Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn
Chương 80
Cuối mùa xuân năm Thái An thứ 11. Sở Tuân được bách quan cùng sự phò tá của Mặc Diệp và Lý Trung tướng quân mà đăng cơ. Lập ra Thiên triều, lấy hiệu Nguyên Thánh vẫn giữa niên hiệu Thái An của triều đại cũ.
Kể từ lúc hắn đăng cơ xưng đế thế cuộc của lục quốc lại lần nữa trở về chỉ khác là dải đất Tây Lương đã thuộc về giang sơn Yến quốc. Bách quan từ trong đến ngoài từ lần thanh lý môn hộ năm ấy của Hoàng Vi giờ đây hết thảy đều là bậc anh tài phục tùng cho thiên tử.
Triều đại mới mà hắn lập ra lấy Văn để trị quốc, lấy võ bình thiên hạ. Thiên hạ được bình thì ắt trăm dân mới an lạc, giang sơn mới phồn vinh thịnh thế. Mở ra trang sử mới cho Yến quốc mà vạn người đã dùng máu, dùng mạng mình đổi lấy.
Năm đó sau khi bình ổn được thế cục Sở Tuân muốn một lần đánh thẳng đến kinh thành Ninh quốc rửa mối hận của Vân Nhiên. Nhưng khi ấy bách quan ngăn cản cũng bởi thiên hạ vừa mới an yên trong vòng bảy năm không thể động đến binh biến.
Trong bảy năm ấy hắn dùng mọi cách mở rộng giao thương nâng cao vũ khí nâng cho Yến quốc bấy giờ mạnh hơn cả Yến quốc khi phụ thân hắn còn sống. Ngày ngày rồi lại đêm đêm, hoa sen đã nở trong kia đã tàn hắn ôm nổi đau khổ đó chờ ngày đòi lại món nợ cuối cùng. Bảy năm ấy, đau đớn bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu hắn chẳng nói nữa lời cũng chẳng ai có thể tưởng được.
Bảy năm sau khi thời cơ đã đến, chẳng còn gì có thể cản được hắn nữa. Mặc Diệp xin được xuất chinh, hắn thống lĩnh hơn năm bạn binh mã đánh thẳng đến Ninh quốc. Từ lúc bài sấm truyền được lan trong thiên hạ thì cốt lõi của Ninh quốc vốn đã rã rời cả rồi. Chỉ trong nửa năm trên dưới đại Ninh đó đều thu về dưới tay nước Yến.
"Bệ hạ, đại nghiệp giờ đây đã thành." Mặc Diệp cùng Sở Tuân đứng trên lầu ngũ phụng, ánh trăng ngà rọi lên gương mặt sương gió mang nét cười mãn nguyện. Cuối cùng thiên hạ này đã thật sự có được thái bình. Nếu A Lan nhìn thấy được cảnh này chắc chắn sẽ khen y tài giỏi.
Ba ngày sau hắn lệnh cho người soạn chiếu chỉ truyền ngôi cho Mặc Diệp. Y từ chối rất nhiều nhưng đến cũng chẳng còn cách nào để cự tuyệt được Sở Tuân. Ngày đại điển sắc phong hoàng thành hắn giao lại bản vẽ dời đô cho Mặc Diệp cũng lại ngày lòng Sở Tuân tĩnh lặng như nước.
"Nhiên nhi, mọi chuyện nàng muốn làm ta đều đã giúp nàng làm được."
Hắn từ hoàng cung chỉ mặc trên mình một bộ y phục sẫm màu trên vai quẩy một tay nải dắt theo ngựa Hồng
Xích mà cất bước về phía Đàm Sơn. Sở Tuân nhấc từng bước lên Nguyên Linh tự nơi đặt tro cốt của nàng ở đó.
Dòng ký ức về nửa năm yên bình cùng nàng ở Hiên Vi cung hiện về như suối chảy. Ngày đó hơn hai trăm bậc thang này bước đi chỉ nhanh như chớp mắt như hôm nay khi lòng đã lạnh như tro tàn những bậc thang kia lại dài đằng đăng.
"Bệ hạ, bảy năm rồi đến bây giờ người đã buông bỏ được chưa?"
Đại sư Giác Tuyên nhìn hắn cẩn trọng ôm hũ sứ vừa lần chuỗi vừa vừa ôn tồn hỏi hắn.
Sở Tuân nhìn lên ngọn của gốc ngô đồng cao to sừng sững. Nắng nhạt trời thu rọi lên từng chiếc lá vàng ấy gió lại hùa theo lay nhẹ tạo nên tuyệt cảnh lung linh yên tĩnh như trên tiên giới.
"Ta bây giờ chẳng còn là bệ hạ của Yến quốc nữa. Còn buông bỏ, có lẽ bảy năm về trước ta đã buông bỏ được rồi.
Chỉ là nếu có kiếp sau vẫn mong có thể tương phùng giai ngẫu."
Trên đường đi xuống Đàm Sơn Sở Tuân chợt nhìn thấy một đôi phu thê. Tuổi của hai người đó chắc cũng đã tam tuần như lại dung ai của cả hai đều là dạng nhân gian hiếm có. Có vẻ như nương tử của nam nhân kia đang giận dỗi mà bước đi trước, của nam nhân đó thì vội vã theo sau dùng bao lời ngon ngọt dỗ dành. Đến khi họ lại gần nghe rõ được thanh âm nhìn kĩ được dung mạo của hai người đó. Thì ra chẳng ai xa lạ chính là Tần Khanh và Tề Giai Nguyệt.
Năm đó sau khi bình được thiên hạ Sở Tuân có ý giữa hắn lại nhưng một kẻ phong lưu lãng tử như vậy nào có chịu được cảnh ngày ngày phải thượng triều rồi ghi chép sổ sách. Hắn bảo hắn sẽ du ngoạn thiên hạ ngắm trăm cảnh đẹp tìm kiếm mỹ nhân. Bây giờ Sở Tuân đã biết mỹ nhân mà hắn nói là ai rồi.
Y thật có chút ngưỡng mộ hắn. Trải qua một kiếp phong sương có mấy ai còn giữa được giấc mộng phi thường năm đó, giờ đây mỗi người một nẻo có được an yên như vậy thì thật sự tốt đẹp.
Sau ngày đó ở Đàm Sơn Sở Tuân ôm theo hũ tro cốt ấy đi dọc lên phía bắc nhìn ngắm giang sơn phồn hoa mà đã đã hoạ cho nàng. Từ kinh thành náo nhiệt đến chốn ngõ cùng hẽm tận đều có thể thấy được nụ cười vui vẻ của trẻ thơ, ngọn khói chiều phản phất yên bình.
Nữa năm ấy hắn đã nhìn thấy hết thảy phong cảnh của nhân gian, khi đến nơi đã là độ trời xuân hoa nở. Ba dặm rừng đào bát ngát hương thơm hệt như chốn bồng lai tiên cảnh mà người đời thường hay kể.
Hắn chôn tro cốt nàng xuống một gốc đào lớn nơi mãi mãi yên bình sẽ chẳng có khói lửa chẳng có mưu quyền yêu hận. Rời khỏi chốn nhân gian náo nhiệt ấy chỉ còn mỗi nàng và hắn thôi vậy.
Sở Tuân ngửa đầu rót dòng rượu lạnh để nó tuôn vào cổ họng, cay nồng, đắng chát. Tròng mắt hắn đỏ dần sóng mũi cũng cay ngước nhìn lên những cánh đào rơi nhẹ giữa gió xuân.
"Vân Nhiên, nửa năm trước ta có gặp được Tần Khanh và Tề Giai Nguyệt, hai người họ bấy giờ như đôi hiệp lữ du ngoạn khắp nhân gian. Mấy ngày trước ở trong quán trà ta có nghe người ta nhắc nói Mặc Diệp đã lấy một người con gái của Đại quan trong triều. Nghe nói đế hậu thuận hòà tương kính như tân. Như vậy cũng tốt, hắn cuối cùng cũng có được gia đình của bản thân mình rồi."
Ngừng một chút Sở Tuân cười khổ, có lẽ là từ cười bản thân mình. Nơi mí mắt hắn đã hiện vài nếp nhăn do thời gian để lại cũng do ưu uất nặng thành. Mái tóc dài chấm đến eo bạc trắng cả mái đầu bị gió xuân thổi nhẹ làm cho lay động. Sở Tuân nhắm mắt lại nhớ lại hết thảy mọi thứ đã qua lần nữa ở đời này cũng nhớ rõ dụng mạo của người ấy.
Kiếp sau, kiếp sau hắn sẽ đến tìm nàng.
"Nhiên nhi, ngày ấy nàng đi chưa còn chưa đủ tam tuần như ta bây giờ đã sắp để tuổi ngũ tuần rồi, nàng... nàng có chê ta hay không?"
Chẳng biết là khi cái chết sắp cận kề người ta lại hoạ dại ngờ mà nhìn ra ảo ảnh hay nàng ấy đã thất sự đến tìm hắn. Nhưng dưới làn nước mắt mờ nhoè ấy Sở Tuân đã thấy được nàng ấy khoác trên mình bộ bạch y thanh khiết dịu dàng đến bên hắn cười một nét an nhiên, mắt hồ trong vắt như chứa cả sao trời.
Sở Tuân chạm hướng tay về phía nàng ấy cũng cười đáp lại: Ta đến rồi."
-
Hoàn chính văn
15/10/2024-25/112024
-
Lời bình của tác giả: Trầm luân một đời giữa nhân gian, trải qua hết thảy niệm vui nổi khổ cuối cùng cũng chỉ như cách hoa trôi trên dòng lịch sử. Những kẻ ấy cũng sợi tơ tình chỉ vỏn vẹn mấy mươi năm của họ đặt cạnh vạn dặm giang sơn thật nhỏ bé vô cùng. Nhưng cũng chính sợi tơ tình ấy đã hoạ nên thái bình thịnh thế. Đến khi ấy chẳng còn khói lửa, chẳng còn chiến tranh. Ắt nhân duyên sẽ dẫn lối cho hai kẻ lạ gặp lại nhau lần nữa giữa hồng trần.
Kể từ lúc hắn đăng cơ xưng đế thế cuộc của lục quốc lại lần nữa trở về chỉ khác là dải đất Tây Lương đã thuộc về giang sơn Yến quốc. Bách quan từ trong đến ngoài từ lần thanh lý môn hộ năm ấy của Hoàng Vi giờ đây hết thảy đều là bậc anh tài phục tùng cho thiên tử.
Triều đại mới mà hắn lập ra lấy Văn để trị quốc, lấy võ bình thiên hạ. Thiên hạ được bình thì ắt trăm dân mới an lạc, giang sơn mới phồn vinh thịnh thế. Mở ra trang sử mới cho Yến quốc mà vạn người đã dùng máu, dùng mạng mình đổi lấy.
Năm đó sau khi bình ổn được thế cục Sở Tuân muốn một lần đánh thẳng đến kinh thành Ninh quốc rửa mối hận của Vân Nhiên. Nhưng khi ấy bách quan ngăn cản cũng bởi thiên hạ vừa mới an yên trong vòng bảy năm không thể động đến binh biến.
Trong bảy năm ấy hắn dùng mọi cách mở rộng giao thương nâng cao vũ khí nâng cho Yến quốc bấy giờ mạnh hơn cả Yến quốc khi phụ thân hắn còn sống. Ngày ngày rồi lại đêm đêm, hoa sen đã nở trong kia đã tàn hắn ôm nổi đau khổ đó chờ ngày đòi lại món nợ cuối cùng. Bảy năm ấy, đau đớn bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu hắn chẳng nói nữa lời cũng chẳng ai có thể tưởng được.
Bảy năm sau khi thời cơ đã đến, chẳng còn gì có thể cản được hắn nữa. Mặc Diệp xin được xuất chinh, hắn thống lĩnh hơn năm bạn binh mã đánh thẳng đến Ninh quốc. Từ lúc bài sấm truyền được lan trong thiên hạ thì cốt lõi của Ninh quốc vốn đã rã rời cả rồi. Chỉ trong nửa năm trên dưới đại Ninh đó đều thu về dưới tay nước Yến.
"Bệ hạ, đại nghiệp giờ đây đã thành." Mặc Diệp cùng Sở Tuân đứng trên lầu ngũ phụng, ánh trăng ngà rọi lên gương mặt sương gió mang nét cười mãn nguyện. Cuối cùng thiên hạ này đã thật sự có được thái bình. Nếu A Lan nhìn thấy được cảnh này chắc chắn sẽ khen y tài giỏi.
Ba ngày sau hắn lệnh cho người soạn chiếu chỉ truyền ngôi cho Mặc Diệp. Y từ chối rất nhiều nhưng đến cũng chẳng còn cách nào để cự tuyệt được Sở Tuân. Ngày đại điển sắc phong hoàng thành hắn giao lại bản vẽ dời đô cho Mặc Diệp cũng lại ngày lòng Sở Tuân tĩnh lặng như nước.
"Nhiên nhi, mọi chuyện nàng muốn làm ta đều đã giúp nàng làm được."
Hắn từ hoàng cung chỉ mặc trên mình một bộ y phục sẫm màu trên vai quẩy một tay nải dắt theo ngựa Hồng
Xích mà cất bước về phía Đàm Sơn. Sở Tuân nhấc từng bước lên Nguyên Linh tự nơi đặt tro cốt của nàng ở đó.
Dòng ký ức về nửa năm yên bình cùng nàng ở Hiên Vi cung hiện về như suối chảy. Ngày đó hơn hai trăm bậc thang này bước đi chỉ nhanh như chớp mắt như hôm nay khi lòng đã lạnh như tro tàn những bậc thang kia lại dài đằng đăng.
"Bệ hạ, bảy năm rồi đến bây giờ người đã buông bỏ được chưa?"
Đại sư Giác Tuyên nhìn hắn cẩn trọng ôm hũ sứ vừa lần chuỗi vừa vừa ôn tồn hỏi hắn.
Sở Tuân nhìn lên ngọn của gốc ngô đồng cao to sừng sững. Nắng nhạt trời thu rọi lên từng chiếc lá vàng ấy gió lại hùa theo lay nhẹ tạo nên tuyệt cảnh lung linh yên tĩnh như trên tiên giới.
"Ta bây giờ chẳng còn là bệ hạ của Yến quốc nữa. Còn buông bỏ, có lẽ bảy năm về trước ta đã buông bỏ được rồi.
Chỉ là nếu có kiếp sau vẫn mong có thể tương phùng giai ngẫu."
Trên đường đi xuống Đàm Sơn Sở Tuân chợt nhìn thấy một đôi phu thê. Tuổi của hai người đó chắc cũng đã tam tuần như lại dung ai của cả hai đều là dạng nhân gian hiếm có. Có vẻ như nương tử của nam nhân kia đang giận dỗi mà bước đi trước, của nam nhân đó thì vội vã theo sau dùng bao lời ngon ngọt dỗ dành. Đến khi họ lại gần nghe rõ được thanh âm nhìn kĩ được dung mạo của hai người đó. Thì ra chẳng ai xa lạ chính là Tần Khanh và Tề Giai Nguyệt.
Năm đó sau khi bình được thiên hạ Sở Tuân có ý giữa hắn lại nhưng một kẻ phong lưu lãng tử như vậy nào có chịu được cảnh ngày ngày phải thượng triều rồi ghi chép sổ sách. Hắn bảo hắn sẽ du ngoạn thiên hạ ngắm trăm cảnh đẹp tìm kiếm mỹ nhân. Bây giờ Sở Tuân đã biết mỹ nhân mà hắn nói là ai rồi.
Y thật có chút ngưỡng mộ hắn. Trải qua một kiếp phong sương có mấy ai còn giữa được giấc mộng phi thường năm đó, giờ đây mỗi người một nẻo có được an yên như vậy thì thật sự tốt đẹp.
Sau ngày đó ở Đàm Sơn Sở Tuân ôm theo hũ tro cốt ấy đi dọc lên phía bắc nhìn ngắm giang sơn phồn hoa mà đã đã hoạ cho nàng. Từ kinh thành náo nhiệt đến chốn ngõ cùng hẽm tận đều có thể thấy được nụ cười vui vẻ của trẻ thơ, ngọn khói chiều phản phất yên bình.
Nữa năm ấy hắn đã nhìn thấy hết thảy phong cảnh của nhân gian, khi đến nơi đã là độ trời xuân hoa nở. Ba dặm rừng đào bát ngát hương thơm hệt như chốn bồng lai tiên cảnh mà người đời thường hay kể.
Hắn chôn tro cốt nàng xuống một gốc đào lớn nơi mãi mãi yên bình sẽ chẳng có khói lửa chẳng có mưu quyền yêu hận. Rời khỏi chốn nhân gian náo nhiệt ấy chỉ còn mỗi nàng và hắn thôi vậy.
Sở Tuân ngửa đầu rót dòng rượu lạnh để nó tuôn vào cổ họng, cay nồng, đắng chát. Tròng mắt hắn đỏ dần sóng mũi cũng cay ngước nhìn lên những cánh đào rơi nhẹ giữa gió xuân.
"Vân Nhiên, nửa năm trước ta có gặp được Tần Khanh và Tề Giai Nguyệt, hai người họ bấy giờ như đôi hiệp lữ du ngoạn khắp nhân gian. Mấy ngày trước ở trong quán trà ta có nghe người ta nhắc nói Mặc Diệp đã lấy một người con gái của Đại quan trong triều. Nghe nói đế hậu thuận hòà tương kính như tân. Như vậy cũng tốt, hắn cuối cùng cũng có được gia đình của bản thân mình rồi."
Ngừng một chút Sở Tuân cười khổ, có lẽ là từ cười bản thân mình. Nơi mí mắt hắn đã hiện vài nếp nhăn do thời gian để lại cũng do ưu uất nặng thành. Mái tóc dài chấm đến eo bạc trắng cả mái đầu bị gió xuân thổi nhẹ làm cho lay động. Sở Tuân nhắm mắt lại nhớ lại hết thảy mọi thứ đã qua lần nữa ở đời này cũng nhớ rõ dụng mạo của người ấy.
Kiếp sau, kiếp sau hắn sẽ đến tìm nàng.
"Nhiên nhi, ngày ấy nàng đi chưa còn chưa đủ tam tuần như ta bây giờ đã sắp để tuổi ngũ tuần rồi, nàng... nàng có chê ta hay không?"
Chẳng biết là khi cái chết sắp cận kề người ta lại hoạ dại ngờ mà nhìn ra ảo ảnh hay nàng ấy đã thất sự đến tìm hắn. Nhưng dưới làn nước mắt mờ nhoè ấy Sở Tuân đã thấy được nàng ấy khoác trên mình bộ bạch y thanh khiết dịu dàng đến bên hắn cười một nét an nhiên, mắt hồ trong vắt như chứa cả sao trời.
Sở Tuân chạm hướng tay về phía nàng ấy cũng cười đáp lại: Ta đến rồi."
-
Hoàn chính văn
15/10/2024-25/112024
-
Lời bình của tác giả: Trầm luân một đời giữa nhân gian, trải qua hết thảy niệm vui nổi khổ cuối cùng cũng chỉ như cách hoa trôi trên dòng lịch sử. Những kẻ ấy cũng sợi tơ tình chỉ vỏn vẹn mấy mươi năm của họ đặt cạnh vạn dặm giang sơn thật nhỏ bé vô cùng. Nhưng cũng chính sợi tơ tình ấy đã hoạ nên thái bình thịnh thế. Đến khi ấy chẳng còn khói lửa, chẳng còn chiến tranh. Ắt nhân duyên sẽ dẫn lối cho hai kẻ lạ gặp lại nhau lần nữa giữa hồng trần.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv