Diễn Nhiều Thành Nghiện
Chương 28
"Có ghi âm được giọng nói chị ta chưa?"
Chu Thu Sương gật đầu, thở hổn hển, "Được rồi!" Lần đầu tiên làm chuyện xấu, khiến cô ta căng thẳng đến nổi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Khoé môi Lưu Giai Mỹ cong lên một nụ cười nham hiểm. Quay đầu, đắc ý nhìn về hướng nhà thi đấu... Đây chỉ mới là bước đầu tiên của kế hoạch thôi mà! Diệp Lâm Uyên, chị đợi đó, Dương Dịch Xuyên là của tôi!
***
Đúng bảy giờ tối, ngày sinh nhật Dương Dịch Xuyên, Diệp Lâm Uyên đứng trước cổng biệt thự Dương gia, trên tay còn mang theo một hộp bánh kem "đặc biệt". Trong lòng cứ phơi phới như gió xuân, cô nhấn chuông xong còn đưa tay chỉnh lại tóc mai của mình, giống như thiếu nữ ngượng ngùng lần đầu "first date" với bạn trai.
Diệp Lâm Uyên đợi một lúc, nhưng mãi không thấy Dương Dịch Xuyên ra mở cửa, cô nghĩ là cậu còn đang tắm nên kiên trì đợi thêm một lúc mới nhấn chuông lại.... Thời gian cứ trôi qua, nhưng cánh cổng sắt cao lớn của Dương gia vẫn lạnh lẽo, im lìm trước mắt cô. Trong lòng Diệp Lâm Uyên vừa lo lắng, vừa dâng lên một cảm giác cồn cào khó chịu, cô gọi điện cho Dương Dịch Xuyên nhưng đầu dây bên kia liên tục báo mấy bận. Hết cách, cô đành nhắn tin cho cậu:
"Xuyên... Chị đến rồi!"
"Mở cửa cho chị."
"Xuyên... Em có làm sao không, sao điện thoại em không liên lạc được?"
Tin nhắn của cô được gửi đi, màn hình hiển thị cậu rõ ràng đang hoạt động nhưng lại không xem tin nhắn khiến Diệp Lâm Uyên sợ đến phát khóc. Cô sợ cậu gặp phải chuyện gì không hay? Nhưng bản thân lại không có bất cứ một phương hướng gì để tìm được cậu.
Lúc Diệp Lâm Uyên tính gọi cho ba mẹ Dương để thông báo tình hình, thì một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt cô. Dương Dịch Xuyên lảo đảo bước xuống từ trên chiếc xe đó.
"Em đi đâu về vậy?" Diệp Lâm Uyên mừng quýnh lên, cô vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu.
Khi chiếc taxi đã rời đi, Diệp Lâm Uyên không rời mắt khỏi Dương Dịch Xuyên. Cô cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân cậu, giọng nói run rẩy, nhưng liên tục lo lắng hỏi: "Sao Chị gọi cho em mãi không được? Có biết chị lo lắm không hả?" Ánh mắt cô nhìn cậu rưng rưng như muốn khóc.
Dương Dịch Xuyên híp mắt nhìn Diệp Lâm Uyên, cậu như một pho tượng đá, bất động không nói mới lời nào.
Sau khi xác nhận Dương Dịch Xuyên không có bị thương hay xay sát chỗ nào Diệp Lâm Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, định đưa cậu vào nhà, cô mới bất giác phát hiện mùi rượu nồng nặc trên người cậu.
"Em uống rượu sao?" Diệp Lâm Uyên nhíu mày hỏi. Cô cho rằng Dương Dịch Xuyên vừa đi tụ tập nhậu nhẹt với đám bạn của cậu, đã không nói cho cô biết, làm cô lo lắng, còn để cô đợi lâu như vậy, khiến Diệp Lâm Uyên hơi cả giận. Cô nâng mắt lườm cậu, bàn tay đang đỡ lấy cậu nâng lên đánh bình bịch vào lồng ngực thiếu niên, hờn dỗi, lớn tiếng trách móc, "Đã nói là cùng đón sinh nhật với chị mà!"
Diệp Lâm Uyên vốn không muốn nổi giận với cậu, dù sao đây cũng là ngày vui, cô chỉ giận dỗi cho có thủ tục, chỉ cần Dương Dịch Xuyên ôm cô vào lòng dỗ ngọt một chút, thì cả hai lại thuận hoà vui vẻ cùng nhau đón sinh nhật.
"Diệp Lâm Uyên!" Bất chợt Dương Dịch Xuyên gầm lên giận dữ, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cánh tay cô, khiến Diệp Lâm Uyên cũng phải giật mình, hoảng hốt nhìn cậu.
Dương Dịch Xuyên nhìn người con gái đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mình. Cậu thích đôi mắt này vô cùng, mỗi lần Diệp Lâm Uyên nhìn cậu như vậy, trái tim cậu như có một cọng lông vũ cọ vào, mềm mại lại nhu tình. Nhưng đêm nay, mọi thứ trong mắt cậu chỉ còn lại sự giả tạo đáng ghét, thậm chí là khinh thường.
Dương Dịch Xuyên thở hắt ra một hơi, thanh âm lạnh lẽo đến cực độ, mỉa mai hỏi: "Chị Diễn đủ chưa hả?"
Chu Thu Sương gật đầu, thở hổn hển, "Được rồi!" Lần đầu tiên làm chuyện xấu, khiến cô ta căng thẳng đến nổi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Khoé môi Lưu Giai Mỹ cong lên một nụ cười nham hiểm. Quay đầu, đắc ý nhìn về hướng nhà thi đấu... Đây chỉ mới là bước đầu tiên của kế hoạch thôi mà! Diệp Lâm Uyên, chị đợi đó, Dương Dịch Xuyên là của tôi!
***
Đúng bảy giờ tối, ngày sinh nhật Dương Dịch Xuyên, Diệp Lâm Uyên đứng trước cổng biệt thự Dương gia, trên tay còn mang theo một hộp bánh kem "đặc biệt". Trong lòng cứ phơi phới như gió xuân, cô nhấn chuông xong còn đưa tay chỉnh lại tóc mai của mình, giống như thiếu nữ ngượng ngùng lần đầu "first date" với bạn trai.
Diệp Lâm Uyên đợi một lúc, nhưng mãi không thấy Dương Dịch Xuyên ra mở cửa, cô nghĩ là cậu còn đang tắm nên kiên trì đợi thêm một lúc mới nhấn chuông lại.... Thời gian cứ trôi qua, nhưng cánh cổng sắt cao lớn của Dương gia vẫn lạnh lẽo, im lìm trước mắt cô. Trong lòng Diệp Lâm Uyên vừa lo lắng, vừa dâng lên một cảm giác cồn cào khó chịu, cô gọi điện cho Dương Dịch Xuyên nhưng đầu dây bên kia liên tục báo mấy bận. Hết cách, cô đành nhắn tin cho cậu:
"Xuyên... Chị đến rồi!"
"Mở cửa cho chị."
"Xuyên... Em có làm sao không, sao điện thoại em không liên lạc được?"
Tin nhắn của cô được gửi đi, màn hình hiển thị cậu rõ ràng đang hoạt động nhưng lại không xem tin nhắn khiến Diệp Lâm Uyên sợ đến phát khóc. Cô sợ cậu gặp phải chuyện gì không hay? Nhưng bản thân lại không có bất cứ một phương hướng gì để tìm được cậu.
Lúc Diệp Lâm Uyên tính gọi cho ba mẹ Dương để thông báo tình hình, thì một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt cô. Dương Dịch Xuyên lảo đảo bước xuống từ trên chiếc xe đó.
"Em đi đâu về vậy?" Diệp Lâm Uyên mừng quýnh lên, cô vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu.
Khi chiếc taxi đã rời đi, Diệp Lâm Uyên không rời mắt khỏi Dương Dịch Xuyên. Cô cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân cậu, giọng nói run rẩy, nhưng liên tục lo lắng hỏi: "Sao Chị gọi cho em mãi không được? Có biết chị lo lắm không hả?" Ánh mắt cô nhìn cậu rưng rưng như muốn khóc.
Dương Dịch Xuyên híp mắt nhìn Diệp Lâm Uyên, cậu như một pho tượng đá, bất động không nói mới lời nào.
Sau khi xác nhận Dương Dịch Xuyên không có bị thương hay xay sát chỗ nào Diệp Lâm Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, định đưa cậu vào nhà, cô mới bất giác phát hiện mùi rượu nồng nặc trên người cậu.
"Em uống rượu sao?" Diệp Lâm Uyên nhíu mày hỏi. Cô cho rằng Dương Dịch Xuyên vừa đi tụ tập nhậu nhẹt với đám bạn của cậu, đã không nói cho cô biết, làm cô lo lắng, còn để cô đợi lâu như vậy, khiến Diệp Lâm Uyên hơi cả giận. Cô nâng mắt lườm cậu, bàn tay đang đỡ lấy cậu nâng lên đánh bình bịch vào lồng ngực thiếu niên, hờn dỗi, lớn tiếng trách móc, "Đã nói là cùng đón sinh nhật với chị mà!"
Diệp Lâm Uyên vốn không muốn nổi giận với cậu, dù sao đây cũng là ngày vui, cô chỉ giận dỗi cho có thủ tục, chỉ cần Dương Dịch Xuyên ôm cô vào lòng dỗ ngọt một chút, thì cả hai lại thuận hoà vui vẻ cùng nhau đón sinh nhật.
"Diệp Lâm Uyên!" Bất chợt Dương Dịch Xuyên gầm lên giận dữ, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cánh tay cô, khiến Diệp Lâm Uyên cũng phải giật mình, hoảng hốt nhìn cậu.
Dương Dịch Xuyên nhìn người con gái đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mình. Cậu thích đôi mắt này vô cùng, mỗi lần Diệp Lâm Uyên nhìn cậu như vậy, trái tim cậu như có một cọng lông vũ cọ vào, mềm mại lại nhu tình. Nhưng đêm nay, mọi thứ trong mắt cậu chỉ còn lại sự giả tạo đáng ghét, thậm chí là khinh thường.
Dương Dịch Xuyên thở hắt ra một hơi, thanh âm lạnh lẽo đến cực độ, mỉa mai hỏi: "Chị Diễn đủ chưa hả?"
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv