Diễn Nhiều Thành Nghiện

Chương 37


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Thấy người trước mặt đã cứng họng, Diệp Lâm Uyên liền muốn bồi thêm một câu nữa cho bỏ tức:

"Mà cho dù tôi có mang thai thì cũng không liên quan gì đến cậu"

Lời nói vừa dứt, Diệp Lâm Uyên liếc xéo Dương Dịch Xuyên một cái, một tay cô cũng đẩy mạnh người đang chắn trước mặt mình ra, một tay chống xuống làm trụ, nhảy khỏi thành lavabo, dứt khoát phải mông rời đi.

Diệp Lâm Uyên không biết Dương Dịch Xuyên đang suy nghĩ cái gì mà im lặng, trầm tư lâu như vậy... Tóm lại là cô không quan tâm, dù có bị người ta đá cũng phải có lòng tự trọng của mình, tuyệt đối không được bi lụy, thảm hại trước mặt đối phương, như vậy sẽ làm cho người ta lầm tưởng mình là cái rốn của vũ trụ mất!

Dương Dịch Xuyên giống như cái tượng đá, đứng bất động tại đó rất lâu, qua gương, cậu nhìn thấy bóng lưng của Diệp Lâm Uyên từ từ khuất dần khỏi mắt mình. Một cảm giác nghẹn ứ dâng lên trong cổ họng, lồng ngực như bị bóp nghẹt khiến cậu vô cùng khó chịu.

***

Gần bốn giờ chiều, khi trời vẫn còn chút nắng, mọi người quyết định rời trang trại, trở về thành phố A. Nhưng một sự cố "trời ơi đất hỡi" lại xảy ra. Xe của ba Diệp không biết làm sao lại nổ lốp, ông còn quên mang theo lốp dự phòng, kết quả bị mẹ Diệp mắng cho một trận trước con mắt của bao nhiêu người, nhưng chỉ đành ngậm ngùi cam chịu.

Hai vợ chồng hết cách phải "nương nhờ" xe của bạn tốt. Lưu lại chiếc xe "xấu số" này ở trang trại, chờ người đến sửa rồi gửi về thành phố A cho ông sau.

Diệp Lâm Uyên nheo mắt nhìn hàng ghế sau xe của ba Dương đã chật kín người, Dương Dịch Phong ngồi chính giữa ba mẹ cô mà đau hết cả đầu.

Lúc lên đây, cô đi cùng xe với ba mẹ mình vô cùng thoải mái, bây giờ họ phải mang thân "tầm gửi", còn cô đến cả cái chỗ đặt chân cũng không có!

Mẹ Diệp cười cười, bất đắc dĩ đề nghị, "Tiểu Uyên con ngồi xe của Dịch Xuyên nhé!"



Diệp Lâm Uyên quét mắt nhìn qua con người đáng ghét, đang ung dung tựa vào chiếc xe bóng loáng mới mua của mình mà tức tối trong lòng... Có bằng lái thì ngon lắm sao?

Lúc nãy mắng cậu ta nhiều như vậy, lỡ như người này nổi ý xấu, ám sát cô giữa đường thì sao? Nói chung, Diệp Lâm Uyên không muốn ngồi chung xe với Dương Dịch Xuyên. Cô liền xụ mặt, phụng phịu nói:

"Không an toàn đâu mẹ!"

Ba Dương lúc này vừa cất hết đồ vào cốp, nghe thấy lời Diệp Lâm Uyên nói, ông bật cười, đi đến bên cạnh xoa đầu cô, nhẹ giọng trấn an:

"Nó mới lấy bằng thật, nhưng biết chạy xe từ lâu rồi! Con đừng lo!"

Còn chẳng cho Diệp Lâm Uyên có quyền đồng ý hay không đồng ý, nhị vị phụ huynh đã vọt xe đi mất, để lại cô đứng trơ trọi giữa một cánh đồng hoa rộng lớn.

Mà thật sự thì cũng không trơ trọi lắm! Dương Dịch Xuyên vẫn đứng yên ở đó, im lặng chờ đợi xem Diệp Lâm Uyên có thể cứng đầu được bao lâu. Cuối cùng, cậu vẫn chịu thua cô, trực tiếp đi tới bắt người, nhét thẳng vào ghế phụ, thấp giọng nói:

"Lên xe đi!"

Diệp Lâm Uyên nâng mắt lườm cậu, mặc dù không rất không tình nguyện, nhưng đâu còn lựa chọn nào khác, cô không dám ở lại trang trại một mình, cũng không thể nào gọi xe công nghệ, vì xung quanh trang trại mấy chục km đều là rừng núi nguyên sơ.

Trên xe, dù không khí giữa hai người ban đầu rất căng thẳng nhưng chỉ mười mấy phút sau, Diệp Lâm Uyên đã gục đầu ngủ mất. Đến khi trời chạng vạng, cô mới giật mình tỉnh dậy.

Đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa kính xe, cảnh vật xung quanh vùn vụt đập vào mắt, khiến Diệp Lâm Uyên kinh ngạc hồi thần, sửng sờ quay đầu nhìn Dương Dịch Xuyên, giọng nói khàn khàn vì ngủ lâu hỏi:

"Cậu đi đường nào vậy?" Quang cảnh xung quanh hoàn toàn khác với con đường quen thuộc mà cô hay đi.

Dương Dịch Xuyên chỉ vào màn hình trên xe ô tô, thản nhiên nói: "Bản đồ chỉ như thế nào thì đi như thế đó thôi!"

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat