Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)
Chương 19
Trình độ Ngữ văn của Chu Hoành Viễn vẫn luôn rất tốt, từ phát âm, viết chữ, đặt câu, chữa câu sai, đến phân tích thơ cổ và thuộc lòng đoạn văn, Chu Hoành Viễn đều đã chuẩn bị rất kỹ càng. Có thể là bài đọc này chưa từng gặp, nhưng bản chất thì vẫn thế, Chu Hoành Viễn làm bài cứ phải gọi là thuận tay vô cùng. Đề bài cũng khá bình thường, sau khi soạn xong dàn ý, Chu Hoành Viễn đặt bút xuống một đường trôi chảy viết đến cuối.
Nộp bài xong, Chu Hoành Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Giữa môn Ngữ văn đầu tiên với môn Chính trị tiếp theo có khoảng nghỉ 20 phút giữa giờ. Các học sinh khác ai cũng vội vàng đi ra ngoài hít thở, chỉ có Chu Hoành Viễn ngay cả vệ sinh cũng chẳng muốn đi. Nó ủ dột nằm úp sấp lên bàn, sợ có người nhìn thấy.
Bài thi môn Chính trị của năm đầu trung học cơ sở gần như chỉ là bài kiểm tra trí nhớ, mọi câu hỏi đều đã được thầy cô ôn tập trong lớp rồi, Chu Hoành Viễn hoàn thành bài thi mà không gặp trở ngại gì, lúc làm xong nó thậm chí còn thấy chưa đủ thoả mãn.
Hai môn thi buổi chiều là Toán và Sinh học. Tục ngữ có câu, giỏi toán có thiên hạ, trong bảy môn học của khối lớp 7, môn Toán có thể xem như là môn có tính phân loại nhất. Giờ đây Chu Hoành Viễn đã không còn là kẻ kém coi như lúc mới vào học nữa, lúc này Toán đã trở thành môn học ưu thế của nó rồi, bài có khó nhưng không làm khó được nó, nó một đường đánh đâu thắng đó, gặp thần giết thần, gặp Phật chém Phật, duy chỉ có một ý nhỏ của câu cuối cùng làm nó hơi do dự mà thôi.
Kết thúc một ngày thi cử, trên đường về nhà, Chu Hoành Viễn tình cờ gặp được Trịnh Minh Khôn. Trịnh Minh Khôn vừa thấy nó là lên cơn nghiện kịch, mở miệng nói đầy hùng hồn, cứ lải nhải, "Hết hi vọng, hết hi vọng thật rồi." Chu Hoành Viễn lười để ý cậu, tên này lần nào đi thi về cũng nói thế, nhưng kết quả ra không phải hạng nhất thì cũng hạng nhỉ.
Trịnh Minh Khôn thấy Chu Hoành Viễn phớt lờ mình thì cũng không có biểu cảm gì, dù sao bản thân cậu cũng có thể một mình diễn kịch, cơ bản là chả cần ai phối hợp.
Trên đường về, Chu Hoành Viễn cứ nghĩ mãi về việc Trình Dục sẽ hỏi thăm nó về vấn đề thi cử, thậm chí nó còn nhiều lần cân nhắc nên trả lời như thế nào mới được. Nó có nên thật thà nói thẳng, nói mình thi rất tốt không? Thôi thì cứ chê trước khen sau đi, mình phải khiêm tốn trước đã.
Nhưng mà điều nó không nghĩ tới, là sau khi về đến nhà, Trình Dục hầu như không đề cập gì đến chuyện này, anh chỉ nấu ăn như thường, sau đó ăn cơm, giúp nó ôn bài, rồi giục nó rửa mặt đi ngủ, giống như là hôm nay không phải ngày thi vậy.
Chu Hoành Viễn không hiểu ra sao, nằm trong bóng đêm, nhịn không được bèn hỏi Trình Dục, "Chú ơi, chú không hỏi con thi cử thế nào à?"
Trình Dục vừa nghe nó nói những lời này đã vui vẻ hẳn lên, nói, "Ồ, làm bài cũng không tệ lắm phải không?"
Chu Hoành Viễn nhất thời không kịp phản ứng, "Dạ?" một tiếng, lại nghe được Trình Dục cười, nói, "Còn hỏi cái gì nữa, chú tin con mà."
Lòng Chu Hoành Viễn ấm áp, nửa ngày không nói ra lời, qua hồi lâu, nó mới nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.
Trình Dục dựa gần vào nó, vươn tay xoa xoa đầu nó, nói, "Đừng quan tâm đến việc thi tốt hay không tốt, con là cháu trai của chú, không cần phải tự tạo áp lực cho mình."
Chu Hoành Viễn cắn cắn môi.
Từ nhỏ đến lớn, nó vẫn luôn là người nổi bật trong số các bạn đồng trang lứa, ba mẹ của nó cũng từng khen ngợi nó hết lời trước mặt người khác, tuy nhiên, những lời khen ngoài mặt này cũng chỉ là công cụ để hai con người đó giữ mặt mũi của bọn họ mà thôi. Về đến nhà, chờ đợi nó vẫn chỉ là sự lạnh nhạt thờ ơ ngày qua ngày. Không một ngụm canh nóng, không một lần dạy kèm, không một lời tâm sự, càng không có câu nào với chính mình.
Giờ đây, mọi chuyện đã khác, nó có một người chú luôn sẵn lòng chăm lo cho nó, dạy nó học, an ủi và cảm thông, cuộc sống hiện tại là niềm hạnh phúc trọn vẹn mà nó chưa bao giờ dám tơ tưởng đến. Thế mà người chú đã vì nó hi sinh rất nhiều tâm huyết lại nhẹ nhàng nói với nó, thi tốt hay không không quan trọng, dù có làm bài không tốt, cháu vẫn là cháu của chú.
Giờ khắc này, mũi Chu Hoành Viễn có hơi xon xót, nó rất muốn nhào vào trong ngực Trình Dục để dụi dụi, làm nũng, nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên nói một câu, "Con biết rồi."
Chu Hoành Viễn biết, cho dù mình có một trăm lần làm nũng với Trình Dục, một ngàn lần dựa dẫm vào Trình Dục, thì cũng sẽ không có lần nào vì lí do này.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv