Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn
Chương 68
"Ngươi vì vậy mà phản quốc? Vì vậy mà đưa Yến quốc vào vòng khói lửa điêu linh? Ngươi có còn là người không hả?" Nắng nghiến răng nhấn nhá từng chữ. Mắt hồ đỏ lên như huyết thành ôm mối hận nước mất nhà tan.
"Thế thì đã sao? Phản quốc thì đã sao? Từ cổ chí kim đâu ít kẻ phản quốc mà có được giang sơn. Người nên nhớ thẳng làm vua thua làm giặc. Chỉ cần ta thắng sử sách ngàn đời sau vẫn sẽ ca thán ta là đấng minh quân lập ra trang sách mới cho tổ quốc." Hắn vừa nói lại vừa đắt chí cười to. Hoàng Lạc hắn mười mấy năm nay hèn mọn cúi gối mặc người đời kinh rẻ, mặc kẻ trên sai khiến. Giờ đây Hoàng Vi đã chết chẳng ai còn có thể ngăn sảy cánh đại bàng này giương rộng bay cao!
"Ngươi...ngươi điên rồi, người thật sự điên rồi!" Tay nàng run run chẳng còn cầm chắc được thanh đoản đao trong tay vừa lùi bước vừa nhìn hắn ghê tớm.
"Người đâu, trói ả đàn bà này lại cho ta. Nếu ả thương tên hoàng đế kia đến vậy thì ta sẽ cho ả nhìn thấy hoàng huynh của ả giờ đây đã thảm hại đến mức nào!"
Đám binh lính phía sau vâng lời mang dây lên mà trói nàng rồi dẫn lên trên lầu Ngũ Phụng.
Từ nơi lầu Ngũ Phụng trên cao phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới không còn là cảnh đại hôn hoành tráng đèn lòng đỏ cùng hồng trang trải rộng rực rỡ mà thay vào đó là cảnh chết chóc tang thương khó bề tả xiết.
Từng người từng người một nằm chồng chất lên nhau hiến hoàng cung rộng lớn nguy linh giờ đây ngập trong mùi máu tanh sát khí. Trong biển máu ấy có Yên binh cũng có cả Lương binh, họ chết hết cả rồi.
Vân Nhiên vô lực gục bên thanh lầu nước mắt từ khi nào đã cạn chẳng còn chảy nổi nữa cũng chẳng còn cách nào gào thét nổi. Có lẽ nỗi đau trong người nàng đã chạm đến chỗ tột cùng.
Mắt hồ ngấn lệ nhìn khắp cả hoàng thành bên dưới tìm kiếm bóng dáng của Lạc Anh và Hoàng Vi với tia hi vọng nhỏ nhen rằng họ không ở nơi đây. Nhưng thực tế phủ phàng đã giáng cho nàng một cái tát mạnh đến nỗi làm đứt sợi tơ mỏng treo trên đầu chiếc thu...
Từ trên cao nàng thay được thân ảnh nam nhân mặc trên mình chiếc long bào đen huyền đang khẽ di chuyển từng chút trên bậc thềm để lên được nơi thi hài của ai đó đang nằm bất động phía trên. Thi hài ấy mặc trên mình bạch y trắng khiết nhưng lại nhuốm chút vệt đỏ thê lương...
Hai kẻ ấy...
"Hoàng huynh, Lạc Anhhh!!!"
Giọng nàng hét lớn lên hòà theo tiếng cười khanh khánh quỷ dị của Hoàng Lạc rồi lại nhỏ dần để không gian rơi vào im lặng. Bởi lẽ ánh mắt của những kẻ sau lưng nàng đã giáng chặt vào nam nhân mặt hỷ phục đang từ từ bước đi đến.
Lý Tư, hắn đến rồi.
"Bệ hạ.Bệ hạ.." Cả đám người đó nhìn nhau tái mặt vội cúi xuống hành lễ nhưng đến cùng chỉ nhận được ánh mắt sắc hơn dao găm từ hăn.
Lý Tư cẩn thận cởi trói cho nàng rồi bế lên như sợ chỉ cần có vài động tác thừa thì sẽ làm đứt sợi tơ vương trong lòng. Đôi mắt ưng nhìn nàng chẳng rời nhu tình biết bao cũng thật dịu dàng biết bao. Nhưng đâu đó trong ánh mặt ấy lại chứa chút cuồng si lẫn cả ân hận lạ thường.
Cả người Hoàng Lạc khi đó như có luồng điện chạy qua mà rùng mình. Nhưng chốc sau chẳng phải chỉ là lạnh lẽo nữa mà chính là một nhát dao bén ngọt cắt qua cổ hắn chặt đứt đi đường sinh mệnh.
Hoàng Lạc trợn tròn mắt quay ra sau lưng nhìn kẻ hạ thủ rồi lại ngạc nhiên hơn khi kẻ đó lại chính là Tần Khanh.
"Nhiên nhi, Nhiên nhi." Thanh âm quen thuộc đánh thức nàng dậy khỏi cơn mộng mị tối đen. Vân Nhiên khẽ mở mắt ngơ ngác nhìn khắp tứ bề xung quanh để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói ấy.
"Sở Tuân, là chàng phải không? Chàng đâu rồi, chàng mau trả lời thiếp đi có đường không?"
"Vân Nhiên, ta ở đây!"
Vân Nhiên xoay lưng lại nhìn về nơi xa thì trong thấy một nam nhân mặc bộ tràm y quen thuộc tóc búi gọn lên cao đang từ từ bước đến. Tia nắng hoàng hôn đỏ rực rọi vào làn tóc mai mỏng trong gió của nàng khiến nó ánh lên lấp lánh. Rồi tia nắng ấy cũng đan xen rọi vào gương mặt khôi ngô của chàng thiếu niên ấy để gương mặt góc cạnh càng trở nên lãng tử khôi ngô.
Cánh môi mỏng từ xa cong lên để lộ nét cười mà lâu rồi nàng mới thấy. Hắn từ từ bước đến dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn nàng vào lòng.
Hắn chính là Sở Tuân, là hắn, thật sự là hắn! Hắn bây giờ hệt giống với chàng thiếu niên của tám năm về trước.
Nét cười tươi sáng như ánh ban mai tràn đầy nhiệt huyết của trẻ, dương quang xán lạn vô cùng.
Vân Nhiên như bắt được sao trời mà mừng rỡ chạy đến, mặt mày hiện rõ ý xuân, mắt cong ánh lên như vầng trăng bạc.
Nhưng...
Đến lúc nàng gần chạm được vào ái nhân thì thân ảnh người ấy đã từ từ tựa sương buổi hoàng hôn mà tan khắp vào không trung mất.
Người ấy cứ vậy mà biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Nét cười trên môi đông cứng lại, tim quắn thắt như bị ai bóp nát mà đau đến không thở nổi.
"Sở Tuân!!
"Thế thì đã sao? Phản quốc thì đã sao? Từ cổ chí kim đâu ít kẻ phản quốc mà có được giang sơn. Người nên nhớ thẳng làm vua thua làm giặc. Chỉ cần ta thắng sử sách ngàn đời sau vẫn sẽ ca thán ta là đấng minh quân lập ra trang sách mới cho tổ quốc." Hắn vừa nói lại vừa đắt chí cười to. Hoàng Lạc hắn mười mấy năm nay hèn mọn cúi gối mặc người đời kinh rẻ, mặc kẻ trên sai khiến. Giờ đây Hoàng Vi đã chết chẳng ai còn có thể ngăn sảy cánh đại bàng này giương rộng bay cao!
"Ngươi...ngươi điên rồi, người thật sự điên rồi!" Tay nàng run run chẳng còn cầm chắc được thanh đoản đao trong tay vừa lùi bước vừa nhìn hắn ghê tớm.
"Người đâu, trói ả đàn bà này lại cho ta. Nếu ả thương tên hoàng đế kia đến vậy thì ta sẽ cho ả nhìn thấy hoàng huynh của ả giờ đây đã thảm hại đến mức nào!"
Đám binh lính phía sau vâng lời mang dây lên mà trói nàng rồi dẫn lên trên lầu Ngũ Phụng.
Từ nơi lầu Ngũ Phụng trên cao phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới không còn là cảnh đại hôn hoành tráng đèn lòng đỏ cùng hồng trang trải rộng rực rỡ mà thay vào đó là cảnh chết chóc tang thương khó bề tả xiết.
Từng người từng người một nằm chồng chất lên nhau hiến hoàng cung rộng lớn nguy linh giờ đây ngập trong mùi máu tanh sát khí. Trong biển máu ấy có Yên binh cũng có cả Lương binh, họ chết hết cả rồi.
Vân Nhiên vô lực gục bên thanh lầu nước mắt từ khi nào đã cạn chẳng còn chảy nổi nữa cũng chẳng còn cách nào gào thét nổi. Có lẽ nỗi đau trong người nàng đã chạm đến chỗ tột cùng.
Mắt hồ ngấn lệ nhìn khắp cả hoàng thành bên dưới tìm kiếm bóng dáng của Lạc Anh và Hoàng Vi với tia hi vọng nhỏ nhen rằng họ không ở nơi đây. Nhưng thực tế phủ phàng đã giáng cho nàng một cái tát mạnh đến nỗi làm đứt sợi tơ mỏng treo trên đầu chiếc thu...
Từ trên cao nàng thay được thân ảnh nam nhân mặc trên mình chiếc long bào đen huyền đang khẽ di chuyển từng chút trên bậc thềm để lên được nơi thi hài của ai đó đang nằm bất động phía trên. Thi hài ấy mặc trên mình bạch y trắng khiết nhưng lại nhuốm chút vệt đỏ thê lương...
Hai kẻ ấy...
"Hoàng huynh, Lạc Anhhh!!!"
Giọng nàng hét lớn lên hòà theo tiếng cười khanh khánh quỷ dị của Hoàng Lạc rồi lại nhỏ dần để không gian rơi vào im lặng. Bởi lẽ ánh mắt của những kẻ sau lưng nàng đã giáng chặt vào nam nhân mặt hỷ phục đang từ từ bước đi đến.
Lý Tư, hắn đến rồi.
"Bệ hạ.Bệ hạ.." Cả đám người đó nhìn nhau tái mặt vội cúi xuống hành lễ nhưng đến cùng chỉ nhận được ánh mắt sắc hơn dao găm từ hăn.
Lý Tư cẩn thận cởi trói cho nàng rồi bế lên như sợ chỉ cần có vài động tác thừa thì sẽ làm đứt sợi tơ vương trong lòng. Đôi mắt ưng nhìn nàng chẳng rời nhu tình biết bao cũng thật dịu dàng biết bao. Nhưng đâu đó trong ánh mặt ấy lại chứa chút cuồng si lẫn cả ân hận lạ thường.
Cả người Hoàng Lạc khi đó như có luồng điện chạy qua mà rùng mình. Nhưng chốc sau chẳng phải chỉ là lạnh lẽo nữa mà chính là một nhát dao bén ngọt cắt qua cổ hắn chặt đứt đi đường sinh mệnh.
Hoàng Lạc trợn tròn mắt quay ra sau lưng nhìn kẻ hạ thủ rồi lại ngạc nhiên hơn khi kẻ đó lại chính là Tần Khanh.
"Nhiên nhi, Nhiên nhi." Thanh âm quen thuộc đánh thức nàng dậy khỏi cơn mộng mị tối đen. Vân Nhiên khẽ mở mắt ngơ ngác nhìn khắp tứ bề xung quanh để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói ấy.
"Sở Tuân, là chàng phải không? Chàng đâu rồi, chàng mau trả lời thiếp đi có đường không?"
"Vân Nhiên, ta ở đây!"
Vân Nhiên xoay lưng lại nhìn về nơi xa thì trong thấy một nam nhân mặc bộ tràm y quen thuộc tóc búi gọn lên cao đang từ từ bước đến. Tia nắng hoàng hôn đỏ rực rọi vào làn tóc mai mỏng trong gió của nàng khiến nó ánh lên lấp lánh. Rồi tia nắng ấy cũng đan xen rọi vào gương mặt khôi ngô của chàng thiếu niên ấy để gương mặt góc cạnh càng trở nên lãng tử khôi ngô.
Cánh môi mỏng từ xa cong lên để lộ nét cười mà lâu rồi nàng mới thấy. Hắn từ từ bước đến dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn nàng vào lòng.
Hắn chính là Sở Tuân, là hắn, thật sự là hắn! Hắn bây giờ hệt giống với chàng thiếu niên của tám năm về trước.
Nét cười tươi sáng như ánh ban mai tràn đầy nhiệt huyết của trẻ, dương quang xán lạn vô cùng.
Vân Nhiên như bắt được sao trời mà mừng rỡ chạy đến, mặt mày hiện rõ ý xuân, mắt cong ánh lên như vầng trăng bạc.
Nhưng...
Đến lúc nàng gần chạm được vào ái nhân thì thân ảnh người ấy đã từ từ tựa sương buổi hoàng hôn mà tan khắp vào không trung mất.
Người ấy cứ vậy mà biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Nét cười trên môi đông cứng lại, tim quắn thắt như bị ai bóp nát mà đau đến không thở nổi.
"Sở Tuân!!
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv