Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 147
Người đến là Võ Cực Lạc trong hình hài của Chiến Vương.
“Chưởng môn.”
“Vô Ưu? Tại sao con lại ở đây?” Võ Cực Lạc thu kiếm lại, kinh ngạc hỏi.
Bà không bất ngờ vì sao Thanh Liên có thể xuất hiện ở đây vì bà và Mộc Trung Nhân là hai người duy nhất biết Thanh Liên là đệ tử của Trần Lĩnh. Chỉ bất ngờ vì lí do gì một linh Đồ nhất tinh lại dám xuất hiện ở nơi nguy hiểm như này.
“Không có gì, con chỉ là có một vấn đề nan giải.” Thanh Liên nói.
“Ồ, ta cũng muốn nghe thử, vấn đề gì có thể làm khó đệ tử của ông ấy.” Võ Cực Lạc cười nói, bà ngồi xuống bên cạnh Thanh Liên, vẫn là khí chất ôn hòa như lần đầu gặp, dù bao nhiêu năm đi nữa Thanh Liên vẫn luôn có ấn tượng tốt với khí chất này.
Không phải cách biệt địa vị như chưởng môn đệ tử, như công chúa và thần tử mà như bậc trưởng bối đang chỉ dạy hậu nhân.
Võ Cực Lạc nhìn Thanh Liên, đứa trẻ này nơi nào cũng tốt, chỉ là phần cảm xúc dường như chưa từng bộc lộ quá nhiều, quá mức trầm tĩnh so với đám trẻ đồng trang lứa.
Mặc dù có thể luyện chế những trận pháp kia, nhưng nếu con đường tu hành không đứt đoạn, liệu đứa trẻ này sẽ còn tiến xa đến đâu.
Trong lúc Võ Cực Lạc đang lộ vẻ tiếc nuối thì Thanh Liên đưa tay ra, tập trung linh lực vào đó dưới đôi mắt kinh hãi của Võ Cực Lạc.
“Không thể nào... Con... Nửa bước Tướng lĩnh?” Võ Cực Lạc quan sát kỹ hơn, là thật, là linh lực giao thoa giữa linh Sĩ thập tinh và Tướng lĩnh.
Linh căn trong người đã bị phế bỏ, chủ định suốt đời này dừng chân ở linh Đồ nhất tinh. Thế mà chuyện gì trước mắt bà đây? Tưởng như đứa trẻ này đã bị bỏ lại phía sau nhưng trong bóng tối, con bé đã vượt lên tất cả, ở một khoản cách mà đám trẻ cùng thời không thể nào so được.
Tim bà đập thình thịch, chuyện này... quá hoang đường rồi. Một đứa trẻ mười hai tuổi nửa bước Tướng lĩnh, tu hành bậc này... chưa từng có trong lịch sử.
“Vô Ưu, con có biết điều này nghĩa là gì không?” Giọng nói có chút run rẩy như đang mơ.
Thanh Liên khó hiểu với biểu hiện của bà, chẳng phải nàng chỉ là nửa bước Tướng lĩnh thôi sao, còn chưa chân chính đặt chân vào cảnh giới đó nữa.
Ngay cả đệ nhất thiên tài trong lịch sử là Mộc Trung Nhân thành Tướng lĩnh cũng phải ở độ tuổi hai mươi, hay như vương tử Mộc Anh Kiệt vẫn chưa thể phá bình chướng ở độ tuổi đó. Đó là bà chưa nói tới bọn họ có thiên phú dị bẩm, phát triển trong thời bình, tài nguyên tu hành dồi dào.
“E hèm! Tuổi này của con tu tới đây đúng là không tệ, tuy nhiên lại dẫn đến dục tốc bất đạt, căn cơ rời rạt, mệnh mạch của bộ công pháp không vững vàng.” Lúc này bà phải tỏ ra thật trấn định mới được, tránh cho đứa trẻ này có tâm tư của thiếu niên sinh ra tự mãn.
“Ha ha, mười hai tuổi nửa bước Tướng lĩnh sao? Ở độ tuổi này thậm chí đám trẻ kia còn chưa vượt qua linh Sĩ nhị tinh nữa, có đứa có lẽ còn mắc kẹt ở linh Đồ cửu tinh.” nhưng trong đầu bà lại nghĩ khác.
Võ Cực Lạc nhớ lại cách thức Thanh Liên dễ dàng phá giải kiếm ý của mình vừa rồi. Lúc này bà càng bội phục con mắt nhìn đồ đệ của lão Trần, trong đời ông chưa nhận bất cứ đệ tử nào, nhưng một lần nhận lại chính là tuyệt thế thiên kiêu.
“Xin người chỉ điểm.” Thanh Liên nói. Quả thật trước đó nàng chỉ tìm các dẫn chứng trong sách, tra xét ký ức của các bậc tiền bối đi trước, từ đó rút ra đánh giá chủ quan, có xuất hiện sai sót là lẽ đương nhiên.
Thanh Liên nhìn Võ Cực Lạc, dường như bà biết gì đó, thứ đó có thể bổ sung khiếm khuyết này.
“À...” Võ Cực Lạc bắt đầu nhớ lại con đường của mình, bà diễn giải: “Lúc đó ta cũng trùng kích cảnh giới Tướng lĩnh này, cũng thất bại không dưới chục lần, tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên.”
“Cho đến lần cuối cùng, bản thân ta mới ngộ ra một điểm.”
Thanh Liên chăm chú nghe.
Võ Cực Lạc lấy kiếm của mình ra, lướt nhẹ bàn tay trên đó, giải thích: “Đoạn Thiên kiếm pháp nghiên về chủ sát, là công pháp ta may mắn ngộ ra, đi theo ta đến giờ.”
“Công pháp này lúc đầu chỉ cộng hưởng 180 huyệt đạo, sau khi thôn phệ ba công pháp khác nó mới mạnh như bây giờ, có 200 huyệt đạo. Ba công pháp kia hình như một cái chủ phá, chủ phòng, chủ công thì phải...”
Đây chẳng phải giống như tình trạng của nàng sao? Đoạn Thiên kiếm pháp này cũng thuộc chủ sát. Có điều không hề thôn phệ nhiều đến thế.
“Lúc trùng kích Tướng lĩnh, ta cảm giác như tâm thức chia ra bốn ý niệm, tựa như một đứa trẻ phân vân chọn giữa bốn trang phục để đi dạ hội. Khoảnh khắc đó tâm ta bị loạn, cơ hồ không nhận ra nó nữa.”
“Cũng trong khoảnh khắc ấy, ta đã nhận ra thiếu sót. Công pháp chủ sát thì phải lấy sát tâm mới có thể đại thành, lược bỏ toàn bộ ý niệm thừa kia. Chỉ khi nhận ra bản tâm mình, hợp nhất cùng công pháp thì tức khắc ta đã trở thành Tướng lĩnh.”
Ánh mắt Thanh Liên trở nên sáng ngời. Đây rồi, là thứ còn thiếu duy nhất, nàng nhớ lại khoảnh khắc đột phá của Phạm Tu, Lưu Nghị, Gia Cát Trường Dân kia có hơn hai tia liên kết tạo thành, lúc này nàng chỉ có một tia.
“Nhất tâm nhất thể hợp nhất đạo.” Đây mới chính là mấu chốt trùng kích Tướng lĩnh.
Biển tinh thần bắt đầu dao động, tất cả các ý niệm của nàng quy toàn bộ về một. Nó không ngừng gọt bỏ, gia trì vào nhau, đúc nên sát tâm, mệnh mạch của cả bộ công pháp.
“Vương tu luyện công pháp chủ sát giống ta, ngài ấy đã phải mất hơn bốn năm để tích lũy đủ lực lượng mới làm được, từ đó có thể đặt chân vào cảnh giới Tướng lĩnh.”
“Con cũng không cần nóng vội, để đúc thành mệnh mạch của cả bộ công pháp này, phải trải qua lịch luyện, luận bàn cùng vô số linh sư khác. Quá trình này không phải ngày một ngày hai.” Võ Cực Lạc không hề khoát lác, đây đều là chuyện bà và Mộc Trung Nhân đã trải qua.
Biển tinh thần dao động mãnh liệt, cây thương kia đã hình thành mũi nhọn, đây chính là bản tâm của chính nàng. Nó bắt đầu kéo theo tinh thần lực của nàng xuyên thủng qua bức tường dày kia.
Biển tinh thần đã vượt qua, so với nửa bước Tướng lĩnh như trời và đất. Từ tinh thần, tu vi của nàng được kéo lên, đã băng qua mây mù.
Thanh Liên đã chính thức đặt chân vào cảnh giới này, Tướng lĩnh.
Võ Cực Lạc ngơ ngát nhìn Thanh Liên tản phát ra linh lực Tướng lĩnh chân chính.
“Tướng... Tướng... Tướng lĩnh chân chính?”
Thánh thần thiên địa hãy cứu lấy trái tim già, bà vừa chứng kiến điều gì thế này?
…
Bên lề:
Võ Cực Lạc: Vô Ưu, trở thành Tướng lĩnh tức nghĩa con có chỗ hơn người, không nên tự mãn vì thiên hạ cũng có rất nhiều kẻ có thể chạm tới bước này như con.
Thanh Liên: Vâng ạ.
Võ Cực Lạc: (- . - ) Trẻ nhỏ dễ dạy.
“Chưởng môn.”
“Vô Ưu? Tại sao con lại ở đây?” Võ Cực Lạc thu kiếm lại, kinh ngạc hỏi.
Bà không bất ngờ vì sao Thanh Liên có thể xuất hiện ở đây vì bà và Mộc Trung Nhân là hai người duy nhất biết Thanh Liên là đệ tử của Trần Lĩnh. Chỉ bất ngờ vì lí do gì một linh Đồ nhất tinh lại dám xuất hiện ở nơi nguy hiểm như này.
“Không có gì, con chỉ là có một vấn đề nan giải.” Thanh Liên nói.
“Ồ, ta cũng muốn nghe thử, vấn đề gì có thể làm khó đệ tử của ông ấy.” Võ Cực Lạc cười nói, bà ngồi xuống bên cạnh Thanh Liên, vẫn là khí chất ôn hòa như lần đầu gặp, dù bao nhiêu năm đi nữa Thanh Liên vẫn luôn có ấn tượng tốt với khí chất này.
Không phải cách biệt địa vị như chưởng môn đệ tử, như công chúa và thần tử mà như bậc trưởng bối đang chỉ dạy hậu nhân.
Võ Cực Lạc nhìn Thanh Liên, đứa trẻ này nơi nào cũng tốt, chỉ là phần cảm xúc dường như chưa từng bộc lộ quá nhiều, quá mức trầm tĩnh so với đám trẻ đồng trang lứa.
Mặc dù có thể luyện chế những trận pháp kia, nhưng nếu con đường tu hành không đứt đoạn, liệu đứa trẻ này sẽ còn tiến xa đến đâu.
Trong lúc Võ Cực Lạc đang lộ vẻ tiếc nuối thì Thanh Liên đưa tay ra, tập trung linh lực vào đó dưới đôi mắt kinh hãi của Võ Cực Lạc.
“Không thể nào... Con... Nửa bước Tướng lĩnh?” Võ Cực Lạc quan sát kỹ hơn, là thật, là linh lực giao thoa giữa linh Sĩ thập tinh và Tướng lĩnh.
Linh căn trong người đã bị phế bỏ, chủ định suốt đời này dừng chân ở linh Đồ nhất tinh. Thế mà chuyện gì trước mắt bà đây? Tưởng như đứa trẻ này đã bị bỏ lại phía sau nhưng trong bóng tối, con bé đã vượt lên tất cả, ở một khoản cách mà đám trẻ cùng thời không thể nào so được.
Tim bà đập thình thịch, chuyện này... quá hoang đường rồi. Một đứa trẻ mười hai tuổi nửa bước Tướng lĩnh, tu hành bậc này... chưa từng có trong lịch sử.
“Vô Ưu, con có biết điều này nghĩa là gì không?” Giọng nói có chút run rẩy như đang mơ.
Thanh Liên khó hiểu với biểu hiện của bà, chẳng phải nàng chỉ là nửa bước Tướng lĩnh thôi sao, còn chưa chân chính đặt chân vào cảnh giới đó nữa.
Ngay cả đệ nhất thiên tài trong lịch sử là Mộc Trung Nhân thành Tướng lĩnh cũng phải ở độ tuổi hai mươi, hay như vương tử Mộc Anh Kiệt vẫn chưa thể phá bình chướng ở độ tuổi đó. Đó là bà chưa nói tới bọn họ có thiên phú dị bẩm, phát triển trong thời bình, tài nguyên tu hành dồi dào.
“E hèm! Tuổi này của con tu tới đây đúng là không tệ, tuy nhiên lại dẫn đến dục tốc bất đạt, căn cơ rời rạt, mệnh mạch của bộ công pháp không vững vàng.” Lúc này bà phải tỏ ra thật trấn định mới được, tránh cho đứa trẻ này có tâm tư của thiếu niên sinh ra tự mãn.
“Ha ha, mười hai tuổi nửa bước Tướng lĩnh sao? Ở độ tuổi này thậm chí đám trẻ kia còn chưa vượt qua linh Sĩ nhị tinh nữa, có đứa có lẽ còn mắc kẹt ở linh Đồ cửu tinh.” nhưng trong đầu bà lại nghĩ khác.
Võ Cực Lạc nhớ lại cách thức Thanh Liên dễ dàng phá giải kiếm ý của mình vừa rồi. Lúc này bà càng bội phục con mắt nhìn đồ đệ của lão Trần, trong đời ông chưa nhận bất cứ đệ tử nào, nhưng một lần nhận lại chính là tuyệt thế thiên kiêu.
“Xin người chỉ điểm.” Thanh Liên nói. Quả thật trước đó nàng chỉ tìm các dẫn chứng trong sách, tra xét ký ức của các bậc tiền bối đi trước, từ đó rút ra đánh giá chủ quan, có xuất hiện sai sót là lẽ đương nhiên.
Thanh Liên nhìn Võ Cực Lạc, dường như bà biết gì đó, thứ đó có thể bổ sung khiếm khuyết này.
“À...” Võ Cực Lạc bắt đầu nhớ lại con đường của mình, bà diễn giải: “Lúc đó ta cũng trùng kích cảnh giới Tướng lĩnh này, cũng thất bại không dưới chục lần, tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên.”
“Cho đến lần cuối cùng, bản thân ta mới ngộ ra một điểm.”
Thanh Liên chăm chú nghe.
Võ Cực Lạc lấy kiếm của mình ra, lướt nhẹ bàn tay trên đó, giải thích: “Đoạn Thiên kiếm pháp nghiên về chủ sát, là công pháp ta may mắn ngộ ra, đi theo ta đến giờ.”
“Công pháp này lúc đầu chỉ cộng hưởng 180 huyệt đạo, sau khi thôn phệ ba công pháp khác nó mới mạnh như bây giờ, có 200 huyệt đạo. Ba công pháp kia hình như một cái chủ phá, chủ phòng, chủ công thì phải...”
Đây chẳng phải giống như tình trạng của nàng sao? Đoạn Thiên kiếm pháp này cũng thuộc chủ sát. Có điều không hề thôn phệ nhiều đến thế.
“Lúc trùng kích Tướng lĩnh, ta cảm giác như tâm thức chia ra bốn ý niệm, tựa như một đứa trẻ phân vân chọn giữa bốn trang phục để đi dạ hội. Khoảnh khắc đó tâm ta bị loạn, cơ hồ không nhận ra nó nữa.”
“Cũng trong khoảnh khắc ấy, ta đã nhận ra thiếu sót. Công pháp chủ sát thì phải lấy sát tâm mới có thể đại thành, lược bỏ toàn bộ ý niệm thừa kia. Chỉ khi nhận ra bản tâm mình, hợp nhất cùng công pháp thì tức khắc ta đã trở thành Tướng lĩnh.”
Ánh mắt Thanh Liên trở nên sáng ngời. Đây rồi, là thứ còn thiếu duy nhất, nàng nhớ lại khoảnh khắc đột phá của Phạm Tu, Lưu Nghị, Gia Cát Trường Dân kia có hơn hai tia liên kết tạo thành, lúc này nàng chỉ có một tia.
“Nhất tâm nhất thể hợp nhất đạo.” Đây mới chính là mấu chốt trùng kích Tướng lĩnh.
Biển tinh thần bắt đầu dao động, tất cả các ý niệm của nàng quy toàn bộ về một. Nó không ngừng gọt bỏ, gia trì vào nhau, đúc nên sát tâm, mệnh mạch của cả bộ công pháp.
“Vương tu luyện công pháp chủ sát giống ta, ngài ấy đã phải mất hơn bốn năm để tích lũy đủ lực lượng mới làm được, từ đó có thể đặt chân vào cảnh giới Tướng lĩnh.”
“Con cũng không cần nóng vội, để đúc thành mệnh mạch của cả bộ công pháp này, phải trải qua lịch luyện, luận bàn cùng vô số linh sư khác. Quá trình này không phải ngày một ngày hai.” Võ Cực Lạc không hề khoát lác, đây đều là chuyện bà và Mộc Trung Nhân đã trải qua.
Biển tinh thần dao động mãnh liệt, cây thương kia đã hình thành mũi nhọn, đây chính là bản tâm của chính nàng. Nó bắt đầu kéo theo tinh thần lực của nàng xuyên thủng qua bức tường dày kia.
Biển tinh thần đã vượt qua, so với nửa bước Tướng lĩnh như trời và đất. Từ tinh thần, tu vi của nàng được kéo lên, đã băng qua mây mù.
Thanh Liên đã chính thức đặt chân vào cảnh giới này, Tướng lĩnh.
Võ Cực Lạc ngơ ngát nhìn Thanh Liên tản phát ra linh lực Tướng lĩnh chân chính.
“Tướng... Tướng... Tướng lĩnh chân chính?”
Thánh thần thiên địa hãy cứu lấy trái tim già, bà vừa chứng kiến điều gì thế này?
…
Bên lề:
Võ Cực Lạc: Vô Ưu, trở thành Tướng lĩnh tức nghĩa con có chỗ hơn người, không nên tự mãn vì thiên hạ cũng có rất nhiều kẻ có thể chạm tới bước này như con.
Thanh Liên: Vâng ạ.
Võ Cực Lạc: (- . - ) Trẻ nhỏ dễ dạy.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv