Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)
Chương 26
Trình Dục là một người hoàn toàn vô thần, mọi việc xảy ra đều có quy luật của nó, cần gì phải hỏi quỷ thần. Mặc dù anh không tin vào mấy thứ này, thế nhưng làm một người con hiếu thảo, anh thường cùng mẹ đi đây đi đó. Giờ đây mẹ không còn nữa, trong lòng anh lại cảm thấy hoài niệm, lại còn nghĩ đến việc đi thăm chùa viếng miếu nữa chứ.
@antiquefe (wattpad)
Vì chùa Đại Bi mấy năm gần đây vắng khách du lịch, cho nên còn chậm phát triển và vẫn chưa bị thương mại hoá, đến cả cổng chùa cũng chỉ được dựng lên một cách tạm bợ, trông có hơi buồn cười, nhưng mà nơi này là chốn tu hành linh thiêng, Trình Dục mà cười đùa thì lại có vẻ không ổn lắm.
Trong miếu chỉ có mấy gian thiền phòng, ở vị trí chính giữa là tượng Bồ Tát, Trình Dục không nhận ra là vị Bồ Tát nào, Chu Hoành Viễn lại càng không thể nào biết được. Cạnh bức tượng có một cái bàn, trước bàn có một người đàn ông mặc áo cà sa, đeo kính, tư thế cầm sách kinh rất đàng hoàng nhưng không cạo đầu, trên tay cầm một nắm hương, du khách đến thì đưa họ ba cây, không cần mua, tiền hương khói cũng tuỳ tâm, không cưỡng cầu.
Người đến nơi này dâng hương phần lớn đều là người già yếu bệnh tật và phụ nữ trong gia đình, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ oán hận sâu nặng, họ quỳ gối trước bồ đoàn, trò chuyện cùng Bồ Tát một hồi lâu mới xong việc, sau đó nhăn nhăn nhó nhó lấy trong túi ra một tệ năm tệ nhét vào hòm công đức.
Trình Dục không định dâng hương, cũng không định quỳ lạy, anh đứng trước Bồ Tát nhìn hồi lâu, lâu đến mức "hòa thượng giả" kia không thể nhìn nổi nữa, hắng giọng, nói, "À thì, hay là cậu dâng hai nén hương nhé?"
Trình Dục lúc này mới quay đầu lại, cười cười với "hòa thượng giả", nói, "Không cần đâu". Ngay sau đó, anh nhét một trăm tệ vào tay Chu Hoành Viễn, bảo Chu Hoành Viễn bỏ vào hòm công đức. Chu Hoành Viễn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Trước khi đi, "hòa thượng giả" đề nghị, "Cậu đã cúng dường rồi, thì đến đây thắp nén hương đi."
Trình Dục lại chỉ lắc đầu, cũng không giả vờ, nói, "Tôi không tin cái này."
"Hòa thượng giả" mở miệng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng chỉ lẩm bẩm nói, "Thật là một người kỳ lạ."
Khi hai chú cháu rời khỏi miếu, Chu Hoành Viễn nhịn không được hỏi, "Chú ơi, chú không tin Phật, cũng không cúng Bồ Tát, vậy thì cho nhiều tiền như vậy làm gì?"
Tâm tình Trình Dục nhẹ nhàng, không biết đang buồn hay đang vui, anh sờ sờ mái tóc mềm mại của Chu Hoành Viễn, nói, "Trước kia bà nội con thích đến đây lắm, lần này chú chỉ coi như là đến thay bà thôi."
Đối với Trình Mạn Hồng, Chu Hoành Viễn không hề có ấn tượng gì, cậu chỉ thấy mấy tấm ảnh chụp bà và Trình Dục khi xem album ảnh ở nhà, khi nhìn người phụ nữ dịu dàng từ ái trong ảnh đó, cậu không khỏi nảy sinh cảm giác muốn đến gần, muốn thân cận, lại nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc đó bà chưa từng chạy trốn khỏi trấn Chu thì có phải cũng sẽ giống như Trình Dục, sẽ đau lòng cho cậu, sẽ bảo vệ cậu hay không?
Đáp án cho câu hỏi này sẽ không bao giờ có, mà cậu, vĩnh viễn cũng không phải là huyết mạch của nhà họ Chu. Điều này từ lâu cậu đã hiểu rất rõ rồi.
Trình Dục nhìn quanh bốn phía, lải nhải, "Đây là một ngôi miếu nhỏ, không thu vé vào cửa, kinh phí cũng không nhiều nhặn gì, chúng ta gửi lại chút tiền công đức thì mấy nhân viên trong miếu có thể tiếp tục ở lại làm việc."
Chu Hoành Viễn không nghĩ như Trình Dục. Cậu chỉ cảm thấy, đến cả miếng cơm của mình cũng ăn không ngon thì tại sao phải quan tâm đến kinh doanh của một cái miếu chứ? Nhưng cậu lại không thể phản bác, chỉ đành buồn bực nói một tiếng, "Vầng".
Sau kỳ nghỉ xuân, Chu Hoành Viễn lại khai giảng. Áp lực học tập của lớp 8 nặng hơn nhiều so với lớp 7, còn có thêm môn mới là Hóa học và Vật lý, ngày cả Lịch sử, Sinh học với Địa lý cũng được đưa vào kỳ thi cuối kỳ. Hiện giờ Chu Hoành Viễn ở trường có kinh nghiệm học tập rồi, mỗi ngày chỉ cần theo kịp tiến độ của giáo viên là được, không thấy khổ sở mệt mỏi gì lắm.
Cậu vẫn như mọi ngày, tan học là sẽ ở lại sân thể dục chơi bóng, vẫn nghe Ngô Tư Nguyên với Trịnh Minh Khôn nói chuyện từ sáng đến tối, vẫn cứ thế nhận hết những bức thư tình sau đó ném chúng hết vào thùng rác trước cổng khu dân cư.
Sau khi đánh bóng xong, Chu Hoành Viễn đổ đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm mặc trên người hết sức khó chịu, cậu cầm lấy cốc của mình rót non nửa chai nước vào, lúc này mới nhìn thấy một nữ sinh đang đứng trước mặt, là bạn cùng lớp của cậu, tên Lý Vi Dương. Lý Vi Dương lớn lên trắng trẻo nhã nhặn, buột tóc đuôi ngựa, ngũ quan còn chưa nảy nở nên không thể nói là xinh đẹp, thế nhưng cả người lại tươi tắn đáng yêu, nhìn vào là thấy thích.
Chu Hoành Viễn nhíu mày, ngẩng đầu với Lý Vi Dương, nói, "Có chuyện gì vậy."
Lý Vi Dương liếm liếm đôi môi hơi khô, đem bịch snack màu vàng trong tay đưa cho Chu Hoành Viễn, nói, "Cho cậu này."
Chu Hoành Viễn càng nhíu chặt mày, cậu không nghĩ nhiều, đang định từ chối thì bị Trịnh Minh Khôn ở một bên đẩy một cái, nói, "Cho cậu thì cậu mau nhận đi kìa."
Lý Vi Dương vẫn rất thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng, đẩy đồ trong tay ra là bỏ chạy luôn không quay đầu lại.
Sau khi Lý Vi Dương rời đi, Trịnh Minh Khôn mới bĩu môi, nói với vẻ không vui, "Sân thể dục đầy người thế này, cậu không nhận là làm cho Lý Vi Dương người ta xấu hổ lắm đấy?"
Chu Hoành Viễn nhìn bịch khoai tây chiên Lay's trong tay, lòng thấy bực dọc không chịu nổi.
Trịnh Minh Khôn lại dùng cánh tay huých cậu một cái, nói tiếp: "Với lại, Lý Vi Dương người ta lại là cô gái tốt như vậy, thích cậu lâu đến thế mà cậu vẫn không động lòng à?"
Chu Hoành Viễn suy nghĩ một chút, "Không có cảm giác gì."
Trịnh Minh Khôn cười nhạo, "Tớ không tin, thôi cậu cứ giữ mình đi, tớ thấy là sớm muộn gì cậu cũng cắn câu cho mà xem."
Ngô Tư Nguyên ở một bên cười khẩy hai tiếng, Trịnh Minh Khôn và Chu Hoành Viễn đều cảm thấy khó hiểu, đang muốn hỏi nó có ổn không thì khi vừa đến ngã ba, Ngô Tư Nguyên đã tự mình bỏ đi, ngay cả chào cũng không chào một tiếng.
Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn người này liếc người kia, ai cũng không nói nên lời, cuối cùng, Trịnh Minh Khôn đột nhiên như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Chu Hoành Viễn, suy đoán, "Tư Nguyên cậu ấy, chẳng lẽ lại thích Lý Vi Dương?"
Mặc dù Chu Hoành Viễn không rõ giữa Ngô Tư Nguyên và Lý Vi Dương có gì với nhau hay không, nhưng cậu gần như buột miệng thốt ra, "Không thể nào", nói xong lời này, không chỉ Trịnh Minh Khôn, mà đến ngay cả chính cậu cũng sửng sốt.
Chu Hoành Viễn không biết khẳng định chắc nịch này của cậu xuất phát từ đâu, nhưng cậu biết, Ngô Tư Nguyên không hề thích Lý Vi Dương.
@antiquefe (wattpad)
Vì chùa Đại Bi mấy năm gần đây vắng khách du lịch, cho nên còn chậm phát triển và vẫn chưa bị thương mại hoá, đến cả cổng chùa cũng chỉ được dựng lên một cách tạm bợ, trông có hơi buồn cười, nhưng mà nơi này là chốn tu hành linh thiêng, Trình Dục mà cười đùa thì lại có vẻ không ổn lắm.
Trong miếu chỉ có mấy gian thiền phòng, ở vị trí chính giữa là tượng Bồ Tát, Trình Dục không nhận ra là vị Bồ Tát nào, Chu Hoành Viễn lại càng không thể nào biết được. Cạnh bức tượng có một cái bàn, trước bàn có một người đàn ông mặc áo cà sa, đeo kính, tư thế cầm sách kinh rất đàng hoàng nhưng không cạo đầu, trên tay cầm một nắm hương, du khách đến thì đưa họ ba cây, không cần mua, tiền hương khói cũng tuỳ tâm, không cưỡng cầu.
Người đến nơi này dâng hương phần lớn đều là người già yếu bệnh tật và phụ nữ trong gia đình, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ oán hận sâu nặng, họ quỳ gối trước bồ đoàn, trò chuyện cùng Bồ Tát một hồi lâu mới xong việc, sau đó nhăn nhăn nhó nhó lấy trong túi ra một tệ năm tệ nhét vào hòm công đức.
Trình Dục không định dâng hương, cũng không định quỳ lạy, anh đứng trước Bồ Tát nhìn hồi lâu, lâu đến mức "hòa thượng giả" kia không thể nhìn nổi nữa, hắng giọng, nói, "À thì, hay là cậu dâng hai nén hương nhé?"
Trình Dục lúc này mới quay đầu lại, cười cười với "hòa thượng giả", nói, "Không cần đâu". Ngay sau đó, anh nhét một trăm tệ vào tay Chu Hoành Viễn, bảo Chu Hoành Viễn bỏ vào hòm công đức. Chu Hoành Viễn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Trước khi đi, "hòa thượng giả" đề nghị, "Cậu đã cúng dường rồi, thì đến đây thắp nén hương đi."
Trình Dục lại chỉ lắc đầu, cũng không giả vờ, nói, "Tôi không tin cái này."
"Hòa thượng giả" mở miệng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng chỉ lẩm bẩm nói, "Thật là một người kỳ lạ."
Khi hai chú cháu rời khỏi miếu, Chu Hoành Viễn nhịn không được hỏi, "Chú ơi, chú không tin Phật, cũng không cúng Bồ Tát, vậy thì cho nhiều tiền như vậy làm gì?"
Tâm tình Trình Dục nhẹ nhàng, không biết đang buồn hay đang vui, anh sờ sờ mái tóc mềm mại của Chu Hoành Viễn, nói, "Trước kia bà nội con thích đến đây lắm, lần này chú chỉ coi như là đến thay bà thôi."
Đối với Trình Mạn Hồng, Chu Hoành Viễn không hề có ấn tượng gì, cậu chỉ thấy mấy tấm ảnh chụp bà và Trình Dục khi xem album ảnh ở nhà, khi nhìn người phụ nữ dịu dàng từ ái trong ảnh đó, cậu không khỏi nảy sinh cảm giác muốn đến gần, muốn thân cận, lại nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc đó bà chưa từng chạy trốn khỏi trấn Chu thì có phải cũng sẽ giống như Trình Dục, sẽ đau lòng cho cậu, sẽ bảo vệ cậu hay không?
Đáp án cho câu hỏi này sẽ không bao giờ có, mà cậu, vĩnh viễn cũng không phải là huyết mạch của nhà họ Chu. Điều này từ lâu cậu đã hiểu rất rõ rồi.
Trình Dục nhìn quanh bốn phía, lải nhải, "Đây là một ngôi miếu nhỏ, không thu vé vào cửa, kinh phí cũng không nhiều nhặn gì, chúng ta gửi lại chút tiền công đức thì mấy nhân viên trong miếu có thể tiếp tục ở lại làm việc."
Chu Hoành Viễn không nghĩ như Trình Dục. Cậu chỉ cảm thấy, đến cả miếng cơm của mình cũng ăn không ngon thì tại sao phải quan tâm đến kinh doanh của một cái miếu chứ? Nhưng cậu lại không thể phản bác, chỉ đành buồn bực nói một tiếng, "Vầng".
Sau kỳ nghỉ xuân, Chu Hoành Viễn lại khai giảng. Áp lực học tập của lớp 8 nặng hơn nhiều so với lớp 7, còn có thêm môn mới là Hóa học và Vật lý, ngày cả Lịch sử, Sinh học với Địa lý cũng được đưa vào kỳ thi cuối kỳ. Hiện giờ Chu Hoành Viễn ở trường có kinh nghiệm học tập rồi, mỗi ngày chỉ cần theo kịp tiến độ của giáo viên là được, không thấy khổ sở mệt mỏi gì lắm.
Cậu vẫn như mọi ngày, tan học là sẽ ở lại sân thể dục chơi bóng, vẫn nghe Ngô Tư Nguyên với Trịnh Minh Khôn nói chuyện từ sáng đến tối, vẫn cứ thế nhận hết những bức thư tình sau đó ném chúng hết vào thùng rác trước cổng khu dân cư.
Sau khi đánh bóng xong, Chu Hoành Viễn đổ đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm mặc trên người hết sức khó chịu, cậu cầm lấy cốc của mình rót non nửa chai nước vào, lúc này mới nhìn thấy một nữ sinh đang đứng trước mặt, là bạn cùng lớp của cậu, tên Lý Vi Dương. Lý Vi Dương lớn lên trắng trẻo nhã nhặn, buột tóc đuôi ngựa, ngũ quan còn chưa nảy nở nên không thể nói là xinh đẹp, thế nhưng cả người lại tươi tắn đáng yêu, nhìn vào là thấy thích.
Chu Hoành Viễn nhíu mày, ngẩng đầu với Lý Vi Dương, nói, "Có chuyện gì vậy."
Lý Vi Dương liếm liếm đôi môi hơi khô, đem bịch snack màu vàng trong tay đưa cho Chu Hoành Viễn, nói, "Cho cậu này."
Chu Hoành Viễn càng nhíu chặt mày, cậu không nghĩ nhiều, đang định từ chối thì bị Trịnh Minh Khôn ở một bên đẩy một cái, nói, "Cho cậu thì cậu mau nhận đi kìa."
Lý Vi Dương vẫn rất thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng, đẩy đồ trong tay ra là bỏ chạy luôn không quay đầu lại.
Sau khi Lý Vi Dương rời đi, Trịnh Minh Khôn mới bĩu môi, nói với vẻ không vui, "Sân thể dục đầy người thế này, cậu không nhận là làm cho Lý Vi Dương người ta xấu hổ lắm đấy?"
Chu Hoành Viễn nhìn bịch khoai tây chiên Lay's trong tay, lòng thấy bực dọc không chịu nổi.
Trịnh Minh Khôn lại dùng cánh tay huých cậu một cái, nói tiếp: "Với lại, Lý Vi Dương người ta lại là cô gái tốt như vậy, thích cậu lâu đến thế mà cậu vẫn không động lòng à?"
Chu Hoành Viễn suy nghĩ một chút, "Không có cảm giác gì."
Trịnh Minh Khôn cười nhạo, "Tớ không tin, thôi cậu cứ giữ mình đi, tớ thấy là sớm muộn gì cậu cũng cắn câu cho mà xem."
Ngô Tư Nguyên ở một bên cười khẩy hai tiếng, Trịnh Minh Khôn và Chu Hoành Viễn đều cảm thấy khó hiểu, đang muốn hỏi nó có ổn không thì khi vừa đến ngã ba, Ngô Tư Nguyên đã tự mình bỏ đi, ngay cả chào cũng không chào một tiếng.
Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn người này liếc người kia, ai cũng không nói nên lời, cuối cùng, Trịnh Minh Khôn đột nhiên như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Chu Hoành Viễn, suy đoán, "Tư Nguyên cậu ấy, chẳng lẽ lại thích Lý Vi Dương?"
Mặc dù Chu Hoành Viễn không rõ giữa Ngô Tư Nguyên và Lý Vi Dương có gì với nhau hay không, nhưng cậu gần như buột miệng thốt ra, "Không thể nào", nói xong lời này, không chỉ Trịnh Minh Khôn, mà đến ngay cả chính cậu cũng sửng sốt.
Chu Hoành Viễn không biết khẳng định chắc nịch này của cậu xuất phát từ đâu, nhưng cậu biết, Ngô Tư Nguyên không hề thích Lý Vi Dương.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv