Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 117


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Lý Hân Dao nhìn như không tranh không đoạt, nhưng đã sớm thấy rõ thế cục, là người thúc đẩy sâu nhất phía sau màn, bà ấy đã tính qua cổ phần trong tay Lăng Thiên Dục, đã là người chiếm tỷ lệ lớn nhất trong hội đồng quản trị, có được cổ phần khống chế tuyệt đối, vị trí chủ tịch không phải cô thì còn ai khác.

"Không ngờ vẫn không thoát khỏi mạng người đi làm." Lăng Thiên Dục cảm khái.

"Con vẫn là trở về đi."

Lăng Thiên Dục quay đầu, vẻ mặt ngây người một lát, có chút khó tin. Liễu Tư Dực chống gậy đứng, có vẻ vững như Thái Sơn, cho cô một loại ảo giác đã hồi phục.

Khóe môi nàng mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển tới trên mặt Lăng Thiên Dục, "Chờ em thêm mấy ngày nữa, được không?"

"Tư Dực..."

Trọng lực của hai chân Liễu Tư Dực vẫn là ở trên gậy, nhưng có thể hơi chút mượn sức trên đùi đứng đi lại, đã là tiến bộ rất lớn.

Đối với việc này, Hoa Mỹ Kỳ rất có cảm giác thành tựu.

"Tôi đã nói rồi, điều chỉnh tâm trạng tốt thì không thành vấn đề, lúc trước cô chính là quá nóng vội."

Lăng Thiên Dục vươn tay lại rụt trở về, cô vẫn tự nói với mình, đừng đỡ, đừng coi nàng yếu ớt như vậy. Chỉ cần có thể đứng lên là tốt rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy hy vọng là tốt rồi.

Cô muốn đi qua, Liễu Tư Dực vội nói: "Chị đừng nhúc nhích, em đi qua đó."

Lăng Thiên Dục gật đầu, kiềm chế sự kích động của mình, khoảng cách hai mét mà thôi, cô chờ Liễu Tư Dực tự mình đi tới.

Nàng cẩn thận chống gậy, động tác có chút cứng nhắc, nhưng chi dưới đã có cảm giác, hai chân mặc dù đang run rẩy, nhưng đã có thể đi lại.

"Đừng vội nha, từ từ thôi." Hoa Mỹ Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh nhắc nhở nàng, phải tiến hành theo tuần tự, cô ấy phát hiện trạng thái Liễu Tư Dực điều chỉnh tốt sau đó vô cùng nghe lời, giác ngộ rất cao, dùng cảm giác rất nhỏ đi luyện tập, làm ít công to.

Trước kia nàng quá mức sốt ruột, khiến cho hiệu quả phục hồi trì trệ không tiến, hiện giờ đột nhiên tiến bộ vượt bậc, cô ấy vui mừng không thôi.

Lăng Thiên Dục đứng bất động, lẳng lặng chờ đợi, trái tim của cô vẫn xách theo, mỗi một bước Liễu Tư Dực đi, trái tim của cô đều đập thình thịch.

Cô còn căng thẳng hơn Liễu Tư Dực.

Một bước, hai bước, ba bước... Liễu Tư Dực chậm rãi đi tới, hơi thở càng ngày càng gần, Lăng Thiên Dục từ căng thẳng biến thành tim đập thình thịch. Đáy mắt Liễu Tư Dực kiên nghị và kiên cường làm người ta xúc động, tính dẻo dai không chịu thua của nàng, tản ra mị lực đặc biệt.

Bao nhiêu cái nháy mắt, Lăng Thiên Dục đều giống như một lần nữa yêu nàng, một lần so với một lần càng sâu. Quen biết lâu như vậy, mỗi một lần gặp mặt cùng ở bên nhau, đều làm cô mê muội.

Liễu Tư Dực và cô gần trong gang tấc, hai người bốn mắt nhìn nhau, Liễu Tư Dực cười: "Rất nhanh em có thể đi lại tự nhiên."

"Vậy, sau này có thể cõng chị không?" Lăng Thiên Dục nhịn không được làm nũng một câu, hoàn toàn không để ý người ở đây.

"Không chỉ vậy, còn có thể bế chị ~" Liễu Tư Dực ghé sát vào lòng cô, chóp mũi cọ cọ mặt cô, "Cho nên, chị yên tâm đi làm đi."

Lăng Thiên Dục: "..."

Thì ra lăn qua lăn lại nửa ngày, vẫn là vì đẩy mình đến công ty, Lăng Thiên Dục bắt đầu hoài nghi Liễu Tư Dực và Lý Hân Dao là thương lượng, kịch bản cho chính mình.

"Vẫn là Tư Dực có cách, bác cả con nói muốn gãy lưỡi mà cũng không thể thuyết phục nó." Dư Tâm Hoan vừa xử lý xong công việc, từ thư phòng đi ra, khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

Bà nhìn Liễu Tư Dực đứng, vui mừng gật đầu.

"Giáo sư Dư! Khen em khen em mau khen em." Hoa Mỹ Kỳ thấy bà xuất hiện phấn khích không thôi, vội vàng tiến tới cầu khích lệ.

Lúc Dư Tâm Hoan làm việc cô ấy không dám quấy rầy, nghiêm túc lại càng không dám lỗ mãng, nhưng chỉ cần Dư Tâm cười vui, cô ấy cái gì cũng dám.

Dư Tâm Hoan cũng không keo kiệt khích lệ, giơ ngón tay cái lên với Hoa Mỹ Kỳ, lời ít ý nhiều: "Em có công."

"Không không không, nhờ có cô ở trong nước, em mới trở về, người ta chính là vì cô." Hoa Mỹ Kỳ nói xong kéo Dư Tâm Hoan, bị rắc một miệng cơm chó, chua quá à.

Cô ấy cũng muốn một tình yêu ngọt ngào! Khi nào giáo sư Dư của cô ấy mới có thể đáp lại đây?

Dư Tâm Hoan ra sức rút cánh tay, tiếc rằng Hoa Mỹ Kỳ giống như một con bạch tuộc, dính lên ném cũng ném không hết, đáy mắt của bà không tự chủ liếc về phía Lý Hân Dao.

Lý Hân Dao mặt không đổi sắc, giống như coi họ như không khí, chỉ nhẹ giọng nói với Lăng Thiên Dục: "Tiểu Dục, con cứ ở cạnh Tư Dực trước." Nói xong xoay người đi đến phòng ngủ của mình.

Bà ấy cảm thấy lưng hơi đau, mấy ngày nay vẫn dán thuốc mỡ, mỗi ngày đều phải thay hai lần, lúc này cảm giác vô cùng khó chịu.

Có lẽ là bởi vì trong lòng chán ghét, muốn nhắm mắt làm ngơ.

Căn nhà này có ba phòng, bà ấy và Dư Tâm Hoan mỗi người ngủ một phòng, bình thường trao đổi không tính là nhiều, Lý Hân Dao cố gắng tránh ở một mình với Dư Tâm Hoan, phần lớn thời gian bà ấy tình nguyện tâm sự với Liễu Tư Dực, nói chuyện với Lăng Thiên Dục về chuyện trong nhà.

Bởi vì, từ sau khi bị thương, Lý Hân Dao luôn có thể bắt được ánh mắt theo đuổi của Dư Tâm Hoan. Loại này nhiều lần và ân cần, sẽ làm cho bà ấy suy nghĩ nhiều, cũng rất nhiều dư thừa, mà bà ấy không muốn nhìn thấy nhất chính là bởi vì bị thương, làm cho cân bằng ở chung của hai người bị phá vỡ.

Không ai biết thời gian bà ấy thay thuốc, mỗi lần hỏi bà ấy đều tự mình giải quyết. Tuy rằng vị trí sau lưng dán lên có chút cố hết sức, nhưng Lý Hân Dao có thể làm tuyệt đối không ỷ lại vào người khác, cho dù đi bệnh viện kiểm tra lại, bà ấy cũng không muốn Dư Tâm Hoan đi cùng.

Ngồi trước gương trang điểm, Lý Hân Dao nhìn mình trong gương, không nhịn được xoa mặt.

Chung quy bà ấy đã già rồi, không thể so sánh với những người trẻ tuổi kia. Hoa Mỹ Kỳ trẻ tuổi xinh đẹp, mắt xanh tóc vàng, nổi bật như vậy, quả thật rất ưu tú.

Bà ấy và Tâm Hoan cùng tuổi, nhưng mình trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút. Tuy rằng vẫn tụng kinh niệm Phật, quanh năm một mình sống ở non xanh nước biếc, khí chất dung mạo coi như thoát tục, nhưng chung quy là ngăn không được năm tháng ăn mòn, vẫn là già rồi.

Ngược lại Tâm Hoan vẫn rực rỡ lóa mắt như vậy, tựa như vừa qua 40, tao nhã như trước.

Lý Hân Dao nhìn gương, lộ ra ý cười bất đắc dĩ.

Bà ấy chậm rãi cởi áo khoác, trên vai trắng nõn rõ ràng có thể thấy được một dấu răng, mỗi lần nhìn thấy cái dấu này, lòng sẽ mơ hồ đau đớn.

Lấy thuốc dán ra, bà ấy nhẹ nhàng xoa vết thương, vừa định dán lên, cửa "cốc cốc" vang lên, "Hân Dao, tôi vào nhé."

Lý Hân Dao nghe được thanh âm, không kịp mặc quần áo, vừa lấy quần áo che mình, Dư Tâm Hoan liền đi vào.

"Bà đang thay thuốc?" Dư Tâm Hoan nhìn phía sau lưng bà ấy, vết bầm tím đỏ sậm khiến bà đau lòng.

"Ừ, bà đi ra ngoài trước đi."

Lý Hân Dao che trước ngực, có chút không được tự nhiên, luôn muốn tránh hiềm nghi.

Dư Tâm Hoan ngược lại hào phóng cầm lấy cao dán: "Tôi giúp bà, bản thân lại không thuận tay."

"Không cần, Tâm Hoan, tự tôi làm được, bà mau ra ngoài đi." Hai má Lý Hân Dao ửng đỏ, tránh né không kịp, đành phải miệng từ chối.

"Sợ cái gì, chúng ta đều quen biết nhiều năm như vậy, bà còn thẹn thùng à?" Dư Tâm Hoan cúi đầu, đối với vết dán trước đó, chậm rãi vuốt ve.

Lưng Lý Hân Dao căng chặt, lúc bị bà đụng vào nhắm mắt nhíu mày, khẽ cắn môi dưới, đầu vai cũng không tự giác rụt lại, hai tay nắm chặt.

"Vết răng trên vai bà... không phải vết bớt phải không?" Dư Tâm Hoan phát hiện dấu răng bắt mắt kia, giống như là bị cắn để lại.

"Ừ, bị người cắn."

"À, xin lỗi, tôi hỏi nhiều." Dư Tâm Hoan hiểu bất công, bà nghĩ đến một số chuyện khiến người ta ngột ngạt, tâm trạng trong nháy mắt sa sút.

Lý Hân Dao từ trong gương phát hiện cảm xúc của bà thay đổi, "Sao bà không hỏi là ai cắn?"

"Đó không phải chuyện tôi nên quan tâm." Dư Tâm Hoan không yên lòng giúp bà ấy cất thuốc, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Lý Hân Dao mặc quần áo tử tế, lúc xoay người bởi vì dựa vào quá gần, suýt nữa dán lên mặt Dư Tâm Hoan. Khoảng cách gần như vậy, ngay cả hô hấp đều lộ ra mập mờ, Lý Hân Dao chợt nghĩ đến buổi tối nhiều năm trước.

Dư Tâm Hoan uống say như chết, ôm bà ấy khóc rống lên, không biết là vì phát tiết hay là mất đi lý trí, ngay lúc đó bà nặng nề cắn lên bả vai Lý Hân Dao, vĩnh viễn để lại cái dấu này.

Chuyện này Dư Tâm Hoan không biết, Lý Hân Dao dự định vĩnh viễn cất giấu bí mật này.

Có vài người, liếc mắt một cái đã vạn năm.

Có một số việc, một lần chính là cả đời.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat