Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn
Chương 67
Tát Lệ Thiết một tay giữ lấy vết thương ngay cổ môi cong lên điệu cười gian tàn đáng sợ mà nên gươm lao vào
Hoàng Vi.
Long tranh hổ đấu khắp người đều vương mùi máu đỏ nồng tanh.
"Hoàng Vi, ngươi là thật sự yêu nam nhân đó hay sao?" Tát Lệ Thiết lướt qua người Hoàng Vi rồi lại buộc miệng hỏi. Bởi lớp gã không tin rằng người đi trên hoàng quyền hiểm ác lại có thể còn giữ được hai chữ tình yêu dành cho kẻ khác.
"Ta yêu y, yêu đến tận xuyên tủy tâm can!" Hoàng Vi khẽ cười mà đáp lời trong khi thanh gương lớn đã đâm một nhát vào trong lòng ngực hắn.
Còn Tát Lệ Thiết cũng chẳng hơn thì bởi thanh kiếm nhọn của Hoàng Vi đã một nhát xuyên vào bên trong quả tim hắn. Máu đỏ như thác tuôn ra không ngừng được.
Gã trợn mắt nhìn hắn lại bị hắn dùng chân đá thẳng vào bụng mà ngã ra sau. Đầu đập xuống mạnh máu cũng thì thế thấm dần trên từng khe đá của Thái Hoà môn.
Hoàng Vi cũng chỉ còn chút hơi tàn sức kiệt sau khi xác định rằng gã đã chết rồi mới yên lòng chầm chậm tiếng bước đến gần Lạc Anh.
Bốn bề xung quanh giờ đây ngoài lớp tường thành cao ngất thì chúng binh sĩ còn lại có kẻ bị cung tên bắn chết cũng kẻ kẻ bị quân địch chém đầu mà nằm chất chồng lên nhau tạo thành biển máu hôi tanh ghê rợn.
Cũng may thân thể của người hắn được đặt bên trên hai trăm bậc thang ở Thái Hòà Môn nên loại khí hôi tanh này chẳng thể chạm đến được nơi của người ấy.
Hoàng Vi từ từ bước trên những bậc thang rồi đến cùng chính là lếch lên chỉ để có thể cạnh người lần cuối.
Khắp hoàng thành giờ đây chỉ còn mùi tanh tanh nồng nặc và sự im bặt của thời không. Đám binh sĩ trên thành nhìn xuống nơi những vệt máu đỏ trên từng bậc cầu thang đá phía sau vạt long bào đen kia mà chỉ biết nhìn nhau ái ngại.
Có lẽ họ thương cho mối tình bi đát của hai nam nhân trên đường hoàng quyền nghiệt ngã cũng đâu đó thương cho số kiếp bản thân mình chẳng hơn gì hai kẻ ấy.
Bởi họ đều cùng sinh vào thời loạn thế sinh vào khi khói lửa binh đau. Hai chỉ bình yên thật là điều chi xa xỉ chẳng làm soa với được.
Hoàng Vi gắng gượng dùng tay rồi lại nhấc chân lên để tiến thêm bước nữa về bên phía Lạc Anh đang an yên ngủ một giấc ngàn thu.
Tuyết khi ấy đ hơi trắng ht c hoàng thành chm đn tay hắn vừa lc hn nắm lấy được ngón tay thanh mảnh của người.
Được rồi, vậy hắn đã mãn nguyện rồi.
Hoàng Vi khẽ cong môi cười rồi thều thào bảo: "Lạc Anh, ta đến với ngươi đây. Kiếp sau...kiếp sau ta yêu nhau nhé."
Bông tuyết trắng khi ấy khẽ rơi ngay vào nơi vết máu còn vương trên tay hắn. Một bàn tay nắm chặt lấy ngón tay ngọc của Lạc Anh một bàn tay lại giữ chặt Cung Linh của y trong lòng mình.
Đến lúc hơi tàn đã trút có lẽ hắn cũng đã mãn nguyện rồi
Lời bình của tác giả:
Bậc đế vương đi trên con đường hoàng quyền ấy liệu còn giữ được tình yêu cho một kẻ khác ư?
Còn chứ, chỉ là với Hoàng Vi hắn thà bỏ cả giang sơn thiên hạ cũng chẳng muốn mất Lạc Anh còn Tát Lệ Thiết hắn được vạn dặm giang sơn này lên làm trên hết.
Hắn cũng từng yêu Dung Âm công chúa nhưng đến cùng lại chẳng so được bằng lòng tham của hắn dàng cho từng ngọn cỏ tấc đất của Yến quốc.
Nhưng đến cuối cùng một kẻ cuồng si vì tình một cuồng vọng vì thiên hạ đều có cái chết như nhau. Đời người chính là thế, dù mê đắm, dù cuồng vọng bao nhiêu thì đến cùng chẳng ai thoát được hai từ sinh tử.
Chỉ hỏi rằng trong hai kẻ ấy ai là người hối tiếc hơn ai?
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv