Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 205


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Triệu Như Nguyệt mở cửa ra, để Minh Thanh Vĩ nhìn thấy đống tinh thạch bên trong, nàng cầm một bọc đồ, nhẹ giọng: “Những tinh thạch này để chỗ ta cũng vô dụng, huynh hãy cầm về đi.”

Minh Thanh Vĩ nhìn thấy bọc đồ, trực giác mách bảo có chuyện không tốt: “Nàng mang đồ này... Là muốn đi đâu?”

Triệu Như Nguyệt trầm tư nhìn trời: “Ta đã là phế nhân, nơi này không dung được ta.” Có lẽ nàng may mắn được giữ lại vì tầng quan hệ này với hắn, cũng có khi đó lại là bất hạnh.

Nàng nhìn qua Minh Thanh Vĩ, cười khẽ: “Huynh đã là thiên tài vạn chúng chú mục, tiền đồ vô lượng. Ta ở đây không tốt cho thanh danh của huynh.” Nàng chầm chậm đi lướt qua người Minh Thanh Vĩ đang ngơ ngẩn.

Nụ cười nhẹ nhàng của Triệu Như Nguyệt làm hắn hoảng hốt, con tim trật đi một nhịp. Hắn nắm lấy tay nàng, cả hai cùng mắt đối mắt, quen thuộc mà lại xa lạ.

Minh Thanh Vĩ khó khăn mở miệng: “Chúng ta... Không nên như thế này.” Toàn bộ kết quả của chuyện này, đều là từ cái ngày hôm đó, ngày mà hắn chĩa kiếm về nàng. Hắn đã sai rồi sao?

“Hãy ở lại đây với ta, được không?” Minh Thanh Vĩ không biết hắn nói lời này về điều gì, chỉ có cảm giác nếu hôm nay nàng rời đi, hắn sẽ mất nàng.

Triệu Như Nguyệt cười nhẹ, rút bàn tay mình lại, nhìn thẳng vào hắn, âm thanh mang theo chút an ủi: “Giờ huynh đã là thiên tài, là đại nhân vật của tông môn, con đường phía trước của huynh muôn vàn sắc màu. Như Nguyệt đã vô dụng rồi.”

“Chỉ mong tương lai huynh sẽ là bậc chính nhân quân tử, hành hiệp trượng nghĩa, không thẹn với đời.”

Minh Thanh Vĩ vẫn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn đến ánh mắt trong trẻo của nàng, một lời này cứ nghẹn ở cổ, chỉ thở dài: “Nguyệt nhi, xin lỗi, kiếp này là ta nợ nàng, kiếp sau...”

“Chúng ta hữu duyên vô phận, có những việc nên buông bỏ được thì tốt. Có những con đường tuy giao nhau nhưng đích đến vốn khác biệt.” Triệu Như Nguyệt quyết đoán quay lưng đi, lạnh lùng đoạn tuyệt đoạn tình cảm này.

Minh Thanh Vĩ đè nén cảm xúc của mình, hắn trấn an bản thân rằng tiền đồ vô lượng, con đường phía trước có bao nhiêu đặc sắc, nào phải vì nữ nhi tình trường mà chậm bước. Nếu được lựa chọn lần nữa, e rằng hắn vẫn sẽ kiên định với bản thân.

Nhưng nhìn bóng lẻ loi đơn độc ấy, không hiểu sao Minh Thanh Vĩ lại cảm thấy bọn họ đã từng đi qua con đường này. Dường như vạn năm không đổi, bọn họ vẫn là hữu duyên vô phận...

Triệu Như Nguyệt băng qua cánh rừng, ánh trăng luồng qua các khe lá, chiếu rọi lên hình bóng đơn độc.

Nàng đã thông báo với chấp sự, đáng lẽ hôm qua nên rời đi rồi, chỉ vì đợi chào từ biệt hắn. Lí do nàng chọn buổi tối là vì tránh rước lấy phiền phức không nên có với đám người kia.

Sau khi được binh sĩ canh phòng kiểm tra một lượt, nàng đã ra khỏi không gian độc lập ấy, trước mặt là phố xá về đêm. Vì trong thành có đầy đủ trận pháp kháng tà ma nên không như ngoài thành, có rất ít nhà để treo chân dung hay tượng của Đại Vương.

Đến tầm giờ này họ vẫn buôn bán, các tửu lâu, thanh lâu, thực quán, nhà trọ vẫn rất đông khách. Triệu Như Nguyệt đi trên đường lớn, nhìn dòng người tấp nập mà thấy lạc lõng, nàng nhanh chóng sốc lại tinh thần, tìm kiếm chỗ trú chân.

Triệu Như Nguyệt kiểm tra túi mình, nàng mới nhớ ra toàn bộ tinh thạch đã để lại tông môn rồi, ngoài bộ đồ ra, nàng ra đi với hai bàn tay trắng. Triệu Như Nguyệt cảm thấy hơi đói bụng, nàng gãi đầu cười miễn cưỡng.

Triệu Như Nguyệt đi qua một con hẻm nhỏ, bỗng nhìn thấy một đám thanh niên đang nện liên tục vào ngực của một nam hài.

“Tiểu tử cứng đầu, ngươi có tiền như thế cũng tiếc một bữa khao chúng ta.”

“Đánh mạnh lên, ta vừa thấy nó bước ra khỏi tửu lâu đó, chắc hẳn trong túi còn không ít tinh thạch đâu.”

“Đại ca, ta đã không ăn mấy bữa rồi.”

Cả năm thanh niên đều có tu vi bậc linh Đồ, lại bắt nạt một đứa trẻ tay không tấc sắt, không có linh lực. Nhìn thấy cảnh này, Triệu Như Nguyệt quên cả việc bản thân là phế nhân, nàng bất ngờ ra tay.

“Á...”

“Con ranh, dám xen vào chuyện của chúng ta...”

Bộ pháp của Huyền Minh tông, không phải hạng ất ơ bên ngoài có thể đối phó, cả đám bị Triệu Như Nguyệt đánh tan tác, ôm mặt chạy đi. Ở nơi Triệu Như Nguyệt bị khuất tầm nhìn, tất cả biến mất trong bóng tối.

“Tiểu đệ, không sao chứ?” Triệu Như Nguyệt vội vàng đỡ lấy đứa trẻ lên, tay hắn lấm lem bùn đất, chạm vào y phục sạch sẽ của nàng nhưng nàng chẳng để tâm, chỉ lo quan sát vết thương.

“Cảm ơn tỉ tỉ.” Đứa trẻ ăn mặc rách nát, không có tu vi, là đối tượng qua dễ bắt nạt. Triệu Như Nguyệt cứ cảm thấy lạ lạ, mà không biết giải thích chỗ nào.

Hắn lấy trong túi ra một đống tinh thạch, đưa cho Triệu Như Nguyệt: “Xin hãy nhận lấy chỗ tinh thạch này.”

Tất cả đều là thượng phẩm, là thứ rất cần thiết lúc này đối với Triệu Như Nguyệt nhưng nàng không hề nhìn đến, chỉ cười trừ đẩy nhẹ tay hắn ra: “Gặp việc bất bình ra tay tương trợ là lẽ đương nhiên. Ta không nhận đâu.”

Đứa trẻ nhìn Triệu Như Nguyệt ngẫm nghĩ, liền nói: “Tỉ tỉ chắc đang tìm nơi trú chân, ta biết có một nơi, không phải mất tiền.”

Triệu Như Nguyệt còn muốn hỏi nam hài tại sao lại biết thì hắn đã kéo tay nàng đi. Triệu Như Nguyệt cũng bất giác đi theo mà không mảy may nghi ngờ.

Cả hai đến trước một khu trọ, có rất đông khách đến rồi đi. Đứa trẻ cười nói: “Ta muốn cảm ơn tỉ vì đã cứu ta, nơi này vẫn còn phòng cho đêm nay.”

Triệu Như Nguyệt cứ thế đi đến chỗ quầy, hỏi ra nàng mới biết hôm nay nhà trọ này miễn phí thuê phòng nhân dịp đặc biệt nào đó. Triệu Như Nguyệt còn muốn quay sang cảm ơn thì đứa trẻ đã biến mất đâu không thấy.

Triệu Như Nguyệt nhận phòng ở lầu ba, vừa mở cửa ra liền thấy là một căn phòng gọn gàn sạch sẽ. Cửa sổ đón gió đêm mát lạnh, nhìn xuống có thể thấy quang cảnh thanh bình buổi đêm.

“Quả là kỳ quái.” Nàng cảm thấy khí vận của mình tối nay rất tốt.

“Có lẽ là nhờ rời bỏ hắn chăng.” Triệu Như Nguyệt ngồi bên cửa sổ, che miệng cười. Tâm tình có phần tốt lên.

Triệu Như Nguyệt ngã lưng xuống giường, nệm êm làm nàng có cảm giác buồn ngủ rồi. Triệu Như Nguyệt nhìn trần nhà trống không, đưa hai tay lên, nắm chặt.

“Có lẽ đây là đêm cuối cùng trong thành rồi, mai lại trở về bên ngoài.” Chuyến đi một năm này đã để lại cho nàng vô vàn xúc cảm, để nàng thấy được một mặt tối của thế gian này.

Tuy nhiên nàng vẫn còn hi vọng về ngày mai sẽ tốt đẹp hơn. Sự lạc quan này bỗng chấn chỉnh tinh thần nàng, khiến tâm tình thoải mai đi.

“Triệu Như Nguyệt, rồi tmọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nàng đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh sau đó.

Triệu Như Nguyệt thả mình vào mộng ảo, trôi nổi vô định. Nàng đang nhận thức được, lại không có khả năng đánh thức chính mình.

Hình bóng một thư sinh đang đứng trước mặt nàng, chỉ đứng đó thôi mà đã cảm nhận khí thế bất phàm, bễ nghễ thiên hạ. Rồi người thứ hai, người thứ ba xuất hiện... tất cả tám thân ảnh hư ảo trước mắt Triệu Như Nguyệt.

Nàng không biết bọn họ là ai, chỉ cảm giác thật thân thuộc, có một loại liên kết mơ hồ giữa nàng và họ. Cảm giác còn mãnh liệt hơn cả ở cùng với tình nhân của nàng, giống như là tình thân vậy.

Người đầu tiên huyễn hóa thành kim long, lần lượt người thứ hai, người thứ ba... cả tám kim long cùng phóng về nàng, làm Triệu Như Nguyệt sực tỉnh giấc. Trên trán lấm tấm mồ hôi, tứ chi căn cứng một lúc.

“Giấc mơ kỳ lạ đến vậy!” Một đoạn chú ngữ khắc trong tinh thần nàng.

“Bình An Cửu Long Quyết...” Triệu Như Nguyệt vừa lẩm nhẩm thì nàng cảm thấy một lực lượng kỳ lạ tràn ra khắp thân, kim khí tỏa xung quanh. Cảm giác êm dịu khó tả, ấm áp mà mạnh mẽ, vừa sát phạt lại nhân từ.

Một bóng đen vẫn đang quan sát ở phía xa, là nam hài vừa rồi. Nhìn thấy cảnh này hắn liền cười nhẹ. “Tất cả giả thiết đã được chứng thực...”

“Kim Long thứ chín của Lí gia đã thức tỉnh, Bình An Long Tâm Thức đại thành. Lí tiền bối, quân Vương cuối cùng của triều đại các ngài chuẩn bị bước lên đài lịch sử.”

Nam hài nghĩ đến gì đó, liền rơi vào trầm tư.

“Trường hợp này đúng là kỳ lạ, dù cho tiểu tử họ Phạm đó có là quân Vương, vì sao vẫn giữ lại được ký ức?”

“Một đứa trẻ bình thường đến không thể bình thường hơn, không có bất cứ liên hệ nào với ngoại giới. Đúng là kỳ lạ...”


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat