Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 50


Trước Tiếp
Trước Tiếp


“Vốn dĩ đang ở trong mơ mà, ngủ ngon thế nào được! Sao cậu lại đi một mình? Đợi một chút, xe bus đến rồi... Tớ sẽ đi tìm cậu! Bây giờ ở bên ngoài ngay cả một người giấy cũng không có. Một mình cậu sẽ rất nguy hiểm!”

“Ừ. Vậy chúng ta gặp nhau ở cổng trường nhé. Tớ có một tin tức rất quan trọng.” Giọng cô phấn chấn hơn: “Chủ nhiệm lớp tớ nói bạn trai của An Mẫn chính là ông chủ của cửa hàng băng đĩa Cát Lợi! Bọn họ quen nhau qua một trang web tự sát! Tớ cảm thấy ông chủ này nhất định có vấn đề. Lần trước chúng ta đến nhưng không gặp được gã ta. Lần này chúng ta lại đi thử xem!”

“Được. Vậy chúng ta lại đi thử xem. Nhưng cậu phải chờ tớ, nhất định không được tự mình hành động.”

Diệp Chi Du cực kỳ sợ hãi.

Chiêu Chiêu yếu đuối như thế sao lại dám chạy đến trường một mình? Ngộ nhỡ cô phải đối đầu trực diện với ác linh thì—

Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cậu đã không thể thở được rồi.

Trước cổng trường, lúc Diệp Chi Du xuống xe thì đã thấy Bạch Chiêu Chiêu đang ngồi trên ghế ở bên đường.

Cô cầm khăn giấy, cẩn thận lau giày.

“Sao thế? Giẫm phải cái gì à?” Cậu nhìn thấy trên khăn giấy có thứ gì đó màu đỏ.

Cô ngẩng đầu lên rồi cười: “Không biết ai làm đổ sơn trong trường học, lúc tớ đi qua không cẩn thận giẫm phải.” Cô lại quan tâm cậu: “Còn cậu thì sao? Đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

“Rất không ổn...”

“Hả... Không thoải mái à?”

Cậu nghiêng đầu, trợn tròn mắt: “Tớ muốn biến thành cương thi! Tớ muốn ăn não của cậu!”

“Biến!” Bạch Chiêu Chiêu ghét bỏ đẩy đầu cậu ra, lại không ngừng cười được: “Tớ thì đang lo lắng cho cậu, cậu lại chỉ lo đùa giỡn...”

Lúc này cậu mới trở lại bình thường, cười nói: “Sợ cậu đợi lâu nên chán... Cậu không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đấy chứ?”

“Hả? Không có.” Cô dịu dàng cười: “Trông tớ giống gặp phải chuyện gì nguy hiểm à? Cho dù có chuyện thì tớ lừa ai cũng sẽ không lừa cậu.”

Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu rất tin tưởng Bạch Chiêu Chiêu. Dù sao cô cũng là loại người nói dối thì sẽ đỏ mặt.

“Đợi chút, ở đây vẫn còn.” Cậu tiện tay cầm lấy một tờ giấy, nửa quỳ trên mặt đất, nắm lấy mắt cá chân của cô rồi giúp cô lau sạch giày.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Chiêu Chiêu hơi kinh ngạc, tuy mặt cô đỏ lên nhưng cũng không rụt chân lại.

“Được rồi. Lần này thì sạch rồi.” Cậu ngửa đầu lên nhìn cô và cười.

Theo nụ cười của cậu, mây đen trên trời dường như đã bay đi một ít, lọt xuống một vài tia nắng.

Bạch Chiêu Chiêu thầm nghĩ, Diệp Chi Du cười rộ lên thật sự rất đẹp...

“Vậy, chúng ta đến cửa hàng băng đĩa kia đi...” Cô vội vàng đứng lên, ngại ngùng nhìn cậu.

“Ừ. Để đảm bảo thì cậu đi sau tớ đi.”

Lần này, người giấy ở trong cửa hàng băng đĩa cũng không thấy đâu.

Hai người khiếp sợ khi nhìn thấy ở phía sau quầy thu ngân có một bán sinh linh hàng thật giá thật đang đứng ở đó.

Bộ dạng hơn 20 tuổi, tóc đen dài nửa đầu, tuy rằng cũng coi như anh tuấn, nhưng dáng vẻ lại rất mệt mỏi và u ám khó chịu. Gã ta mặc chiếc áo len màu xanh da trời và quần jean, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá điện tử.

Khi nhận ra ánh mắt sợ hãi của hai học sinh thì gã ta chỉ nhướng mắt nhìn lướt qua bọn họ một cái rồi lại tiếp tục nhả khói.

Dáng người cao gầy đó, giống hệt với người mà Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy trong ký ức mơ hồ kia. Cô gần như ngay lập tức đã biết—

Người đàn ông này, chính là Kha Cát Lợi.

Gã ta chắc chắn có vấn đề!

Nếu như không phải do không thấy nhân viên người giấy thì có lẽ gã ta còn có thể trốn lâu hơn rồi!

Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du hoàn toàn không nghĩ đến, ngay bên trong cửa hàng bên cạnh trường học, ở trong một góc mà bọn họ ngày nào cũng đi qua, còn có một bán sinh linh lặng lẽ trốn ở nơi này lâu như vậy!

Nếu như tên Kha Cát Lợi này thật sự là ác linh. Vậy, gã ta tuyệt đối là một người cực kỳ xảo quyệt!

Hai người tách nhau ra rồi giả vờ như đang xem hàng hóa, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào Kha Cát Lợi.

Bây giờ gã ta đang ở trạng thái nào?

Gã ta đã phát hiện ra sự khác thường của thế giới này chưa?

Bạch Chiêu Chiêu căng thẳng cúi đầu xuống, không dám nhìn quá lộ liễu.

Chiếc loa của cửa hàng đang phát bài hát mới trong album “Lễ hiến tế của động vật” của Trần Hi Ngạn:

“Đêm bị thu hút bởi hận thù,

Sân khấu chỉ còn lại mình tôi,

Trong bóng tối, khuôn mặt của tôi,

Là con cừu trắng.

Dưới chân dính đầy bùn đất,

Tuyết rơi đầy cô đơn.

Trong im lặng, bọn họ đang nói,

Nhìn kìa, con cừu trắng.

Một con cừu trắng,

Khác với thế giới.

Nó đang chạy,

Cũng đang chữa thương.

Nó đang mỉm cười.

Cũng đang tuyệt vọng.

Vết thương luôn lành lại,

Máu cũng sẽ đông lại.

Trong tiếng chuông, khuôn mặt của tôi,

Là con cừu đen.

Không dám soi gương,

Không dám cởi bỏ lớp ngụy trang,

Trong đám đông, bọn họ đang nói,

Nhìn kìa, con cừu đen.

Một con cừu đen,

Sao lại giống với thế giới đến vậy.

Nó đang vui mừng,

Cũng đang lang thang.

Nó đang tiến về phía trước,

Cũng mãi mắc kẹt trong nỗi buồn.”

Bài hát “Con cừu đen” này Bạch Chiêu Chiêu đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, cho nên cũng không còn lạ gì nữa. Cô đang nghe đến xuất thần thì mũi đột nhiên ngửi thấy mùi khói nồng nặc.

Cô giật mình, quay đầu lại—

Quả nhiên, Kha Cát Lợi đang đứng phía sau cô, vẻ mặt cười như không cười.

Sao lúc gã ta bước đi lại không có tiếng động thế!

“Em gái, mua album của ai? Tôi tìm giúp em.” Giọng của gã ta lúc nói chuyện rất nhỏ, giống như đang nói bí mật không thể cho ai biết, mang theo tiếng rít khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy trên chiếc áo len màu xanh của gã ta, ở vị trí ngực trái có một vệt đỏ thẫm, là hình dạng của trái tim...

Giống như là vết máu đã khô từ lâu rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào vết máu kia, lắp bắp nói ra tên Trần Hi Ngạn.

“Thích bài hát của A Ngạn, rất có phẩm vị đó. Album của anh ấy đều ở hàng này...” Gã ta chỉ chỉ vào bên cạnh, mắt lại chỉ nhìn cô, vừa lỗ mãng vừa đùa giỡn nói: “Em gái, em thật xinh đẹp. Vừa nhìn thấy em là tim tôi đã đập thình thịch rồi... Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi, có phải không?”

Giọng điệu gã ta lành lạnh, giống như dòng nước lạnh mang theo nỗi sợ hãi thấm vào phổi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kha Cát Lợi: “Trong cửa hàng chỉ có hai người khách, cô đơn quá.”

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat