Diễn Nhiều Thành Nghiện

Chương 52


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Dương Dịch Xuyên khựng lại, ánh mắt dán chặt vào góc trái tấm ảnh. Ngày tháng ghi trên đó khiến cậu sững sờ. "Ngày 15 tháng 6 năm.." Gần một tháng trôi qua kể từ khi họ chia tay, mọi liên lạc đều do cậu chủ động cắt đứt, giờ cậu cũng chỉ có tự trách bản thân mình ngu ngốc, nên mới lỡ mất ngày quan trọng của cô, trong lòng khó chịu đến nổi chỉ muốn cướp luôn tấm ảnh này.

Dương Dịch Phong không hề hay biết những suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong đầu anh trai mình. Cậu nhìn Dương Dịch Xuyên, tò mò hỏi:

"Mà anh gặp bạn trai của chị Uyên chưa? Nhìn cũng phong độ lắm đó!"

"Bạn trai?" Hai mắt Dương Dịch Xuyên mở to, trừng trừng nhìn Dương Dịch Phong, như thể không tin được những gì cậu bé vừa nói.

Dương Dịch Phong không phát hiện vẻ mặt của ông anh trai trước

mặt đã đen như đít nồi, cậu bé vẫn thản nhiên gật đầu, "Đúng vậy... Nghe ba mẹ nói là đàn anh của chị ấy."

Đáy mắt Dương Dịch Xuyên tối sầm lại. Hình ảnh Diệp Lâm Uyên cười nói vui vẻ với người đàn ông khác trong quán cà phê chợt hiện lên rõ nét trong tâm trí cậu. Lẽ nào là người đó... bạn trai trong miệng thằng nhóc này? Dương Dịch Xuyên tức đến nổi nghiến răng nghiến lợi... Nhưng chỉ dám nổi giận với bản thân mình.

Rắc! Cây bút trên tay Dương Dịch Xuyên gãy làm đôi, mực bắn tung tóe. Cậu vứt mạnh nó lại trên bàn, vẻ mặt hầm hầm rời khỏi phòng.

Dương Dịch Phong chẳng hiểu chuyện gì, cậu tròn mắt nhìn cây bút đáng thương của mình nằm ngổn ngang trên mặt bàn, rồi lại nhìn theo bóng lưng của ông anh trời đánh, tức tối hét lên:

"Này... Sao lại bẻ bút của em? Đền cho em.."

***



Dương Dịch Xuyên nép mình vào góc tường, ánh mắt dõi theo từng động tác của Diệp Lâm Uyên trong bếp. Mỗi một cử động của cô đều khiến cậu xao xuyến và day dứt. Nghĩ tới vết cắn chưa lành trên lưỡi mình, cậu lại thấy ê ẩm, chỉ dám cảm thán "Em yêu của mình xuống tay hơi tàn nhẫn."

Dương Dịch Xuyên nheo mắt nhìn về phía em trai đang ngồi cạnh hai ông bố, cậu dè dặt gọi nhỏ: "Dương Dịch Phong, lại đây."

Dương Dịch Phong vẫn còn bực mình chuyện hôm trước ông anh này phá hoại tài sản của mình. Cậu bé liếc mắt một cái, quay đầu sang hướng khác chẳng thèm để ý, còn hừ lạnh một tiếng.

Dương Dịch Xuyên nhíu mày, đếch thể tin được mình lại bị thằng em yêu quý khinh thường. Cậu bước nhanh về phía sofa, một tay tóm lấy cổ áo Dương Dịch Phong, vác bổng cậu bé lên vai rồi sải bước ra sân trong tiếng la hét thất thanh của thằng bé và sự ngỡ ngàng ngơ ngác của tất cả mọi người trong nhà.

"Dương Dịch Xuyên trời đánh... Thả em xuống mau lên.....

Dương Dịch Xuyên cảm thấy lỗ tai giống như bị tra tấn, bình thường cái miệng của Dương Dịch Phong sẽ chết ngộp với cậu, nhưng bây giờ đành phải tạm nhịn nó.

"Em muốn bộ Lego mới nhất không? Anh mua cho em." Dương Dịch Xuyên vừa để thằng em trai xuống đất, vừa nhanh chóng phủ đầu hối lộ.

Dương Dịch Phong nhíu mày, đề phòng hỏi: "Anh tốt vậy à?"

"Em tìm cách để chị Uyên ra ngoài nhà kính... Anh sẽ mua cho em."

"Dương Dịch Xuyên, Anh nghĩ em là thằng ngu à?" Dương Dịch Phong nhếch miệng, liếc xéo thằng anh mình, ngờ vực hỏi, "Anh tính làm gì chị Uyên?"

Dương Dịch Xuyên cười cười, cúi đầu nhìn Dương Dịch Phong, vẻ mặt cợt nhã, nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc hỏi:

"Em có muốn chị Uyên làm chị dâu em không?"

"Thành giao."

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat