“Cái gì...” Nghe đến trượng phu mình, vị phu nhân đứng bật dậy, quên mất Thanh Liên đang ở đây, vội vàng chạy ra ngoài. Toàn bộ nữ nhân canh giữ đều rời đi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Thanh Liên có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của bản thân, dư vị thanh tĩnh của thiên nhiên và cả những tiếng ồn ào bên ngoài.
Thanh Liên nhìn những dải băng trắng quấn quanh cơ thể, hai tay, hai chân mình thì thở ra một lời: “Chân thực...”
Toàn bộ những hiện vật nơi này đều chân thực, có thể chân chính chạm vào thân thể Thanh Liên. Đây thật sự là thứ mà ký ức của quân Vương có thể làm ra sao. So với chú ngữ của Việt Quốc Công, Thanh Liên càng hiếu kỳ về nơi này hơn.
Một quân Vương đã vẩn lạc chín vạn năm trước vẫn có thể phát huy ý cảnh trong ký ức đến bậc này, thật sự vượt quá tầm hiểu biết của Thanh Liên rồi. Nơi này không phải là huyễn ảnh, mà nó đang hiện hữu thật sự.
Không rõ là do sự tĩnh lặng xung quanh hay một giấc ngủ sâu vừa rồi mà lúc này đầu Thanh Liên rất thông thoáng, có một số việc chỉ khi khoảnh khắc bình thường như bây giờ Thanh Liên mới nghĩ ra được.
“Không gian truyền thừa, không gian ký ức chân thật, áp chế với tinh thần... Là Lĩnh Vực.” Giờ phút này Thanh Liên mới nhớ ra lúc Chí Nam đề cập với mình về truyền thừa của quân Vương.
Lĩnh Vực là gì? Là một loại đặc quyền chỉ khi một linh sư thành Vương mới có thể nắm giữ, nó cho phép quân Vương tạo ra vùng không gian kín cách biệt với thiên địa. Bản thân ở trong đó có thể tùy ý thiết lập áp chế với tất cả mọi sự trong Lĩnh Vực.
Lĩnh Vực, trong những lí giải trong các trang sách của luyện trận sư, là một thứ rất vô lí. Nó bỏ qua mọi loại quy tắc, định nghĩa thông thường, trực tiếp tác động lên tất cả những gì tồn tại trong không gian, bao gồm tinh thần, linh khí thiên địa...
Bí cảnh truyền thừa bình thường, chỉ cần lấy được truyền thừa, toàn bộ không gian sẽ sụp đổ nhưng truyền thừa quân Vương thì không, nhờ Lĩnh Vực tồn tại, nó đã tạo ra một hệ sinh thái hoàn toàn mới.
Áp chế mà Thanh Liên đang đối mặt chính là áp chế tinh thần, dùng bao nhiêu tinh thần lực sẽ mất bấy nhiêu, không thể phục hồi.
Thanh Liên nhìn luồng hắc khí bốc lên từ cánh tay mình. Tà khí còn lại cũng không nhiều, không thể thi triển bất cứ trận pháp nào và dù cho có thì vạn bắt đắc dĩ Thanh Liên mới phải dùng đến, dù sao sử dụng loại năng lượng có thể cắn trả tinh thần này, Thanh Liên chưa bao giờ yên tâm cả.
Để tiếp tục tìm kiếm cái chú ngữ kia thì tinh thần lực của Thanh Liên phải hồi phục trở lại. Thanh Liên là luyện trận sư, không có tinh thần lực đồng nghĩa với không có gì cả. Dù bản thân có là linh Sĩ tam tinh, điều khiển được phong nguyên tố thuần thục hay biết chút ít kiếm thuật cũng không thể nào sánh bằng trận pháp được.
Thanh Liên ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt hướng về bầu trời đêm qua khung cửa gỗ.
“Trăng hôm nay, thật sáng...” Ánh trăng cất lên âm thanh yên tĩnh, như đang mời gọi ml cùng song tấu. Ml lấy cây sáo gỗ ra, thả lõng tinh thần, tiêu khúc du dương hòa quyện cùng ánh trăng đêm làm say lòng người.
Toàn bộ những nguy hiểm, những nghịch cảnh, những căng thẳng vừa qua theo tiếng sáo mà trôi đi.
Ở bên ngoài kia, tận sâu trong trùng trùng núi non, cũng có một người đang ngắm nhìn trời đêm.
“Trăng hôm nay, thật đẹp...” Chí Nam cảm khái nói.
Bây giờ đang là lúc nửa đêm, trên ngọn núi thứ ba, nơi ở và rèn luyện của những đệ tử luyện khí sư, yên tĩnh đến nỗi Chí Nam có thể nghe thấy từng tiếng côn trùng ca hát.
Bỗng nhiên có một bóng đen từ phía chân núi vội vàng bay lên, đi vào trong học đường, to nhỏ gì đó với các lão sư. Xong rồi ông ta lại vội vàng rời núi.
Ngay sau đó, từng ánh đèn trong các phòng ngủ sáng lên, từng vị luyện khí sư từ tân đệ tử cho tới các sư huynh, sư tỉ đều thức giấc, xếp thành hàng.
“A, Chí Nam, ngươi ở đây.” Một gã bằng hữu chạy lại chỗ Chí Nam, nói: “Tên nhân yêu này, còn không mau xếp hàng đi, lão sư đang kiếm ngươi kìa.”
“Đại Trà, ngươi biết đang có chuyện gì không?” Chí Nam tò mò hỏi.
“Vừa rồi tâm phúc của chưởng môn đến thông báo gì đó, sau đó thì các lão sư bảo tất cả tập hợp lại dưới núi, ta cũng đang không biết có chuyện gì nè.” Đại Trà, đồng học mập mạp của Chí Nam lắc lư cái bụng đi vào hàng ngũ.
Chí Nam cũng theo sau mà đi vào hàng.
Dòng người hàng năm hàng bảy cùng nghiêm chỉnh đi xuống núi. Khí lạnh của đêm xuân thổi vào khiến đám đệ tử run cầm cập, buộc phải sử dụng linh lực hộ thân. Cả Chí Nam cũng thế, cậu còn là người đầu tiên lấy linh khí hộ thân làm ấm cơ thể.
Ở giữa thân núi, Chí Nam có thể nhìn thấy khung cảnh Quang Huy tông rộng lớn, phủ lên một màn đêm huyền bí đẹp mê người. Thú thật, lần nào cậu ngắm nhìn cũng không chán.
Chí Nam vô thức nhìn về những ngọn núi thứ nhất, thứ hai, thứ tư và dừng mắt ở ngọn núi thứ năm. Bỗng nhiên Chí Nam nghiên đầu một cái, ánh mắt cứ nhìn kỹ về ngọn núi xa xa, mờ khuất sau sương đêm ấy.
Một loại cảm xúc khó tả không nói nên lời, dường như nơi đó đã từng có ai ở, một bóng hình mơ hồ cứ chảy trong tâm trí.
Chí Nam giật mình với ý nghĩ của bản thân.
“Có lẽ do lâu không đi thăm sư bá rồi...” Chí Nam nghĩ nghĩ một hồi, cho rằng là như thế thì cũng không để tâm nữa. Có dịp cậu sẽ lại trốn qua đó thăm hỏi Trần Lĩnh sư bá.
Những hạt sương đêm rơi trên các tán lá, nhẹ nhàng lặng lẽ lăn xuống đất...