo lên bình phong, sau đó đến đai lưng, cuối cùng là áo ngoài.

“Phu nhân, tấm bình phong này đặt ở đây thật thừa thãi.”

Bùi Oanh đi đến bên giường mềm, không quay đầu lại:

“Ngài để ý làm gì, nó đâu có cản trở ngài.”

Hắn tự mình nói:

“Trong trướng không có người ngoài, tháo đi cũng được. Ta nào có ngại phu nhân nhìn ta.”

Bùi Oanh: “…”

Tiếng nước xối ào ào vang lên, trong đêm nghe rõ ràng hơn bao giờ hết. Bùi Oanh trên giường mềm trở mình, quay lưng lại phía đó.

Hoắc Đình Sơn làm việc luôn nhanh nhẹn, việc tắm rửa cũng không ngoại lệ. Chẳng bao lâu, hắn đã bước ra, trời đầu xuân còn lạnh mà chỉ khoác hờ một lớp trung y lỏng lẻo, dây áo cũng không buộc kỹ, để lộ mảng n.g.ự.c rắn chắc sậm màu.

Hắn bước lên giường mềm, từ phía sau ôm lấy Bùi Oanh, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai trắng mịn của nàng:

“Phu nhân đêm nay khiến ta khổ sở quá, nên phải chịu trách nhiệm rồi.”

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat