Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn
Chương 45
Lại thử hỏi nếu đại bàng gãy cánh rồi thì nó còn có thể bay xa được bao lâu nữa đây?
Nhất dạ thanh phong bán độ tương tư
Hoàng Giang yên vũ kỉ đa sầu.
Năm ngày sau.
Hạ tuần, Lạp Nguyệt năm Thái An thứ 7 Minh Thanh để hồi kinh bình an sau đại biến mưu phản của Tổng binh đô đốc ngự lâm quân - Tần Khanh.Vừa về đến kinh thành hoàng đế liền giáng hai đạo thánh chỉ chấn chỉnh triều cương.
Tội thần Tần Khanh do mưu đồ phản nghịch đốt cháy ngự thuyền ám sát Thiên tử và Thượng phụ đương triều. Đây chính là tội đại nghịch bất đạo chẳng thể dung thứ. Theo khẩu dụ của hoàng đế tước bỏ phong tước, tịch biên hết thảy gia sản điền trang mang tên của hắn, ban tội tử hình do Cẩm Y Vệ và Đại Lý Tự Khanh hành hình
Còn Thứ sử thành Hàn Châu cấu kết nghịch tặc mưu đồ tạo phản lại còn là kẻ tham nhũng quốc khố ăn chặn lấy tiền thuế của dân. Tổng cộng hơn ba vạn lượng bạc. Hoàng đế ban chỉ tước bỏ chức quan, tịch biên điền trang gia sản. Phụ mẫu quyến thuộc bị đuổi về quê ba đời không được bước vào nửa bước còn tiếng y phạt từ chung thần do Đại Lý Tự Khanh giam giữ. (3
Còn lại những kẻ có liên quan trong vụ đại biến ngự thuyền đó đều được Cẩm Y Vệ điều tra cặn kẽ. Đa số đều đã bị kết án. Nhẹ thì phạt từ mười năm nặng thì đày ra khắp biên cương Yến quốc. Chỉ tiếc trong đó có không ít những binh sĩ tài giỏi của ngự lâm quân. Chỉ trách một phút nông nổi mà trả giá bằng cả một kiếp người.
Còn đạo thánh chỉ thứ hai giáng xuống chỉnh là thành chỉ minh oan rửa tội cho Sở Gia.
"Trấn bắc đại tướng quân - Sở Võ hầu Sở Tuân lĩnh chỉ"
Sở Tuân mặt trên người bộ triều bào xanh thẳm, đầu đội mũ ô sa tay cầm bài vị khí khái hiên ngang một tay vén vạt áo mà quỳ dưới đại điện lĩnh chỉ. Cuối cùng ngày này cũng đến, y đã đợi cái ngày này suốt bảy năm rồi!
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Bảy năm về trước Sở Thừa Tướng - Sở Hàn Trung một đời thanh liêm vì nước vì dân nên có kẻ gian câm ghét mưu hại tạo dựng bằng chứng giả mà mang tội cấu kết ngoại tặc chịu án tử hình. Đến nay mọi sự đã tượng tận thấu tỏ ba đời Sở gia trung quân ái quốc trẫm ban khẩu dụ đem bài vị của Sở Hàn Trung đến để ở Thái miếu để đời đời con cháu ghi khắc công ơn. Những người năm đó thuộc họ hàng quyến thuộc của Sở Hàn Trung bị đưa đi lưu lạc thì nay ân xá bão bỏ hết tội danh. Biệt phủ, điền trang, tài sản của Sở gia năn xưa bãi bỏ niêm phong nay do Sở Võ Hầu Sở Tuân tiếp quản. Khâm thử" ( 2 )
"Hạ thần Sở Tuân khấu tạ hoàng ân." Sở Tuân cuối đầu lạy một lạy rồi nhận lấy thánh chỉ đã được điểm dấu của hoàng đế trong tay. Mắt của y bây giờ đã chẳng dấu được ý cười vui hạnh phúc. Sở gia được minh oan rửa sạch hết tội danh xem như ước nguyện của y đã thành rồi.
"Phụ thân, mẫu thân, Tuân nhi làm được rồi, con trả thù được cho hai người rồi. Tần Khanh đã phải chịu hình phạt của hắn còn quan viên năm đó dâng sớ kể tội người đều đã chết trong vụ đại biến ngự thuyền. Họ đã lãnh hết thảy nhân quả nghiệp báo rồi hai người ở dưới suối vàng có thể yên nghỉ rồi"
Lần này cũng có thể xem như thanh lý môn hộ chấn chỉnh triều cương cho những lão cáo già bên dưới tự hiểu lấy vị trí của mình ở đâu mà làm cho đúng phận sự. Thứ sử Hàn Châu kia chính là người mà năm đó Tần Bình tiến cử, lần này xem như vậy cánh của ông ta cũng đã bị chặt đứt một nửa rồi.
Tin tức Sở gia phục lại chưa đầy một ngày mà đã truyền khắp đô thành Thiên Kinh hoa lệ. Từ tửu lâu đến trà quán chẳng có ai mà không bàn tán sôi nổi.
Năm đó Sở Hàn Trung đang lúc có được sự ái mộ của hương thân bách tính mà lại bị kết án mưu phản phạt tội tử hình. Lúc bây giờ trong lòng dân chúng đã nổi lên cơn thủy triều cao ngút, niềm tin đối với triều đình cứ theo đó mà vơi dần từng chút một.
Dạo gần đây mấy lão đại thần đó dung túng người bên dưới lọng hành gây ra không biết bao nhiêu chuyện. Mấy anmw nay là Hoàng Vi mắt nhắm mắt mở chờ thời cơ thích hợp nà diệt trừ từng người một.
Lần này hắn mượn lấy vụ của Sở gia mà lấy lại niềm tin của dân chúng đối với triều đình nhờ việc đem bài vị của Sở Hàn Trung vào Thái Miếu mà tiếng thơm vang xa cho rằng hoàng đế Hạ triều là bậc tài đức từ bi độ lượng.
Nhất tiễn song điêu, chiêu này của hắn quả thật quá lợi hại!
Nhưng nếu như vậy thì hắn không sợ Sở Tuân nay được rửa sạch oan khuất gia tộc trước đó lại có được lòng dân. Nếu mà ngày y mưu phản thì sao?
Với tính cách của Sở Tuân dù có hận cách mấy cũng không tạo nên một trận mây mưa khói lửa như vậy. Huống hồ gì, trong tay hắn còn đang giữ Vân Nhiên công chúa.
Hai ngày sau từ lúc hồi kinh Vân Nhiên mãi cũng chưa tỉnh lại. Hoàng đế sai người đưa nàng ra Hiến Vi cung ngoại thành nơi có không khí trong lành mà tịnh dưỡng.
Hiến Vi cung này ngày trước là cung của Hoàng Thái Hậu để người an hưởng tuổi già của mấy tháng ngày hạ oi bức. Ngày nhỏ nàng cũng thường đến đây cùng hoàng tổ mẫu nên cung nhân ở đây cũng dễ biết ai thiện lương nhân hậu.
Sau khi người mất cũng chỉ có mình tôn nữ là nàng nên đã cho lại bộ chuyển toàn bộ điền trang này vào phần của hồi môn của nàng. Thái hậu năm đó người đã lo nghĩ nhiều đến vậy.
Nơi này yên bình, an tĩnh cảnh đẹp như tranh. Sáng có sương trong đọng lại trên lá sen, có đôi hồ điệp bay lượn ở ao sen rộng lớn. Đến chiều lại có tà dường rọi lên thân liễu bên hồ in bóng xuống mặt nước tĩnh lặng như gương.
"Hầu gia, sao giờ này người con ra đây hải sen?" Giọng Mặc Khiêm chạy theo sau người thiếu niên đó mà vọng hỏi.
"Bạch Lạc Anh hắn nói có thể đêm nêm Nhiên Nhi sẽ tỉnh. Muội ấy rất thích sen ta muốn khi muội ấy tỉnh dậy sẽ có thể ngửi được hương sen của đêm trăng rằm " Sở Tuân đứng trên vầu nhỏ quơ nhẹ kiếm xuống mặt hồ thì từng đoá sen thơm đã lìa khỏi cành mà được y gom lại nhanh như chớp.
"Tuyệt kĩ này của đại nhân Mặc Diệp còn phải học hỏi nhiều thêm" Miệng hắn thì khen đại nhân nhà mình không ngớt nhưng mắt lại ngẩn ngơ nhìn A Lan đang bứng thuốc từ dưới bếp lên phòng của Vân Nhiên. (3)
Gần nửa tháng nay chẳng có ngày nào mà đại nhân nhà hắn không thúc ngựa ra khỏi thành mà trèo tường đến đây. Xung quanh đây cũng chỉ có vài thị vệ vụng về nào có phát hiện ra hắn.
Mấy ngày đầu nha đầu A Lan đấy vẫn không thích hai chủ tử hắn lắm nhưng về sau chắc là vì mấy miếng bánh quế hoa đã lấy được lòng tin của nha đầu đó rồi. Trông... cũng rất dễ thương.
Sở Tuân thấy vậy quơ quơ tay trước mặt hắn mà bảo "Ngươi thích nha đầu đó rồi à?"
Ngơ người một lúc Mặc Diệp mới vội múa may tay chân mà chối "Nào có. Đại nhân à nô tài chỉ muốn theo ngài cưỡi trên yên ngựa cầm đao giết giặt mà thôi. Tôi bây giờ không nghĩ đến chuyện yêu đương tình trường nam nữ. Mà cho dù có thích cũng không thích cô ta. Nha đầu ngốc đó cứ luyên thuyên mãi thôi, nhức hết cả đầu. (2)
Sở Tuân nhìn gương mặt hắn mà đã hiểu rõ tâm tư, nam nhân như hắn quả thật chỉ giỏi cầm đao giết giặc chứ chẳng giỏi nói dối cho chắm.
"Ta chỉ hỏi thế thôi, ngươi có cần lắm quá lên như vậy hay không cơ chứ. Ta thấy A Lan đó cũng hợp với người mà. Mặc Diệp ngươi cũng đến tuổi dựng nên hôi phối thành gia...
Lời còn chưa dứt đã bị giọng của A Lan gọi vọng ra mừng rỡ nói "Sở đại nhân, công chúa tỉnh rồi.""Tỉnh, tỉnh rồi! Nhiên Nhi tỉnh rồi!"
Nhất dạ thanh phong bán độ tương tư
Hoàng Giang yên vũ kỉ đa sầu.
Năm ngày sau.
Hạ tuần, Lạp Nguyệt năm Thái An thứ 7 Minh Thanh để hồi kinh bình an sau đại biến mưu phản của Tổng binh đô đốc ngự lâm quân - Tần Khanh.Vừa về đến kinh thành hoàng đế liền giáng hai đạo thánh chỉ chấn chỉnh triều cương.
Tội thần Tần Khanh do mưu đồ phản nghịch đốt cháy ngự thuyền ám sát Thiên tử và Thượng phụ đương triều. Đây chính là tội đại nghịch bất đạo chẳng thể dung thứ. Theo khẩu dụ của hoàng đế tước bỏ phong tước, tịch biên hết thảy gia sản điền trang mang tên của hắn, ban tội tử hình do Cẩm Y Vệ và Đại Lý Tự Khanh hành hình
Còn Thứ sử thành Hàn Châu cấu kết nghịch tặc mưu đồ tạo phản lại còn là kẻ tham nhũng quốc khố ăn chặn lấy tiền thuế của dân. Tổng cộng hơn ba vạn lượng bạc. Hoàng đế ban chỉ tước bỏ chức quan, tịch biên điền trang gia sản. Phụ mẫu quyến thuộc bị đuổi về quê ba đời không được bước vào nửa bước còn tiếng y phạt từ chung thần do Đại Lý Tự Khanh giam giữ. (3
Còn lại những kẻ có liên quan trong vụ đại biến ngự thuyền đó đều được Cẩm Y Vệ điều tra cặn kẽ. Đa số đều đã bị kết án. Nhẹ thì phạt từ mười năm nặng thì đày ra khắp biên cương Yến quốc. Chỉ tiếc trong đó có không ít những binh sĩ tài giỏi của ngự lâm quân. Chỉ trách một phút nông nổi mà trả giá bằng cả một kiếp người.
Còn đạo thánh chỉ thứ hai giáng xuống chỉnh là thành chỉ minh oan rửa tội cho Sở Gia.
"Trấn bắc đại tướng quân - Sở Võ hầu Sở Tuân lĩnh chỉ"
Sở Tuân mặt trên người bộ triều bào xanh thẳm, đầu đội mũ ô sa tay cầm bài vị khí khái hiên ngang một tay vén vạt áo mà quỳ dưới đại điện lĩnh chỉ. Cuối cùng ngày này cũng đến, y đã đợi cái ngày này suốt bảy năm rồi!
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Bảy năm về trước Sở Thừa Tướng - Sở Hàn Trung một đời thanh liêm vì nước vì dân nên có kẻ gian câm ghét mưu hại tạo dựng bằng chứng giả mà mang tội cấu kết ngoại tặc chịu án tử hình. Đến nay mọi sự đã tượng tận thấu tỏ ba đời Sở gia trung quân ái quốc trẫm ban khẩu dụ đem bài vị của Sở Hàn Trung đến để ở Thái miếu để đời đời con cháu ghi khắc công ơn. Những người năm đó thuộc họ hàng quyến thuộc của Sở Hàn Trung bị đưa đi lưu lạc thì nay ân xá bão bỏ hết tội danh. Biệt phủ, điền trang, tài sản của Sở gia năn xưa bãi bỏ niêm phong nay do Sở Võ Hầu Sở Tuân tiếp quản. Khâm thử" ( 2 )
"Hạ thần Sở Tuân khấu tạ hoàng ân." Sở Tuân cuối đầu lạy một lạy rồi nhận lấy thánh chỉ đã được điểm dấu của hoàng đế trong tay. Mắt của y bây giờ đã chẳng dấu được ý cười vui hạnh phúc. Sở gia được minh oan rửa sạch hết tội danh xem như ước nguyện của y đã thành rồi.
"Phụ thân, mẫu thân, Tuân nhi làm được rồi, con trả thù được cho hai người rồi. Tần Khanh đã phải chịu hình phạt của hắn còn quan viên năm đó dâng sớ kể tội người đều đã chết trong vụ đại biến ngự thuyền. Họ đã lãnh hết thảy nhân quả nghiệp báo rồi hai người ở dưới suối vàng có thể yên nghỉ rồi"
Lần này cũng có thể xem như thanh lý môn hộ chấn chỉnh triều cương cho những lão cáo già bên dưới tự hiểu lấy vị trí của mình ở đâu mà làm cho đúng phận sự. Thứ sử Hàn Châu kia chính là người mà năm đó Tần Bình tiến cử, lần này xem như vậy cánh của ông ta cũng đã bị chặt đứt một nửa rồi.
Tin tức Sở gia phục lại chưa đầy một ngày mà đã truyền khắp đô thành Thiên Kinh hoa lệ. Từ tửu lâu đến trà quán chẳng có ai mà không bàn tán sôi nổi.
Năm đó Sở Hàn Trung đang lúc có được sự ái mộ của hương thân bách tính mà lại bị kết án mưu phản phạt tội tử hình. Lúc bây giờ trong lòng dân chúng đã nổi lên cơn thủy triều cao ngút, niềm tin đối với triều đình cứ theo đó mà vơi dần từng chút một.
Dạo gần đây mấy lão đại thần đó dung túng người bên dưới lọng hành gây ra không biết bao nhiêu chuyện. Mấy anmw nay là Hoàng Vi mắt nhắm mắt mở chờ thời cơ thích hợp nà diệt trừ từng người một.
Lần này hắn mượn lấy vụ của Sở gia mà lấy lại niềm tin của dân chúng đối với triều đình nhờ việc đem bài vị của Sở Hàn Trung vào Thái Miếu mà tiếng thơm vang xa cho rằng hoàng đế Hạ triều là bậc tài đức từ bi độ lượng.
Nhất tiễn song điêu, chiêu này của hắn quả thật quá lợi hại!
Nhưng nếu như vậy thì hắn không sợ Sở Tuân nay được rửa sạch oan khuất gia tộc trước đó lại có được lòng dân. Nếu mà ngày y mưu phản thì sao?
Với tính cách của Sở Tuân dù có hận cách mấy cũng không tạo nên một trận mây mưa khói lửa như vậy. Huống hồ gì, trong tay hắn còn đang giữ Vân Nhiên công chúa.
Hai ngày sau từ lúc hồi kinh Vân Nhiên mãi cũng chưa tỉnh lại. Hoàng đế sai người đưa nàng ra Hiến Vi cung ngoại thành nơi có không khí trong lành mà tịnh dưỡng.
Hiến Vi cung này ngày trước là cung của Hoàng Thái Hậu để người an hưởng tuổi già của mấy tháng ngày hạ oi bức. Ngày nhỏ nàng cũng thường đến đây cùng hoàng tổ mẫu nên cung nhân ở đây cũng dễ biết ai thiện lương nhân hậu.
Sau khi người mất cũng chỉ có mình tôn nữ là nàng nên đã cho lại bộ chuyển toàn bộ điền trang này vào phần của hồi môn của nàng. Thái hậu năm đó người đã lo nghĩ nhiều đến vậy.
Nơi này yên bình, an tĩnh cảnh đẹp như tranh. Sáng có sương trong đọng lại trên lá sen, có đôi hồ điệp bay lượn ở ao sen rộng lớn. Đến chiều lại có tà dường rọi lên thân liễu bên hồ in bóng xuống mặt nước tĩnh lặng như gương.
"Hầu gia, sao giờ này người con ra đây hải sen?" Giọng Mặc Khiêm chạy theo sau người thiếu niên đó mà vọng hỏi.
"Bạch Lạc Anh hắn nói có thể đêm nêm Nhiên Nhi sẽ tỉnh. Muội ấy rất thích sen ta muốn khi muội ấy tỉnh dậy sẽ có thể ngửi được hương sen của đêm trăng rằm " Sở Tuân đứng trên vầu nhỏ quơ nhẹ kiếm xuống mặt hồ thì từng đoá sen thơm đã lìa khỏi cành mà được y gom lại nhanh như chớp.
"Tuyệt kĩ này của đại nhân Mặc Diệp còn phải học hỏi nhiều thêm" Miệng hắn thì khen đại nhân nhà mình không ngớt nhưng mắt lại ngẩn ngơ nhìn A Lan đang bứng thuốc từ dưới bếp lên phòng của Vân Nhiên. (3)
Gần nửa tháng nay chẳng có ngày nào mà đại nhân nhà hắn không thúc ngựa ra khỏi thành mà trèo tường đến đây. Xung quanh đây cũng chỉ có vài thị vệ vụng về nào có phát hiện ra hắn.
Mấy ngày đầu nha đầu A Lan đấy vẫn không thích hai chủ tử hắn lắm nhưng về sau chắc là vì mấy miếng bánh quế hoa đã lấy được lòng tin của nha đầu đó rồi. Trông... cũng rất dễ thương.
Sở Tuân thấy vậy quơ quơ tay trước mặt hắn mà bảo "Ngươi thích nha đầu đó rồi à?"
Ngơ người một lúc Mặc Diệp mới vội múa may tay chân mà chối "Nào có. Đại nhân à nô tài chỉ muốn theo ngài cưỡi trên yên ngựa cầm đao giết giặt mà thôi. Tôi bây giờ không nghĩ đến chuyện yêu đương tình trường nam nữ. Mà cho dù có thích cũng không thích cô ta. Nha đầu ngốc đó cứ luyên thuyên mãi thôi, nhức hết cả đầu. (2)
Sở Tuân nhìn gương mặt hắn mà đã hiểu rõ tâm tư, nam nhân như hắn quả thật chỉ giỏi cầm đao giết giặc chứ chẳng giỏi nói dối cho chắm.
"Ta chỉ hỏi thế thôi, ngươi có cần lắm quá lên như vậy hay không cơ chứ. Ta thấy A Lan đó cũng hợp với người mà. Mặc Diệp ngươi cũng đến tuổi dựng nên hôi phối thành gia...
Lời còn chưa dứt đã bị giọng của A Lan gọi vọng ra mừng rỡ nói "Sở đại nhân, công chúa tỉnh rồi.""Tỉnh, tỉnh rồi! Nhiên Nhi tỉnh rồi!"
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv