Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn
Chương 79
Chợt Lý Tư cười lớn rồi nhìn sâu vào mắt nàng mà nói: "Vân Nhiên, chung rượu ấy nàng cũng uống. Phu thê ta sống cạnh nhau mấy năm nay chung chăn, chung gối. Đến lúc chết cũng chết cùng ngày cùng tháng ta cũng đã...mãn nguyện rồi."
Hắn vừa nói thì ngụm máu từ trong người phụt ra ngắt giữa thanh âm đó. Màu máu đỏ thẫm sao giống màu hồng y của nàng đến lạ. Vân Nhiên cũng chẳng hơn gì hắn khi kịch độc đã lan ra khắp người. Từng tấc da thịt như bị vạn loại côn trùng cắn xé tim cũng đâu đến không thở nổi.
Thời khắc này nàng lại nhớ đến Lưu Tình độc còn sót lại trong người Sở Tuân. Hay năm nay hắn vẫn phải chịu đựng nỗi đau hệt như nàng bây giờ vậy. Vân Nhiên nhắm mắt hít thật sâu cảm nhận làn hơi lạnh lẽo của Thiên thành đang từng chút một tràn vào trong phối. Nàng cố găng câu lên một nét cười trên mặt rồi nhìn Lý Tư mà đáp.
"Lý Tư, ngươi vĩnh viễn sẽ không có được ta."
Nói rồi hồng nương quay người bước lên bậc đá trên. Phía sau nàng Lý Tư như nhận ra chuyện gì sắp xảy đến nhào ra thét lớn: "Cản nàng ấy lại, Vân Nhiên!!!"
Nhưng đã muộn rồi, thời khắc ấy tà áo đỏ cuối cùng còn ở trên thành hắn cũng chẳng cách nào nắm giữ được.
Giữa trời đông lạnh lẽo tuyết rơi lất phất, cũng giữa ánh mặt của vạn người Vân Nhiên một thân hồng y đỏ thẫm nhảy từ tòa thành cao sừng sừng nhìn từ xa chỉ thấy tà áo lụa đỏ của nàng thôi vậy.
Lúc rơi xuống đáng lẽ phải rất nhanh nhưng kỳ thật rất chậm, chậm đến nỗi hết thảy ký ức của một đời này đều như thước phim trôi lại trước mắt nàng. Hoa Như cung lộng gió, ba dặm rừng đào ở Khê Sơn, hoa sen thơm ngát ở cung Hiên Vi ngoại thành...còn có cả mẫu thân, hoàng tổ mẫu, Hoàng Vi lẫn Lạc Anh. Họ đều ở nơi đó chờ nàng, chờ nàng đến.
Vân Nhiên nắm lấy vòng ngọc trong tay cười khẽ an yên lệ châu cũng rơi ra lạnh lẽo.
Thời khắc ấy yêu, hận, tình, thù, quốc vận hưng phong tất thảy đều đẹp đẽ, đều như mây khói tan nhòà trong đáy mắt.
Sở Tuân lúc ấy như điên tiếc hắn siết lấy dây cương lao đến Hồng Xích cũng hí một tiếng vang trời. Một chút, chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ đỡ lấy được nàng!
Nhưng, hắn đến đã muộn rồi.
Lúc Vân Nhiên rơi xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo kia thì Sở Tuân chỉ còn cách nàng chưa đến ba trượng. Hắn phóng xuống ngựa lao đến phía thì thấy vùng tuyết nơi mà nàng rơi xuống giờ đây máu đỏ đã lan ra khắp nơi.
"Nhiên nhi, Nhiên nhi. Ta, ta đến rồi. Ta đến rồi, nàng đừng bỏ ta có được không? Có được không Nhiên nhi?" Sở Tuân ôm lấy nàng trên tay, thân thể Vân Nhiên chỉ tựa cánh sen mỏng sắp tàn ngay trước mắt.
Vân Nhiên nâng mí mắt nặng nề đã mờ nhoè trong nước mắt lên nhìn hắn, cánh môi mỏng cười nhẹ an yên. Như này thật tốt, được chết trong vòng tay hắn nàng đã mãn nguyện rồi.
Bàn tay ngọn gỡ tấm mặt nạ của Sở Tuân dịu dàng chạm lên làn da ấy. Nàng muốn nhướn người một chút phủi bông tuyết rơi trên mái tóc của hắn nhưng giờ đã không thể nữa rồi. Sở Tuân nắm lấy tay nàng nức nở như đứa trẻ trong giọng nói chỉ nghẹn ngào nước mắt: "Nhiên nhi...lời hứa một đời bình an năm đó ta thất hứa với nàng rồi.."
Vân Nhiên cười kẽ máu từ trong miệng rụng tuôn ra đỏ cả bộ giáp sắc của hắn, nhỏ từng giọt lạnh lẽo lên nền tuyết bên dưới.
"Không sao...dù, dù gì chàng cũng nợ ta quá nhiều rồi...không thế trả hết. Kiếp sau...chàng, chàng lấy ta làm thê tử để trả lại Có, có được không? Kiếp sau, kiếp sau chúng ta làm phu thê. Có, có được...không..?"
Giọng nàng nhỏ dần rồi tắt lịm, cánh tay dịu dàng đặt trên mặt hắn cũng chẳng còn sức lực mà buông lơi. Lời cuối cùng vậy mà chẳng cách nào nói cho vẹn được.
Vân Nhiên chết vào mùa đông năm ấy tuyết phủ trắng khắp Thiên thành, nàng cũng chết trong vòng tay của người nàng yêu nhất kiếp này.
"NHIÊN NHI!!!
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv