Thả FMVP Yêu Thích Của Team Ra
Chương 27
Hôm nay xuất hiện một Giang Tiểu Đề ấm áp và nhiệt tình nhưng thật đáng tiếc cũng giống với Cinderella lúc 12 giờ, chỉ có trong một thời gian giới hạn.
Trần Hiệt buồn tủi.
Sau bao khó khăn, cuối cùng Giang Đề với Trần Hiệt cũng trở về căn cứ.
Lúc này, đèn ở căn cứ đã được sửa xong.
Ban đêm trời mưa nên khi ra ngoài cả hai đều cảm thấy mát mẻ.
Họ trở về phòng của mình đi tắm, sau đó Giang Đề ôm Lộ Lộ lên giường.
Rất buồn ngủ.
Trước khi đi ngủ, cậu sạc điện thoại di động xong nghịch Weibo một lúc.
Chắc chắn rồi, fans lo lắng cho Giang Đề.
Giang Đề đăng một tin lên Weibo để thông báo với mọi người rằng cậu vẫn an toàn, sau đó tắt điện thoại đi ngủ.
Lộ Lộ nằm trong vòng tay cậu rất ngoan, đã ngủ từ lâu.
Giang Đề buồn ngủ lắm rồi nên nhắm mắt lại, ý thức gần như lập tức trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, vào lúc cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì khuôn mặt nhăn nhó khi chơi game và khuôn mặt người xuất hiện trên cửa sổ đột nhiên lần lượt xuất hiện trong tâm trí Giang Đề.
Cậu mở mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Đèn sưởi ở đầu giường không tắt, ngay cả như vậy thì Giang Đề cũng không dám cử động, hơi thở của cậu trở nên ngắn lại, và cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó bên ngoài cửa sổ đang nhìn chằm chằm mình.
Con mẹ nó.
Giang Đề giấu mình trên giường và cuộn tròn thành một quả bóng.
"Cộc cộc cộc..." Một tiếng gõ cửa rất nhẹ đột nhiên vang lên.
"Ai vậy?" Cậu hỏi rất dữ dội nhưng không dám thò đầu ra.
"Anh."
"......"
Trần Hiệt đợi bên ngoài một lúc lâu mới có một bông vàng mặt thúi hoắc mở cửa cho anh.
Cục bông đang mặc bộ đồ ngủ lông màu trắng, cổ áo siêu vẹo để lộ xương quai xanh trắng nõn và chiếc cổ thon dài.
Cậu rũ mí mắt mệt mỏi nhìn anh.
"Có việc à?"
"Ừm."
Trần Hiệt xoa xoa lông mày, vẻ mặt có vẻ ngượng ngùng như cũng xấu hổ với những gì mình muốn nói.
"Tối nay em có thể...... Ngủ cùng? Ngủ cùng anh không?"
Giang Đề tỉnh lại sau một giây: ?
Trần Hiệt hắng giọng: "Đúng vậy, anh... có chút sợ."
Giang Đề mơ hồ: "Sợ cái gì?"
"Ma."
"......"
Rõ ràng con chó lớn này cũng biết sợ ma.
Tâm trạng Giang Đề rất tốt, khóe môi còn nén cười.
Cậu khoanh tay trước ngực, uể oải dựa vào khung cửa: "Không."
"Chúng ta ngủ cùng nhau đi, bạn nhỏ."
"......"
Anh có thực sự hiểu câu phủ định đó không??
Giang Đề: "Tôi sẽ không..."
Trần Hiệt đột nhiên lao vào phòng hét lên: "Lộ Lộ, trở về ngủ với ba nào."
"Chờ đã!"
Giang Đề bế Lộ Lộ chạy ra ngoài rồi mới mắt to trừng mắt nhỏ với Trần Hiệt.
"......"
"......"
Một lần nữa Giang Đề khẳng định con chó này không chỉ thẳng thắn mà còn rất thuần khiết.
Cậu dụi dụi mắt như miễn cưỡng thỏa hiệp: "Được, chỉ một lần thôi."
Trần Hiệt mang gối bước vào trong.
Nửa phút sau, hai người cùng đứng trước giường lúng túng gãi tóc.
Giường, hơi nhỏ.
Trần Hiệt: "Đến phòng của anh đi?"
Giang Đề: "Không, anh đi về đi."
"Anh sợ dưới gầm giường có cái gì đó."
Giang Đề lại nổi da gà.
Cậu trừng mắt nhìn Trần Hiệt rồi một tay cầm chiếc gối nhỏ và tay kia bế Lộ Lộ, vẻ mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Vài giây sau, rầm một tiếng, cửa phòng Trần Hiệt bị cậu đá tung ra.
Trần Hiệt lười biếng đi theo phía sau chàng trai cáu kỉnh, khóe miệng nhếch lên.
***
Đúng là giường của Trần Hiệt lớn hơn giường của Giang Đề.
Nhưng đây là lần đầu tiên Giang Đề ngủ chung giường với người khác, mặc dù đối phương cũng là một người đàn ông như mình nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy chàng trai còn đứng đó, Trần Hiệt cười nói: "Anh ngủ ngoan lắm."
"......"
"Nếu em còn lo thì anh sẽ mang cho em một chiếc chăn khác."
"Ừm."
Giang Đề nghĩ đó là một ý tưởng hay.
Cứ như vậy, vừa tắt đèn thì hai người nằm hai mép, quấn chăn bông của mình chìm vào giấc ngủ.
Vốn Giang Đề tưởng cậu sẽ không ngủ được vì lạ giường với bên cạnh còn có cục sưởi di động.
Nhưng chăn của Trần Hiệt thoang thoảng mùi nước giặt rất thơm.
Cậu không khỏi ngáp dài một tiếng rồi uể oải chui sâu vào trong chăn.
"Giang Đề, ngủ ngon."
"...... Ngủ ngon."
Lời chúc ngủ ngon rất nhẹ nhàng, hơi thở của chàng trai dần dần trở nên đều đặn và nhẹ nhàng.
***
Trần Hiệt hiếm khi thức dậy sớm như vậy khi trời còn sáng.
Ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ xám xịt và lạnh lẽo, còn có thể nghe thấy tiếng chim líu lo trên cành.
Gió buổi sáng thổi tung rèm cửa, hơi lạnh mang theo mùi mưa, mùi hoa, mùi cỏ và mùi đất.
Theo lý thuyết thì đây là một buổi sáng tuyệt vời và yên bình.
Thật đáng tiếc là anh bị lạnh tỉnh.
Cổ họng khô và ngứa là dấu hiệu của cảm lạnh.
Trần Hiệt nhìn chằm chằm trần nhà cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Khi cúi đầu xuống thì quả nhiên trong ngực đã có thêm một Giang Đề lông xù.
Rõ ràng đêm qua mỗi người đều đắp chăn riêng nhưng bây giờ Giang Đề đã công khai chiếm chỗ ngủ của anh, cướp gần hết chăn trên người anh.
Về phần chăn của Giang Đề thì chỉ còn một góc trên giường.
"......"
Trần Hiệt dở khóc dở cười ngồi dậy, xoa xoa giữa lông mày, không biết là tướng ngủ của ai mới xấu.
Lúc này, một bên đầu anh đau nhức.
Trải nghiệm này khiến anh lập tức rời khỏi giường, lấy thuốc trong ngăn kéo ra nuốt khô hai viên.
Sau đó, anh vào phòng tắm để tắm nước nóng.
Giang Đề còn đang ngủ, trong trạng thái mơ hồ, cậu cảm thấy Lộ Lộ dùng chân chạm nhẹ vào mặt mình.
"Meo meo~"
"...... Ưm? Đói?" Cậu lơ mơ lẩm bẩm "Ba sẽ cho con ăn ngay đây."
Cho dù hồn phách Giang Đề còn ở trên giường thì cậu vẫn phải xuống giường đi lấy thức ăn cho con gái.
Cậu vừa ôm mèo vừa ngáp đi ra cửa.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân và giọng nói.
Giang Đề không nghi ngờ gì, nắm lấy tay nắm cửa mở ra.
Sau đó cậu thấy hai khuôn mặt ngạc nhiên.
Khi nhận ra vấn đề thì đột nhiên Giang Đề mở to mắt.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đứng ngoài cửa. Người đàn ông là Trương Hách Lượng trở về căn cứ sớm, còn người phụ nữ...
"Con trai tôi đổi phòng rồi hả?" Người phụ nữ xinh đẹp nói.
Trương Hách Lượng cũng sững sờ: "Không phải."
Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Đề: "Giang Đề, sao cậu lại ở trong phòng đội trưởng?" Đội trưởng của cậu đâu?"
Giang Đề chớp mắt sững sờ, vẻ mặt hơi trống rỗng.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Đúng lúc này nhân vật chính xuất hiện.
Sự bối rối chẳng những không nguôi ngoai mà thậm chí còn khiến mặt ba người muốn nứt ngay tại chỗ.
Trần Hiệt mẹ nó anh cũng vừa vừa phải phải thôi. Sao ra ngoài mà lại mặc áo choàng tắm??
Ngay cả khi anh nhìn thấy người tới thì vẫn bình tĩnh nói: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Không đợi mẹ trả lời, anh nhìn qua Giang Đề với vẻ mặt dịu dàng hơn hẳn: "Sao hôm nay em dậy sớm thế? Ngủ với anh không quen à?"
Giang Đề: "......"
Trương Hách Lượng: "......"
Mẹ Trần Hiệt rơi vào suy tư sâu sắc: "Mẹ ...... Mẹ nghĩ mình đang nằm mơ."
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv