Diễn Nhiều Thành Nghiện

Chương 51


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Diệp Lâm Uyên không hiểu sao cái người bình thường tặng quà cho người khác còn lười này bây giờ lại mở miệng đòi người ta tặng quà. Trong lòng có chút không cảm thụ được, vừa lúng túng, vừa rối bời, những vẫn cổ tỏ ra thờ ơ nói:

"Về nhà sẽ chuẩn bị"

Dương Dịch Xuyên khẽ cười, bàn tay mân mê khuôn mặt cô, khàn giọng nói: "Không cần đâu... Tặng ngay bây giờ đi."



Dứt lời, Dương Dịch Xuyên không cho Diệp Lâm Uyên có cơ hội từ chối, cúi đầu hôn cô một cách say đắm. Nụ hôn ban đầu còn nhẹ nhàng, dần trở nên mãnh liệt, chiếm hữu. Cậu siết chặt eo cô, bàn tay rắn rỏi luồn vào từng lọn tóc bồng bềnh, kéo đầu cô lại gần hôn sâu. Bàn tay còn lại thì vô cùng hư hỏng, tham lam mớn trớn trên cơ thể mềm mại của thiếu nữ, rồi lần mò đến sau lưng, mạnh mẽ kéo hết những sợi dây lụa mảnh thắt chéo vào nhau, chiếc đầm lụa đỏ như được giải phóng, dây áo trượt khỏi vai, lộ rõ xương quai xanh thanh tú và tấm lưng trắng ngần tạo nên phong cảnh vừa mê hoặc vừa dụ người... Trong lòng Dương Dịch Xuyên hiện tại, làm gì có món quà nào quý giá hơn chính Diệp Lâm Uyên.

Diệp Lâm Uyên không hiểu dụng ý của Dương Dịch Xuyên, cô chỉ cảm thấy hoảng loạn đến rùng mình. Làn da trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến Diệp Lâm Uyên rét run, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của thiếu niên trước mặt.

Những ấm ức trong lòng trào dâng như cơn sóng dữ, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào khỏi khóe mi lăn dài trên má. Diệp Lâm Uyên không còn giữ được bình tĩnh. Cô cắn chặt vào môi dưới, rồi bất ngờ ngoạm lấy lưỡi Dương Dịch Xuyên. Vị máu tanh ứa ra, cay xè trong khoang miệng, nhưng thiếu niên trước mặt chỉ nhăn mày một cái, rồi lại tiếp tục mút mạnh môi cô.

Khi lý trí và trái tim của Diệp Lâm Uyên đã hoàn toàn chìm đắm trong sự bất lực. Dương Dịch Xuyên lại càng trở nên táo bạo. Môi cậu di dời xuống phía dưới, vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần, hơi thở nóng rực phả vào nơi da thịt mẫn cảm, khơi dậy một cảm giác kích thích mãnh liệt.

Khoang miệng được buông tha, Diệp Lâm Uyên tìm lại được hơi thở, cô khó khăn hít lấy từng ngụm khí lạnh, rồi thét lên trong giận dữ:

"Dương Dịch Xuyên"

Dương Dịch Xuyên bị tiếng hét của Diệp Lâm Uyên làm cho khựng người, hành động đụng chạm trên thân thể cô cũng dừng lại. Cậu vừa nâng mặt nhìn cô thì một cái tát thật mạnh đã giáng lên mặt cậu.

Tiếng "Chát!" giòn tan vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, một cảm giác nóng rất lan tỏa trên sườn mặt thiếu niên. Nhưng Dương Dịch Xuyên không hề để tâm đến, trái tim cậu lúc này hoàn toàn bị bóp nghẹt, khi nhìn thấy khuôn mặt nhòe lệ của Diệp Lâm Uyên đang trừng trừng nhìn mình.

Dương Dịch Xuyên vội vàng đưa tay lên lau đi nước mắt trên khuôn mặt ướt nhòe của thiếu nữ, giọng nói nghẹn lại, dỗ dành: "Đừng khóc nữa, đừng khóc, anh xin lỗi mà!"

Dù Dương Dịch Xuyên có xin lỗi thế nào, nước mắt Diệp Lâm Uyên vẫn không ngừng rơi, cậu vừa lúng túng vừa đau lòng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể nâng người cô lên ôm chặt vào lòng.

Mái tóc ướt đẫm của Diệp Lâm Uyên vướng vào lòng bàn tay cậu. Dương Dịch Xuyên cúi đầu, hôn nhẹ lên chiếc má non mềm ẩm ướt, khẽ khàng nói: "Anh đưa em về nhé!"

Nhìn thấy Diệp Lâm Uyên im lặng trong vòng tay mình. Dương Dịch Xuyên biết cô đã đồng ý, liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu để cô tựa đầu lên vai, dùng thân mình đỡ lấy cả người cô, hai cánh tay vòng ra sau lưng, vụng về thắt lại từng cái dây áo đã bị mình gỡ ra.

Dương Dịch Xuyên cứ cắm đầu thắt mãi, nhưng cậu không làm sao cho nó khít vừa vào da thịt của người con gái trong lòng. Chiếc đầm lụa mềm mại cứ tuột khỏi cơ thể Diệp Lâm Uyên, khiến Dương Dịch Xuyên càng thêm rối bời, cậu bất lực chỉ đành cầu cứu cô:

"Tiểu Uyên... Khó quá, anh không thắt được."

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat