Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 154
Cù Xuyên bỗng ngộ ra gì đó: “Tại thành Thăng Long, không thể sử dụng truyền tống trận, không thể có chuyện xuất hiện ở bên ngoài thành được.”
“Mau, điều tra tất cả việc có liên quan đến tên nhóc này năm đó cho ta. Bắt đầu từ trấn Văn Lang.”
“Vâng.” A Vĩnh biến mất.
Cầm báo cáo, Cù Xuyên run rẩy, mắt có chút hưng phấn ẩn hiện nhè nhẹ. Năm đó, trận pháp hộ thành vừa mở ra, hai người này mới có thể vào thành, điều này đại biểu cho cái gì.
Không gian của Quang Huy tông xuất hiện khẽ hở, một khẽ hở thông với bên ngoài. Không nghi ngờ gì, đây chính là phát hiện lớn, một bước đột phá đối với trận chiến một tháng sau.
…
Vô Ưu phủ đệ...
Chí Nam đang luyện kiếm với vẻ mặt đăm chiêu.
Hôm qua hắn kiểm tra những chiếc nhẫn không gian, thứ lưu giữ những món bảo vật và tinh thạch hắn tiện nghi nhặt được từ chỗ mấy lão gia hỏa kia, phát hiện một vài bí mật.
“Chết tiệt, mấy con lừa già này...” Trên những chiếc nhẫn không gian đã đưa cho Chí Nam đã dính chặt vào tay, không thể tháo ra được.
Hắn nhớ rằng có tồn tại rất nhiều tín trận dùng để bảo vệ vật tư khỏi kẻ trộm, từ đó cũng xác định vị trí của hắn.
“Bọn họ đây là muốn kéo theo ta chôn cùng mà. Những thông tin ta cung cấp nếu là giả, lúc binh biến thất bại ta sẽ bị lôi ra, lúc đó ta không thể giải thích được tại sao chỗ ta lại có đồ của bọn họ.”
“Ngược lại nếu thành công, bọn họ có thể dựa vào những thứ này tìm ra ta. Không chỉ lấy lại tất cả, mà còn bắt ta làm nô lệ. Tính toán như nào, dù có giả ý muốn hố bọn họ một phen hay là thật tâm hợp tác, người lỗ cũng là ta.”
“Tốt... Thật sự rất tốt, tính toán rất tốt.” Bị người nắm đằng chuôi thế này, hắn cảm thấy thật bực bội, lại không có chỗ phát tiết. Tuy không cam lòng nhưng không thể không phục, bởi kinh nghiệm của hắn quá ít ỏi, lại không đề phòng mấy lão già ấy mới bị vướn vào cục diện này.
“Ta cần tìm luyện trận sư.” Nhưng nên tìm ai đây? Tới Lê gia, Trần gia, Dương gia có thể dẫn đến sự chú ý của công chúa.
“Đúng rồi, có thể thử tìm Phan gia. Chẳng phải ta có một khuôn mặt người người ưa thích sao...” Chí Nam vẽ một nụ cười tính toán.
…
“Đây là chút quà mọn của ta, hi vọng tiểu thư không chê.” Chí Nam bày ra vẻ tươi cười, phong tình vạn chủng trước mặt Phan Minh Nguyệt. Trên tay hắn là một cây trâm trân quý, tất nhiên lấy từ chỗ đám gia hỏa kia rồi.
Được người trong mộng tặng quà, thiếu nữ lần đầu nở xuân tâm như Phan Minh Nguyệt sao có thể kìm chế được, khuôn mặt nàng ta ửng đỏ, e dè: “Có thể... Có thể giúp ta cài lên tóc không?”
“Vinh hạnh cho ta.” Chí Nam cài trâm lên tóc nàng ta, khoảnh khắc này trong mắt Phan Minh Nguyệt toàn là hình ảnh dịu dàng của Chí Nam.
Hai người bước vào tửu lâu, gọi món. Phan Minh Nguyệt cố ý để Chí Nam gọi trước, nàng ta liền gọi giống Chí Nam.
“Phan tiểu thư, ừm... Không biết rằng quý gia có quen biết vị luyện trận sư nào không?” Chí Nam mở lời.
“Phan gia chúng ta có hai luyện trận sư, huynh định mua phù lục nào sao? Ta có thể tặng huynh miễn phí.” Ánh mắt nhìn Chí Nam si mê, giọng nói cũng trở thành thứ mật ngọt rót đường vào tai.
Chí Nam:...
Nghe âm thanh đường mật thế này làm tai hắn ngứa ngáy, có chút ớn nhẹ.
“E hèm, chẳng qua là ta có chút hứng thú với luyện trận sư, muốn thỉnh giáo một hai điều.” Chí Nam ho nhẹ, hắn nghiên đầu qua trái, nàng ta nghiên qua trái. Hắn nghiên đầu qua phải, nàng ta cũng nghiên theo.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, ta có thể nhắn bọn họ giúp đỡ huynh.” Nam nhân trong lòng có việc nhờ, sao nàng ta có thể từ chối được.
Chí Nam đang uống rượu, quan sát toàn bộ biểu hiện si mê của Phan Minh Nguyệt, hắn cảm thấy thời cơ chín mùi rồi.
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra một chiếc đàn làm từ gỗ trăm năm, cười nói: “Ngắm nhìn khí trời trong xanh, giai nhân trong lòng, thưởng được mỹ tửu khiến ta muốn đàn một khúc, liệu có làm phiền tiểu thư?”
“Không phiền không phiền.” Tim Phan Minh Nguyệt thật bất ngờ khi biết Chí Nam có thể đánh đàn, càng rung động khi nghe hắn nói nàng ta là 'giai nhân trong lòng'.
Tiếng đàn vang lên, hòa lẫn với không khí đất trời, hòa cùng đường phố tấp nập, tửu lâu ồn ào. Những khách nhân khác nghe thấy tiếng đàn liền nhìn về phía bàn này của hai người.
“Tiếng đàn hay quá...”
“Ta cảm nhận được tình cảm của thiếu niên ấy qua âm điệu...”
“Cô nương ấy thật may mắn...”
“Họ đúng là trai tài gái sắc...”
“...”
Từng lời bàn tán, từng vẻ mặt hâm mộ của khách nam, khách nữ khi nhìn về phía bàn của Chí Nam.
Nghe được những lời kia càng làm xuân tâm của Phan Minh Nguyệt nhộn nhạo thêm. Nàng ta đã rung động rồi, rung động với thiếu niên tài hoa trước mắt. Nàng ta có thể cảm nhận tiếng đàn, người không có tình, có thể đàn được một khúc này sao?
Các đệ tử Quang Huy tông bảo hắn vô tình, tính khí thất thường, nhưng nàng ta lại được thấy một khuôn mặt dịu dàng này của hắn.
Khúc đàn này, sự ngọt ngào này là của duy nhất bản thân Phan Minh Nguyệt. Làm sao bây giờ, nàng ta đã không làm chủ được tâm ý của mình nữa rồi. trong mắt đều là hình ảnh của hắn.
Phan Minh Nguyệt mê mẩn từng ngón tay lướt trên phím đàn, khắc sâu trong đầu dáng vẻ trích tiên lúc này của Chí Nam. Người nam nhân này, nàng ta định rồi.
Tửu lâu đối diện là Hồng Phúc lâu, tửu lâu nổi danh nhất vùng, có một ánh mắt đang nhìn về phía tiếng đàn.
Thanh Liên nhấp một miếng trà, nhìn Chí Nam đàn, tặc lưỡi: “Đúng là tra nam, không biết huynh sẽ có vẻ mặt gì nếu luyện thành được kiếm ý, học được trận pháp, tự giải quyết đống phiền phức kia.”
Thanh Liên dời mắt đến đống báo cáo trên bàn, nàng thở dài: “Sự yên bình này... Không biết tháng sau có còn được chứng kiến?”
Nàng có thể mường tượng ra khung cảnh hủy diệt đó. Sẽ có bao nhiêu sinh mạng bị chôn vùi, bao nhiêu linh sư ở lại hóa ưu thương thành động lực, biến cường giả.
Hi sinh một vài sinh mạng, lại có thể thức tỉnh tinh thần của dân chúng, khiến tất cả cùng nhìn về một hướng, đáng giá để làm.
Gió ban trưa từ ngoài làm lay động mái tóc trắng, đôi tử nhãn lạnh lẽo nhìn đường xá tấp nập.
Máu lạnh gì đó, tàn độc gì đó nàng không quan tâm, chỉ cần đạt được mục đích, tất cả đều có thể dùng.
Ở trong quán còn có một nhân vật khác, khi tiếng đàn của Chí Nam cất lên, hắn đã nhìn qua.
Là Mộc Nam vương tử, ánh mắt hắn không dừng lại ở Chí Nam mà dời qua thiếu nữ bên cạnh, đột nhiên một tiếng sét đánh qua tim.
Phan Minh Nguyệt như nữ thần dịu dàng hiện lên trong mắt Mộc Nam, khắc sâu trong trái tim, khảm trong linh hồn.
Hình như hắn... yêu mất rồi.
“Mau, điều tra tất cả việc có liên quan đến tên nhóc này năm đó cho ta. Bắt đầu từ trấn Văn Lang.”
“Vâng.” A Vĩnh biến mất.
Cầm báo cáo, Cù Xuyên run rẩy, mắt có chút hưng phấn ẩn hiện nhè nhẹ. Năm đó, trận pháp hộ thành vừa mở ra, hai người này mới có thể vào thành, điều này đại biểu cho cái gì.
Không gian của Quang Huy tông xuất hiện khẽ hở, một khẽ hở thông với bên ngoài. Không nghi ngờ gì, đây chính là phát hiện lớn, một bước đột phá đối với trận chiến một tháng sau.
…
Vô Ưu phủ đệ...
Chí Nam đang luyện kiếm với vẻ mặt đăm chiêu.
Hôm qua hắn kiểm tra những chiếc nhẫn không gian, thứ lưu giữ những món bảo vật và tinh thạch hắn tiện nghi nhặt được từ chỗ mấy lão gia hỏa kia, phát hiện một vài bí mật.
“Chết tiệt, mấy con lừa già này...” Trên những chiếc nhẫn không gian đã đưa cho Chí Nam đã dính chặt vào tay, không thể tháo ra được.
Hắn nhớ rằng có tồn tại rất nhiều tín trận dùng để bảo vệ vật tư khỏi kẻ trộm, từ đó cũng xác định vị trí của hắn.
“Bọn họ đây là muốn kéo theo ta chôn cùng mà. Những thông tin ta cung cấp nếu là giả, lúc binh biến thất bại ta sẽ bị lôi ra, lúc đó ta không thể giải thích được tại sao chỗ ta lại có đồ của bọn họ.”
“Ngược lại nếu thành công, bọn họ có thể dựa vào những thứ này tìm ra ta. Không chỉ lấy lại tất cả, mà còn bắt ta làm nô lệ. Tính toán như nào, dù có giả ý muốn hố bọn họ một phen hay là thật tâm hợp tác, người lỗ cũng là ta.”
“Tốt... Thật sự rất tốt, tính toán rất tốt.” Bị người nắm đằng chuôi thế này, hắn cảm thấy thật bực bội, lại không có chỗ phát tiết. Tuy không cam lòng nhưng không thể không phục, bởi kinh nghiệm của hắn quá ít ỏi, lại không đề phòng mấy lão già ấy mới bị vướn vào cục diện này.
“Ta cần tìm luyện trận sư.” Nhưng nên tìm ai đây? Tới Lê gia, Trần gia, Dương gia có thể dẫn đến sự chú ý của công chúa.
“Đúng rồi, có thể thử tìm Phan gia. Chẳng phải ta có một khuôn mặt người người ưa thích sao...” Chí Nam vẽ một nụ cười tính toán.
…
“Đây là chút quà mọn của ta, hi vọng tiểu thư không chê.” Chí Nam bày ra vẻ tươi cười, phong tình vạn chủng trước mặt Phan Minh Nguyệt. Trên tay hắn là một cây trâm trân quý, tất nhiên lấy từ chỗ đám gia hỏa kia rồi.
Được người trong mộng tặng quà, thiếu nữ lần đầu nở xuân tâm như Phan Minh Nguyệt sao có thể kìm chế được, khuôn mặt nàng ta ửng đỏ, e dè: “Có thể... Có thể giúp ta cài lên tóc không?”
“Vinh hạnh cho ta.” Chí Nam cài trâm lên tóc nàng ta, khoảnh khắc này trong mắt Phan Minh Nguyệt toàn là hình ảnh dịu dàng của Chí Nam.
Hai người bước vào tửu lâu, gọi món. Phan Minh Nguyệt cố ý để Chí Nam gọi trước, nàng ta liền gọi giống Chí Nam.
“Phan tiểu thư, ừm... Không biết rằng quý gia có quen biết vị luyện trận sư nào không?” Chí Nam mở lời.
“Phan gia chúng ta có hai luyện trận sư, huynh định mua phù lục nào sao? Ta có thể tặng huynh miễn phí.” Ánh mắt nhìn Chí Nam si mê, giọng nói cũng trở thành thứ mật ngọt rót đường vào tai.
Chí Nam:...
Nghe âm thanh đường mật thế này làm tai hắn ngứa ngáy, có chút ớn nhẹ.
“E hèm, chẳng qua là ta có chút hứng thú với luyện trận sư, muốn thỉnh giáo một hai điều.” Chí Nam ho nhẹ, hắn nghiên đầu qua trái, nàng ta nghiên qua trái. Hắn nghiên đầu qua phải, nàng ta cũng nghiên theo.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, ta có thể nhắn bọn họ giúp đỡ huynh.” Nam nhân trong lòng có việc nhờ, sao nàng ta có thể từ chối được.
Chí Nam đang uống rượu, quan sát toàn bộ biểu hiện si mê của Phan Minh Nguyệt, hắn cảm thấy thời cơ chín mùi rồi.
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra một chiếc đàn làm từ gỗ trăm năm, cười nói: “Ngắm nhìn khí trời trong xanh, giai nhân trong lòng, thưởng được mỹ tửu khiến ta muốn đàn một khúc, liệu có làm phiền tiểu thư?”
“Không phiền không phiền.” Tim Phan Minh Nguyệt thật bất ngờ khi biết Chí Nam có thể đánh đàn, càng rung động khi nghe hắn nói nàng ta là 'giai nhân trong lòng'.
Tiếng đàn vang lên, hòa lẫn với không khí đất trời, hòa cùng đường phố tấp nập, tửu lâu ồn ào. Những khách nhân khác nghe thấy tiếng đàn liền nhìn về phía bàn này của hai người.
“Tiếng đàn hay quá...”
“Ta cảm nhận được tình cảm của thiếu niên ấy qua âm điệu...”
“Cô nương ấy thật may mắn...”
“Họ đúng là trai tài gái sắc...”
“...”
Từng lời bàn tán, từng vẻ mặt hâm mộ của khách nam, khách nữ khi nhìn về phía bàn của Chí Nam.
Nghe được những lời kia càng làm xuân tâm của Phan Minh Nguyệt nhộn nhạo thêm. Nàng ta đã rung động rồi, rung động với thiếu niên tài hoa trước mắt. Nàng ta có thể cảm nhận tiếng đàn, người không có tình, có thể đàn được một khúc này sao?
Các đệ tử Quang Huy tông bảo hắn vô tình, tính khí thất thường, nhưng nàng ta lại được thấy một khuôn mặt dịu dàng này của hắn.
Khúc đàn này, sự ngọt ngào này là của duy nhất bản thân Phan Minh Nguyệt. Làm sao bây giờ, nàng ta đã không làm chủ được tâm ý của mình nữa rồi. trong mắt đều là hình ảnh của hắn.
Phan Minh Nguyệt mê mẩn từng ngón tay lướt trên phím đàn, khắc sâu trong đầu dáng vẻ trích tiên lúc này của Chí Nam. Người nam nhân này, nàng ta định rồi.
Tửu lâu đối diện là Hồng Phúc lâu, tửu lâu nổi danh nhất vùng, có một ánh mắt đang nhìn về phía tiếng đàn.
Thanh Liên nhấp một miếng trà, nhìn Chí Nam đàn, tặc lưỡi: “Đúng là tra nam, không biết huynh sẽ có vẻ mặt gì nếu luyện thành được kiếm ý, học được trận pháp, tự giải quyết đống phiền phức kia.”
Thanh Liên dời mắt đến đống báo cáo trên bàn, nàng thở dài: “Sự yên bình này... Không biết tháng sau có còn được chứng kiến?”
Nàng có thể mường tượng ra khung cảnh hủy diệt đó. Sẽ có bao nhiêu sinh mạng bị chôn vùi, bao nhiêu linh sư ở lại hóa ưu thương thành động lực, biến cường giả.
Hi sinh một vài sinh mạng, lại có thể thức tỉnh tinh thần của dân chúng, khiến tất cả cùng nhìn về một hướng, đáng giá để làm.
Gió ban trưa từ ngoài làm lay động mái tóc trắng, đôi tử nhãn lạnh lẽo nhìn đường xá tấp nập.
Máu lạnh gì đó, tàn độc gì đó nàng không quan tâm, chỉ cần đạt được mục đích, tất cả đều có thể dùng.
Ở trong quán còn có một nhân vật khác, khi tiếng đàn của Chí Nam cất lên, hắn đã nhìn qua.
Là Mộc Nam vương tử, ánh mắt hắn không dừng lại ở Chí Nam mà dời qua thiếu nữ bên cạnh, đột nhiên một tiếng sét đánh qua tim.
Phan Minh Nguyệt như nữ thần dịu dàng hiện lên trong mắt Mộc Nam, khắc sâu trong trái tim, khảm trong linh hồn.
Hình như hắn... yêu mất rồi.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv