Thái Cổ Thần Vương

Chương 208


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra thần sắc kiên nghị.

- Ừm, Hoa Tiêu Vân không phải người bình thường, ngươi cũng phải cẩn thận.

Mạc Thiên Lâm nhắc nhở một tiếng, ấn tượng của hắn đối với Tần Vấn Thiên rất tốt, khi ở Quân Lâm yến hắn còn cùng Tần Vấn Thiên đùa giỡn với Mạc Khuynh Thành, muốn tác hợp Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên, nhưng vì thái độ của lão gia tử, hắn không biết nên nói cái gì.

Nhưng hôm nay biểu hiện của lão gia tử làm cho hắn thất vọng, Hoa Tiêu Vân làm việc đê tiện như thế, lão gia tử lại không hạ thủ giết chết. Tuy nói lão gia tử lo lắng Mạc gia trả thù nhưng hắn khó chịu, hận không thể tự mình động thủ chém Hoa Tiêu Vân thành muôn mảnh.

- Vâng.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm gian phòng phía trước, vài canh giờ sau, cả gian phòng bị một luồng ánh sáng bao phủ, thậm chí còn có mùi thuốc.

Lạc Hà luyện chế đan dược ở bên trong.

Trên người Lạc Hà không có khả năng mang theo quá nhiều đan dược, Mạc Khuynh Thành thương thế vướng tay chân, nàng chỉ có thể trực tiếp lợi dụng vật liệu trên người để luyện đan.

Một lúc sau, mùi thơm tỏa ra, như có một luồng sáng xông phá gian phòng, Tần Vấn Thiên cùng Mạc Thiên Lâm đều nóng lòng như lửa đốt, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chờ.

Điều làm cho Mạc Thiên Lâm cảm thấy có chút kỳ quái là Mạc lão gia tử cũng quay về nhưng lại thầm chấp nhận sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên ở đó vẫn không nói gì.

- Y nha.

Âm thanh thanh thúy truyền ra, cửa mở, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa kia, chỉ thấy đám người Bạch Phỉ, Kinh Vũ lần lượt đi ra, Lạc Hà cũng đi ra.

- Tiền bối, Khuynh Thành thế nào rồi?

Mạc Thiên Lâm nháy mắt đi lên trước hỏi.

- Ngươi là phụ thân của Khuynh Thành a, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục thì không nhanh như vậy, ta muốn dẫn nàng về Đan Vương điện.

Lạc Hà bình tĩnh nói, làm cho trong lòng mọi người an tâm lại.

Tần Vấn Thiên cũng thở dài một hơi, nỗi lòng lo lắng rốt cục cũng để xuống, khí chất của hắn cũng không còn lạnh như vậy, vài canh giờ chờ đợi vừa rồi thật giống như mấy năm.

- Đa tạ tiền bối, Khuynh Thành, làm phiền tiền bối rồi.

Mạc Thiên Lâm nhìn Lạc Hà khom người, cảm kích phát ra từ đáy lòng, tình trạng như vậy vẫn có thể cứu được đã là may mắn lớn nhất rồi.

Ngay lúc này, trong hư không như có tiếng gió truyền đến, sau đó trên không Mạc phủ, xuất hiện một nhóm bong người, đám người kia trùng trùng điệp điệp, uy thế phi phàm, thấy bọn họ xuất hiện, Mạc lão gia tử cau mày, người của Mạc gia thần sắc đều cực kỳ khó coi.

Bởi bọn họ thấy được Hoa Tiêu Vân, chính là người này làm hại Mạc Khuynh Thành thảm như vậy.

Mạc Khuynh Thành là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở nhưng tính cách lại giản dị gần gũi, ở Mạc phủ, không ai không thích nàng, người Mạc phủ không ai không muốn chính tay đâm chết Hoa Tiêu Vân.

Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Hoa Tiêu Vân hung ác dữ tợn, một cánh tay của hắn rũ xuống, bị vải vóc cuốn theo, giống như muốn rời ra, trên người của hắn lộ ra sát cơ đáng sợ, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên.

- Đại ca, chính là hắn, chính là hắn chém một tay của đệ, thực lực của hắn không bằng đệ, nhưng có một món thần binh cực kỳ lợi hại nên đánh lén đệ, đệ mới bị hắn chém một kiếm.

Hoa Tiêu Vân quát, giờ phút này hắn sớm đã không có khí chất cao thâm khó lường như ngày trước ở Mạc phủ, bản tính hoàn toàn lộ ra.

Tần Vấn Thiên nhìn Hoa Tiêu Vân ở trong hư không, trong ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng.

Chỉ thấy thanh niên ở bên cạnh Hoa Tiêu Vân liếc Tần Vấn Thiên một cái, dáng người này thon dài, mặt như quan ngọc, mắt như hàn tinh sáng sủa, cực kỳ có thần thái, đôi mắt như kiếm sắc, đẹp vô cùng nhưng lại làm cho người ta cảm giác không thể nhìn gần.

- Đại ca, giết hắn.

Hoa Tiêu Vân hung ác dữ tợn nói.

- Câm miệng.

Đại ca của Hoa Tiêu Vân nhìn hắn khẽ quát một tiếng, hắn đối với tính cách của Hoa Tiêu Vân cũng hiểu rõ, lời nói của tên nhãi này chỉ có thể tin một nửa, hẳn là lại chọc người khác. Nếu không người Đan Vương điện cũng ở đây, làm sao có thể cho phép một Nguyên Phủ cảnh nhất trọng vũ nhục hắn.

Hơn nữa thời khắc này, ánh mắt của người Đan Vương điện đều có chút không đúng.

- Lạc Hà tiền bối, có thể giúp đệ đệ ta nối cánh tay lại được hay không?

Mặc dù thanh niên kia cảm giác có cái gì đó không đúng nhưng dù sao cũng là đệ đệ hắn, hắn vẫn nhìn Lạc Hà lên tiếng.

- Nối tay cho hắn, hắn còn mặt mũi tới gặp ta?

Lạc Hà ngẩng đầu nhìn thanh niên, thần sắc có chút lạnh giá, nếu không phải là cho thanh niên này mặt mũi, nàng đã động thủ đánh chết Hoa Tiêu Vân.

- Tiêu Vân, ngươi làm chuyện gì, còn không nhận sai với tiền bối.

Thanh niên nhìn Hoa Tiêu Vân mắng.

Ánh mắt của Hoa Tiêu Vân nhìn về phía Lạc Hà, có chút né tránh, hiển nhiên hơi sợ Lạc Hà.

- Tiền bối, vãn bối nhất thời hồ đồ, chỉ là muốn đùa Khuynh Thành tiểu thư một chút, không ngờ lại tạo thành sai lầm lớn.

Hoa Tiêu Vân biết lúc nào nên cúi đầu, rất cung kính nhận sai.

Lạc Hà này cũng không phải người bình thường của Đan Vương điện, mà là nữ nhi của Đan Vương, ai dám không cho nàng ta vài phần mặt mũi, huống chi hiện tại hắn cần đối phương giúp hắn trị thương.

- Chớ ra vẻ với ta.

Lạc Hà hừ lạnh lùng một tiếng:

- Ngươi muốn làm bẩn đệ tử của ta, làm hại tính mạng nàng như ngàn cân treo sợi tóc, ta không giết ngươi đã là cho Hoa gia mặt mũi, huống chi cánh tay kia còn không phải là do ta chém.

Huynh trưởng của Hoa Tiêu Vân nghe được lười nói của Lạc Hà, mặt đanh lại, thế mới biết đệ đệ của hắn làm chuyện tốt gì rồi, đôi mắt như kiếm không khỏi có vài phần lạnh lùng.

Đột nhiên, từ trên người của hắn, một luồng ánh sáng lạnh càn quét ra.

- A...

Một tiếng hét thảm truyền ra, cánh tay kia của Hoa Tiêu Vân hoàn toàn bị chém đứt, ngón tay của thanh niên bắn ra, nhất thời cánh tay này hóa thành bụi bặm, hoàn toàn không còn hi vọng nối lại.

Cảnh này làm cho ánh mắt mọi người ngưng tụ, đại ca của Hoa Tiêu Vân tự mình chém đứt cánh tay của hắn.

- Đại ca.

Đôi mắt của Hoa Tiêu Vân đỏ ké lên, nhìn đại ca của mình, hắn không rõ, đại ca của hắn, tại sao lại tự mình cắt đứt hi vọng của hắn, cánh tay này của hắn đã không còn hy vọng rồi.

- Đi xuống, quỳ xin lỗi Lạc Hà tiền bối.

Đôi mắt của thanh niên sắc bén lên, nhìn chằm chằm Hoa Tiêu Vân lạnh lùng nói, tiểu tử này thật đúng là không biết nặng nhẹ. Nhìn thái độ của Lạc Hà hiển nhiên cực kỳ xem trọng người đệ tử kia, Hoa Tiêu Vân làm việc bất chấp hậu quả, dù là bị làm mất cánh tay này cũng coi như là một bài học, nếu như về sau lại chẳng biết nặng nhẹ, sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng.

Lạc Hà kinh ngạc nhìn thanh niên kia một chút, thầm nói không hổ là nhân vật xếp thứ nhất trên Thiên Mệnh bảng!

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat