Chí Nam vẫn còn nhớ rõ, dù bao nhiêu năm hắn cũng không thể quên được.
Đột nhiên Chí Nam bật khóc, tay không tự chủ gắp cơm lên ăn liên tục.
Thanh Liên:...
Con hàng này bị gì vậy? Đói bụng đến mức khóc luôn sao? Hay là do bị thương? Nàng nhớ rằng mình đánh hắn đâu đến mức đó chứ?
“Này, huynh không sao chứ?” Thanh Liên kiểm tra cơm mình nấu, nguyên liệu bình thường, đâu có bỏ thêm gì đâu.
“Ta không sao.” Chí Nam ăn hết cả chén cơm. Đã lâu lắm rồi hắn mới được thưởng thức một chén cơm ngon đến vậy, dù chỉ là cơm trắng với bông cải.
Lúc này Chí Nam mới để ý rằng bữa cơm này đúng là chỉ có bông cải với cơm trắng. Đơn giản vậy thôi?
“Điện hạ, ngài toàn ăn như vậy sao? Sơn hào hải vị, bào ngư vi cá đâu? Chẳng phải bữa ăn của công tử, tiểu thư thế gia phải toàn là thức ăn thượng hạng sao, huống chi là vương tử, công chúa như ngài?” Chí Nam thắc mắc.
Thanh Liên nhâm nhi phần cơm của mình, trả lời: “Ăn chay tốt cho thân thể và tinh thần.” Trở thành Tướng lĩnh, Linh Nhãn được nâng cao lên, nàng có thể thấy từng oán niệm tồn đọng trong thịt yêu thú, dù rất nhỏ.
Tích tiểu thành đại, liên tục phục dụng chúng ý thức của bản thân ý nhiều cũng bị nhiễm phải những oán niệm ấy, không tốt cho tinh thần.
Ăn xong Chí Nam lại bị Thanh Liên kéo ra sân sau, nàng ném cho hắn một thanh kiếm, nàng chỉ vào con mộc nhân phía sau Chí Nam, nói: “Hãy chém đôi nó.”
Chí Nam khó hiểu, hắn không hiểu làm vậy để làm gì, hắn cũng không muốn hỏi, dù sao ai biết vị công chúa này nghĩ gì?
Chí Nam định bước tới trước mộc nhân thì bị Thanh Liên kéo lại, nói: “Đứng ở đây.”
“Hả, từ đây đến đó gần ba thước(120 cm) lận, sao ta có thể chém được?” Chí Nam hoang mang.
Thanh Liên cầm một thanh kiếm khác lên, chọn vị trí xa hơn Chí Nam, vung kiếm lên.
Kiếm quang lóe lên, trước ánh mắt kinh hách của Chí Nam, mộc nhân đã bị chém đôi.
“Vừa rồi... Là kiếm ý?” Hắn không nhìn lầm chứ?
Chí Nam chạy lại chỗ mộc nhân, vết chém chẻ đôi, thẳng băng không vết xước. Là kiếm ý, thật sự là kiếm ý.
Chí Nam thân thiết với chưởng môn, hắn biết một vị kiếm sư có bao nhiêu khó khăn để luyện thành kiếm ý. Đây là thứ chỉ ngộ không thể cầu, có kiếm sư dành cả đời cũng không thể lĩnh hội được.
Vô Ưu công chúa, rốt cuộc nàng ta che giấu sâu đến đâu? Vì sao lại phải làm thế? Chỉ trong hôm nay thôi mà số lần hắn phải mở to mắt ra nhìn thế sự còn nhiều hơn cả mười mấy năm qua sống trên đời nữa.
“Điện hạ à, ta đâu phải kiếm sư, làm sao có thể chém ra kiếm ý được?” Hắn vốn là luyện khí sư mà, đâu phải chiến linh sư, sao có thể thực hiện yêu cầu này.
“Kiếm ý chẳng liên quan gì đến kiếm sư cả, nó vốn là kết tinh của tinh thần lực, hội tụ tại một điểm mà thôi.” Thanh Liên giải thích.
Chí Nam ngơ ngát, lần đầu tiên hắn nghe được lí giải kỳ lạ về kiếm ý thế này.
Bỗng nhiên Thanh Liên sáp lại gần hắn, đôi bàn tay bé nhỏ chỉ vào hai mắt, nói: “Trước tiên hãy thả lỏng tinh thần, cảm nhận tất cả của bản thân.”
Ở khoản cách này, Chí Nam có thể cảm nhận rõ hơi thở của Thanh Liên, hương thơm từ mái tóc trắng thoáng qua mũi làm hai mang tai Chí Nam ửng đỏ.
“Này này điện hạ, chỉ cần đứng đó chỉ bảo là được rồi, đâu cần phải gần ta như thế?” Chí Nam lui về phía sau trước ánh mắt khó hiểu của Thanh Liên.
Khoảnh khắc này Chí Nam mới có cơ hội nhìn rõ đôi mắt Thanh Liên. Một đôi mắt mang theo tử sắc trong trẻo non nớt, lại có chút gì đó dửng dưng, vô hồn.
Bỗng nhiên Chí Nam nhớ ra chuyện gì đó, hắn nhìn đến cánh tay Thanh Liên. Dưới lớp vải trắng kia, đôi chỗ lộ ra vệt thâm đen.
Sẽ không, sẽ không phải là thứ hắn nghĩ đến chứ?
“Điện hạ, cánh tay của ngài, sao lại như thế?” Việc chẳng liên quan đến mình nhưng không hiểu sao hắn lại muốn hỏi.
“Do luyện công thôi.” Thanh Liên trả lời dứt khoát.
“Vây sao.”
“Vị công chúa này có diện mạo cực kỳ giống với những bệnh nhân nhiễm tà ta từng gặp qua. Mái tóc trắng như tuyết, đôi tử nhãn rồi cả tà tích lưu trên thân.” Chí Nam ngẫm nghĩ, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Bệnh nhân nhiễm tà, tà khí nhập thể làm vỡ nát toàn bộ xương cốt bên trong. Muốn vận động phải chịu đựng cảm giác đau thấu xương đến tận cùng. Hắn từng nhìn thấy vài tráng sĩ to khỏe bị nhiễm tà, chỉ động một chút thôi đã muốn kêu trời rồi, sao có thể hành động linh hoạt thế này được.
Chí Nam làm theo lời Thanh Liên, thả lỏng toàn bộ tinh thần. Thanh Liên chạm vào trán hắn, ý thức của Chí Nam như chìm vào chốn hư ảo mờ mịt. Cảm giác như đứng trước vô vàng những con sóng, mà hắn chỉ là một con sóng nhỏ bé đáng thương.
“Huynh nhìn thấy thứ gì trong người?”
“Ừm... Vô vàn những con sóng.” Chí Nam nói.
“Hãy tìm kiếm những con sóng nhỏ đang trôi nổi đó, cắn nuốt chúng.” Thanh Liên chỉ dẫn.
Con sóng nhỏ của Chí Nam va chạm vào một con sóng khác, sau một hồi giằng co thì hắn thắng. Con sóng của bản thân trở nên lớn hơn.
Không hiểu sao Chí Nam lại có cảm giác thư thái, đầu óc nhẹ nhàng đến lạ thường.
Chí Nam cứ thế mà tiến lên, liên tục thôn tính những con sóng khác. Còn Thanh Liên đứng bên cạnh quan sát.
Dựa vào những gì Trần Lĩnh chỉ dạy, tri thức của lão tiền bối Phạm Tu, Đạo Vực của Võ Cực Lạc và việc bước chân vào Tướng lĩnh đã cho Thanh Liên một cái nhìn tổng quan về tinh thần lực.
Thiên địa này, dù cho không còn linh khí nhưng ý niệm trôi nổi vô vàn, vô cùng vô tận. Những con sóng mà Chí Nam thấy chính là đại diện cho những ý niệm rải rác kia. Để mở rộng biển tinh thần của bản thân, có thể sử dụng ý thức của chính mình, triệt hạ ý thức của những ý niệm rải rác, biến nó thành tinh thần của mình.
Bình thường, tinh thần lực mở rộng một cách thụ động, chờ đợi những con sóng vừa và nhỏ với mình tới mà thôn phệ nó, với Linh Nhãn, có thể chủ động tìm kiếm chúng.
Tuy nhiên cách làm này cũng có phần nguy hiểm, nếu không may cắn nuốt ý niệm quá lớn, ý thức của bản thân có thể bị đồng hóa ngược, hòa tan vào trong đó. Sau đó chính là tình trạng tinh thần sụp đổ, mất đi ý thức, trở thành những kẻ đầu óc ngu si.
“Đừng tham lam đến những con sóng lớn, chỉ cần chú ý những cái nhỏ thôi.” Thanh Liên nhắc nhở.
Tới khi Chí Nam mở mắt ra, hắn cảm nhận được xung quanh bản thân có một tầng mờ ảo. Tuy không thể chạm tới nhưng chắc chắn nó có thật.
“Đây là...” Chí Nam quơ qua quơ lại.
“Tinh thần lực.”
Chí Nam kinh ngạc, từ lúc nào mà tinh thần lực của bản thân lại lớn đến vậy, chẳng lẽ là nhờ việc nuốt chửng những cơn sóng kia sao?
“Giờ hãy sử dụng nó, đánh ra kiếm ý.”
“Hả, từ tinh thần lực đánh ra kiếm ý, ta phải làm sao đây?”
“Hãy dùng ý thức của mình, điều động tinh thần lực hội tụ tại một điểm duy nhất, khiến nó cụ hiện ra.”
Giọng nói trong trẻo, nhẹ êm truyền vào tai như đang dẫn dắt hắn làm theo. Chí Nam nhắm mắt lại, thôi thúc tinh thần lực, cầm chắc kiếm đánh về phía mộc nhân.
Bang!
Tinh thần lực của hắn chạm đến mộc nhân liền tan đi. Giống như lần đầu tiên Thanh Liên luyện tập, tinh thần mãi khuếch trương ra, cứ không thể hội tụ được.
“Làm lại.”
Chí Nam lại xuất tinh thần, kết quả vẫn không đổi.
“Làm lại.”
“Làm lại.”
“...”
“Hộc... Hộc...” Chí Nam thở dốc.
Nguyên cả một ngày trôi qua mà hắn không thể nào làm tinh thần lực cụ hiện được, mộc nhân bị mài đến lún gần bằng đầu ngón tay rồi.
“Hôm nay nghỉ ở đây đi.” Thanh Liên quay lưng đi vào trong.
“Phù...” Đúng là xui xẻo mà, đêm qua tới đây đúng là sai lầm. Hắn bị hành cho cả người rã rời.
“Mà, không phải là không có thu hoạch.” Thu hoạch còn lớn hơn hắn tưởng.
Chí Nam nhìn những gian phòng trống kia, nở nụ cười tính toán.
“Công chúa điện hạ à.” Chí Nam đuổi theo sau Thanh Liên, trưng ra nụ cười rất gợi đòn: “Ta có một yêu cầu.”
“Hửm?”
“Ngài xem, vì tài luyện khí này mà ta ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, người người rình bắt.” Chí Nam cười nói.
“Cho nên...”
“Ta muốn một gian phòng trống kia.” Chí Nam chỉ chỉ vào căn phòng đối diện với phòng của Thanh Liên.
“Thế huynh định lấy gì trả ta?” Thanh Liên hỏi.
“Ách... Chẳng phải ta đây đã ra sức vì điện hạ sao? Đây cũng coi như không quá đáng đi?”
“Ta cũng đã trả công rồi.” Thanh Liên nói.
“Ta mặc kệ, ta muốn nó. Cùng lắm thì ta thấy thân trả.” Chí Nam giở thói ăn vạ.
Trong một khoảnh khắc, một nụ cười rất hiếm thấy nở trên môi, rất nhanh liền mất đi.
“Tùy huynh, muốn ở đâu thì ở.” Thanh Liên quay người bước đi.
“Hả đồng ý nhanh vậy sao?” Mà khoan, vừa rồi hắn nói gì nhỉ, sao lại không nhớ rồi?
“Mà kệ đi, nếu ở đây sẽ tiết kiệm được kha khá tiền, có thể dành dụm cho tương lai.”
Chí Nam nhìn bóng lưng Thanh Liên.
“Trước hết phải thăm dò bản lĩnh nàng tới đâu mới có thể thiết lập kế sách được.”
Chí Nam nhớ lại bữa cơm ban trưa, hắn vội xua tan ý nghĩ mềm yếu vừa xuất hiện.
“Chí Nam, ngươi không nên có suy nghĩ này, nàng chính là người đã hại chết bọn họ, không thể đồng cảm được.”