Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn

Chương 69


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Nghĩ đến đây Vân Nhiên vội rút cây trầm vàng ra khỏi vai Lý Tư ném nó xuống nền điện mà vội vàng chạy ra khỏi cung chẳng kịp mang lấy hài hoa.

Đến khi nàng đã đi khuất bóng Lý Tư ngẩn người một lúc mới choàng tỉnh lặng lặng ôm lấy vết thương trên vai cúi xuống nhặt lấy chiếc trâm còn vương máu của bản thân trên đó mà nắm thật chặt.

"Vân Nhiên, nửa đời còn lại của nàng dù không yêu ta cũng chẳng thể rời xa ta nửa bước!"

Nàng vừa qua khỏi cổng Tam Môn thôi đã nhận được không biết bao ánh mắt của người trên kẻ dưới khắp hoàng thành này. Có vài gương mặt quen thuộc dường như là quan của Hạ triều ngày trước đang quỳ trước Ngọ Môn muốn diện kiến Lý Tư cũng có người là đại thần ở Ninh quốc vượt vạn dặm đến đây tìm hắn bàn đại sự.

Những kẻ đó nhìn bộ dạng nhớ nhuốc bây giờ của nàng có người rũ mắt thương hại có người nghi ky khinh thường.

Nàng cũng chẳng màng quan tâm họ nữa. Vốn dĩ từ trước tới giờ nàng cũng đã quen rồi.

Vân Nhiên vừa ra khỏi hoàng thành đã tìm khắp các ngõ ngách trên đường phố Thiên thành chỉ mong sao tìm được bức thư còn dang dở ấy.

Nàng nhớ trong thư của Bạch Hàn Chi ả từng nói rằng y đã mở ra hai lộ binh mã dốc hết cả mạng mình muốn cược một lần tiến vào Bắc Thánh Thành một lần diệt sách nước Lương. Nếu thật sự như vậy e rằng...lành ít dữ nhiều.

Nàng đảo mắt khắp nơi trên con đường vắng của Thiên Thành. Sau cuộc hỗn loạn ngày đó thi thể cùng số vũ khí chồng chất lên nhau kia đã được quân đội Ninh quốc dọn sạch. Nhà cửa hàng quán cũng đã được sửa sang không ít. Chỉ là qua cuộc thương đau ấy số người chết trong kinh thành gần cả vạn người thương tâm khó bề tả xiết. Để hồi phục lại vẻ hoa lệ ban đầu có lẽ phải chờ thời gian lâu hơn nữa.

Từ xa nơi một góc nhỏ cuối đường cạnh bên rảnh được dường như có mảnh giấy nhỏ. Mắt nàng sáng lên trong thấy vội vàng chạy đến nơi đó nhặt mẫu giấy nhỏ lên.

Dựa theo nét chữ mờ mờ còn in lại thì thật chính là bức thư đó rồi. Chỉ là giờ đây văn tự bên trên đã mờ nhèo do nước của những buổi tuyết tan lẫn cả máu người đỗ xuống trong cuộc hỗn loạn hôm đó.

Nàng vui mừng khôn xiết cấn thận đọc lại từng chữ nhỏ ghép lại cho thành đoạn hoàn chỉnh. Nhưng đến lúc đọc xong cả bức thư thì tâm can đã quặn lên đau đớn.

"...

Ta không định nói cho nàng biết như chỉ sợ rằng bức thư này sau này lại là di thư mà cuối cùng ta viết. Chỉ vài canh giờ nữa kể từ lúc ta viết bức thư này thì hai vạn kỵ binh sẽ cùng ta đánh thằng vào Bắc Thánh Thành của



Lương quốc dẹp sạch kinh đô nước đó.

Nếu phúc lớn mạng lớn có thể trở về ca khúc khải hoàn chiến thắng thì mong rằng ngày ấy ta có thể gặp lại nàng.

Còn không... nếu lần này ta vong mạng ở nơi Lương quốc đó thì Vân Nhiên nàng hứa với ta một điều có được không?

Hứa với ta rằng nàng phải sống thật tốt, dù trong hoàn cảnh nào vẫn phải kiên cường sống tiếp. Chỉ khi nàng bình an thì nơi chín suối ta mới được an lòng.

Còn nữa... ngày đó lời nàng hứa cùng ta trước tượng Như Lai Phật tổ có còn tính hay không?

Nếu còn tính...

Chỉ mong đời sau lần nữa có thể tương phùng."

Phần sau đó dường như mờ lại bởi sương vây trong mắt người thiếu nữ. Vân Nhiên quy xuống bên đường ôm lấy bức thư vào lòng mà khóc không thành tiếng.

Không gian xung quanh im lặng dần bên tai chỉ còn là hơi lạnh của tuyết trời đông đang từ từ rơi xuống phủ trên vai của đóa hoa sầu. Nước mắt chảy dần lăn dài trên má rồi chẳng biết từ khi nào đã hoá thành huyết lệ đỏ thẫm vương dưới hàng mi.

Tiếng nấc nghẹn ngào nghe sao đoạn trường đau khổ não nề cả tâm can.

"Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân

Tương tư, tương vọng, bất tương thân"

Lời đại sư Giác Tuyên ngày ấy nói giờ đây đã thật ứng nghiệm rồi.

Một đời một kiếp một đôi người. Cùng yêu cùng tưởng nhưng chẳng cách nào bên cạnh.

Cầu bất đắc, ái biệt ly. Đã là người của thế gian thì làm sao tránh được cái khổ của thế gian đây. Chỉ là giữa cái vô thường của thiên đạo ấy, trước số mệnh trêu ngươi ấy, dù có gào thét thảm thương, thống khổ bi ai đến nhường nào thì đến cùng đều phải bất lực tuân theo mà thôi vậy.

Một đời một kiếp...Yêu mà chẳng thể chạm đến, chẳng thể tương phùng, vĩnh viễn xa cách.

Một đời ấy dài lắm...người có hay chăng?

Vân Nhiên giữ lấy phong thư cũ ấy từng bước từng bước tiến về lại hoàng cung. Bàn chân ngọc của nàng ban nãy do giẫm phải không ít sỏi đá mà giờ đây đã rướm máu để lại những vết chân đỏ trên nền tuyết trắng.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat