Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)
Chương 41
Sau khi buổi sinh hoạt lớp kết thúc, Chu Hoành Viễn bắt xe buýt về nhà. Nhà Trình Dục cách trường thực nghiệm tỉnh một đoạn rất xa, hơn nữa vào lúc chạng vạng còn bị tắc xe, đi đường mất ít nhất gần hai tiếng đồng hồ. Cậu lấy quyển Tiếng Anh bắt buộc ra, nhẩm đọc từ vựng của một bài, sau đó nhét sách lại vào cặp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Chu Hoành Viễn về đến nhà đã gần tám giờ. Trình Dục đang ngồi trước máy tính gõ gõ, thấy cậu về nhà bèn vội vàng hâm nóng đồ ăn, gọi cậu tới ăn. Chu Hoành Viễn dựa vào bên cạnh Trình Dục, vòng tay quanh cổ anh, cậu hít hà mùi vị của Trình Dục một lúc lâu vẫn không chịu buông tay, mãi đến khi Trình Dục vỗ tay cậu giục ăn cơm, cậu mới lưu luyến không rời buông tay ra.
Cậu không nói với Trình Dục chuyện Khổng Đức Tránh chung lớp với mình, thứ nhất là vì không muốn để Trình Dục lo lắng, thứ hai là cậu sợ Trình Dục sẽ khuyên cậu bỏ qua. Làm sao cậu có thể bỏ qua được, cậu không buông bỏ được những lần bắt nạt và gây khó dễ đầy ghê tởm đó, cả những thương tổn được gieo xuống không một chút đắn đo, tất cả đều đã cắm rễ rất sâu trong lòng cậu, khiến cậu mỗi lần nhìn thấy cái tên ấy, khuôn mặt ấy thì sẽ hận đến nghiến răng.
Mọi người đều bảo trẻ con rất thơ ngây, thế nhưng Chu Hoành Viễn lại cảm thấy, chính trẻ con mới sở hữu tâm tính độc ác nhất của con người. Bọn chúng không hề ngây thơ thiện lành, mà ngược lại, chúng là những người thực tế nhất. Đối với chúng nó, bao dung và rộng lượng chẳng khác nào hèn nhát và nhu nhược, không phản kháng gì đồng nghĩa với việc được thoải mái chèn ép. Chúng chia bạn bè xung quanh thành ba bảy loại: loại không được thầy cô quan tâm, loại có phụ huynh mờ mịt vô tri, loại tự thân không dám phản kháng; sau khi thăm dò kĩ càng rồi, tất cả ác ý của chúng nó sẽ tuôn ra ồ ạt. Chúng xúc phạm bạn chỉ vì những lý do nực cười nhất, chúng bóp nghẹt bạn bằng những câu từ cay nghiệt nhất. Tuy nhiên, cái ác của chúng không chỉ nằm ở hành vi bừa bãi và lời nói độc ác, mà còn nằm ở cái công lý mà chúng tự cho là đúng.
@antiquefe (wattpad)
Không còn nghi ngờ gì nữa, với Chu Hoành Viễn, cả Khổng Đức Tránh và đám người ở trấn Chu thích lấy việc trêu chọc cậu ra làm niềm vui chính là những người có bản chất xấu xa như vậy đấy. Nhưng Khổng Đức Tránh không hề có ý định làm người ác cả đời, nói chính xác hơn, cậu ta đã trưởng thành.
Lần thứ hai ngồi cùng phòng học với Chu Hoành Viễn, Khổng Đức Tránh vẫn rất luống cuống, cậu ta chưa bao giờ nghĩ mình và Chu Hoành Viễn sẽ có duyên phận sâu sắc như vậy, càng không thể tưởng tượng được con người gầy gò quê mùa lúc trước sẽ có một ngày trở nên xuất chúng như thế.
Khổng Đức Tránh nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, mặt tự dưng trở nên đỏ bừng. Cả người cậu ta bốc khói, đầu choáng váng, trong lòng ngập tràn suy nghĩ.
Đương nhiên cậu ta biết lúc đó mình quá đáng như thế nào, biết bao nhiêu thầy cô và người thân cứ cằn nhằn vô số lần bên tai cậu ta, nhưng đã ba năm trôi qua, hơn nữa đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, không cần phải xoắn xuýt đến tận bây giờ chứ, đúng không? Nhưng tại sao, Chu Hoành Viễn lần nào cũng như âm hồn bất tán, cứ như thể số mệnh đã an bài. Bây giờ cậu ta đã không còn là cậu chủ nhỏ tác oai tác oái khi ấy nữa, cậu chăm chỉ học hành, làm người khiêm tốn, tính cách dịu dàng, hơn nữa tướng mạo còn thanh tú tuấn mỹ, khiến người ta rất khó để liên tưởng cậu ta với Khổng Đức Tránh kiêu căng ngạo mạn trước kia.
Giờ đây cậu ta đã hiểu được rất nhiều đạo lý, biết kiềm chế cảm xúc mãnh liệt của mình, cậu ta nên có được ba năm cấp ba tươi đẹp nhất, nên có thêm ba đến năm người bạn tốt, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau tiến lên, cùng nhau đậu vào trường mình thích, cậu ta là người ưu tú nhất. Thế nhưng trong cuộc sống hoàn mỹ đó của cậu ta lại không ngừng dính vết nhơ, dù cậu ta có cố gắng che đậy như thế nào, chỉ trong nháy mắt, vết nhơ lại bị bày lên mặt bàn.
Chu Hoành Viễn lại trở thành bạn cùng lớp của cậu ta.
Sự thật này làm cho cậu ta sợ hãi không thôi, lại kinh hoàng thất thố. Hiện giờ, Chu Hoành Viễn không còn là con cừu non mặc cho người ta làm thịt nữa, cậu có tiếng nói, có vòng xã giao của riêng mình, cậu biết mọi chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, nhớ rõ tất cả những gì mình đã làm, hành động giấu giếm quá khứ trong tuyệt vọng này, trong mắt Chu Hoành Viễn, chẳng qua chỉ là một trò cười giấu đầu lòi đuôi.
Khổng Đức Tránh biết, Chu Hoành Viễn rồi sẽ hủy hoại đời sống học đường tốt đẹp của mình, nhưng lại quên mất dưới vỏ bọc mang tên tốt đẹp ấy, vốn đã cất giấu bao nhiêu là bẩn thỉu và tà ác.
Chu Hoành Viễn đương nhiên không định buông tha cho Khổng Đức Tránh. Với cậu, đây quả thực là một cơ hội trời ban, sao có thể không nắm bắt. Cậu nhìn chằm chằm Khổng Đức Tránh như chim ưng đang nhắm con mồi, trong mắt chỉ toàn trào phúng và khinh thường. Chu Hoành Viễn và Trình Dục từ trước đến nay là hai con người hoàn toàn khác biệt, một người lựa chọn tha thứ, còn người kia có thù tất báo.
Chu Hoành Viễn đột nhiên mỉm cười, nói với bạn cùng bàn của mình, "Trước kia tớ và Khổng Đức Tránh là bạn cùng lớp."
Chàng trai cao gầy bên cạnh giật mình, nói, "Khổng Đức Tránh đáng yêu lắm, còn tốt bụng nữa."
Chu Hoành Viễn lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, chỉ chỉ vào mắt mình, dùng giọng điệu bình tĩnh không chút cảm xúc, nói, "Nhãn cầu của tớ bị chính cậu ta dùng ghế dựa đập rách đấy."
Khi Chu Hoành Viễn về đến nhà đã gần tám giờ. Trình Dục đang ngồi trước máy tính gõ gõ, thấy cậu về nhà bèn vội vàng hâm nóng đồ ăn, gọi cậu tới ăn. Chu Hoành Viễn dựa vào bên cạnh Trình Dục, vòng tay quanh cổ anh, cậu hít hà mùi vị của Trình Dục một lúc lâu vẫn không chịu buông tay, mãi đến khi Trình Dục vỗ tay cậu giục ăn cơm, cậu mới lưu luyến không rời buông tay ra.
Cậu không nói với Trình Dục chuyện Khổng Đức Tránh chung lớp với mình, thứ nhất là vì không muốn để Trình Dục lo lắng, thứ hai là cậu sợ Trình Dục sẽ khuyên cậu bỏ qua. Làm sao cậu có thể bỏ qua được, cậu không buông bỏ được những lần bắt nạt và gây khó dễ đầy ghê tởm đó, cả những thương tổn được gieo xuống không một chút đắn đo, tất cả đều đã cắm rễ rất sâu trong lòng cậu, khiến cậu mỗi lần nhìn thấy cái tên ấy, khuôn mặt ấy thì sẽ hận đến nghiến răng.
Mọi người đều bảo trẻ con rất thơ ngây, thế nhưng Chu Hoành Viễn lại cảm thấy, chính trẻ con mới sở hữu tâm tính độc ác nhất của con người. Bọn chúng không hề ngây thơ thiện lành, mà ngược lại, chúng là những người thực tế nhất. Đối với chúng nó, bao dung và rộng lượng chẳng khác nào hèn nhát và nhu nhược, không phản kháng gì đồng nghĩa với việc được thoải mái chèn ép. Chúng chia bạn bè xung quanh thành ba bảy loại: loại không được thầy cô quan tâm, loại có phụ huynh mờ mịt vô tri, loại tự thân không dám phản kháng; sau khi thăm dò kĩ càng rồi, tất cả ác ý của chúng nó sẽ tuôn ra ồ ạt. Chúng xúc phạm bạn chỉ vì những lý do nực cười nhất, chúng bóp nghẹt bạn bằng những câu từ cay nghiệt nhất. Tuy nhiên, cái ác của chúng không chỉ nằm ở hành vi bừa bãi và lời nói độc ác, mà còn nằm ở cái công lý mà chúng tự cho là đúng.
@antiquefe (wattpad)
Không còn nghi ngờ gì nữa, với Chu Hoành Viễn, cả Khổng Đức Tránh và đám người ở trấn Chu thích lấy việc trêu chọc cậu ra làm niềm vui chính là những người có bản chất xấu xa như vậy đấy. Nhưng Khổng Đức Tránh không hề có ý định làm người ác cả đời, nói chính xác hơn, cậu ta đã trưởng thành.
Lần thứ hai ngồi cùng phòng học với Chu Hoành Viễn, Khổng Đức Tránh vẫn rất luống cuống, cậu ta chưa bao giờ nghĩ mình và Chu Hoành Viễn sẽ có duyên phận sâu sắc như vậy, càng không thể tưởng tượng được con người gầy gò quê mùa lúc trước sẽ có một ngày trở nên xuất chúng như thế.
Khổng Đức Tránh nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, mặt tự dưng trở nên đỏ bừng. Cả người cậu ta bốc khói, đầu choáng váng, trong lòng ngập tràn suy nghĩ.
Đương nhiên cậu ta biết lúc đó mình quá đáng như thế nào, biết bao nhiêu thầy cô và người thân cứ cằn nhằn vô số lần bên tai cậu ta, nhưng đã ba năm trôi qua, hơn nữa đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, không cần phải xoắn xuýt đến tận bây giờ chứ, đúng không? Nhưng tại sao, Chu Hoành Viễn lần nào cũng như âm hồn bất tán, cứ như thể số mệnh đã an bài. Bây giờ cậu ta đã không còn là cậu chủ nhỏ tác oai tác oái khi ấy nữa, cậu chăm chỉ học hành, làm người khiêm tốn, tính cách dịu dàng, hơn nữa tướng mạo còn thanh tú tuấn mỹ, khiến người ta rất khó để liên tưởng cậu ta với Khổng Đức Tránh kiêu căng ngạo mạn trước kia.
Giờ đây cậu ta đã hiểu được rất nhiều đạo lý, biết kiềm chế cảm xúc mãnh liệt của mình, cậu ta nên có được ba năm cấp ba tươi đẹp nhất, nên có thêm ba đến năm người bạn tốt, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau tiến lên, cùng nhau đậu vào trường mình thích, cậu ta là người ưu tú nhất. Thế nhưng trong cuộc sống hoàn mỹ đó của cậu ta lại không ngừng dính vết nhơ, dù cậu ta có cố gắng che đậy như thế nào, chỉ trong nháy mắt, vết nhơ lại bị bày lên mặt bàn.
Chu Hoành Viễn lại trở thành bạn cùng lớp của cậu ta.
Sự thật này làm cho cậu ta sợ hãi không thôi, lại kinh hoàng thất thố. Hiện giờ, Chu Hoành Viễn không còn là con cừu non mặc cho người ta làm thịt nữa, cậu có tiếng nói, có vòng xã giao của riêng mình, cậu biết mọi chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, nhớ rõ tất cả những gì mình đã làm, hành động giấu giếm quá khứ trong tuyệt vọng này, trong mắt Chu Hoành Viễn, chẳng qua chỉ là một trò cười giấu đầu lòi đuôi.
Khổng Đức Tránh biết, Chu Hoành Viễn rồi sẽ hủy hoại đời sống học đường tốt đẹp của mình, nhưng lại quên mất dưới vỏ bọc mang tên tốt đẹp ấy, vốn đã cất giấu bao nhiêu là bẩn thỉu và tà ác.
Chu Hoành Viễn đương nhiên không định buông tha cho Khổng Đức Tránh. Với cậu, đây quả thực là một cơ hội trời ban, sao có thể không nắm bắt. Cậu nhìn chằm chằm Khổng Đức Tránh như chim ưng đang nhắm con mồi, trong mắt chỉ toàn trào phúng và khinh thường. Chu Hoành Viễn và Trình Dục từ trước đến nay là hai con người hoàn toàn khác biệt, một người lựa chọn tha thứ, còn người kia có thù tất báo.
Chu Hoành Viễn đột nhiên mỉm cười, nói với bạn cùng bàn của mình, "Trước kia tớ và Khổng Đức Tránh là bạn cùng lớp."
Chàng trai cao gầy bên cạnh giật mình, nói, "Khổng Đức Tránh đáng yêu lắm, còn tốt bụng nữa."
Chu Hoành Viễn lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, chỉ chỉ vào mắt mình, dùng giọng điệu bình tĩnh không chút cảm xúc, nói, "Nhãn cầu của tớ bị chính cậu ta dùng ghế dựa đập rách đấy."
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv