Vi Quang
Chương 22
Nàng nói xong đứng lên, chủ động đưa tay về phía Cố Khả Hinh.
Ngón tay mảnh khảnh ở dưới đèn đường mơ hồ kéo dài, hoa văn lòng bàn tay rõ ràng có thể thấy được. Đôi tay này vừa nhìn liền biết chủ nhân của nó sống trong nhung lụa, Cố Khả Hinh do dự vài giây vẫn là đặt tay của mình lên, mượn lực Cảnh Viên đứng lên, Cảnh Viên vội vàng đỡ eo cô, giống như vừa rồi, nửa đỡ cô đi.
Cố Khả Hinh liếc mắt, ánh mắt Cảnh Viên nhìn về phía mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng trên mặt ra mồ hôi nhỏ, nhưng sườn mặt nàng không có thay đổi quá lớn, vẫn nhàn nhạt như cũ, Cố Khả Hinh nhìn vài giây, một tay vòng qua eo Cảnh Viên.
Nhẹ nhàng ôm.
Cảnh Viên cảm nhận được động tác đi lại của cô cứng đờ, nàng cắn cắn môi, vẫn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Đến bên cạnh xe Cố Khả Hinh đã là chuyện của 10 phút sau, Cảnh Viên sắp xếp cô ở ghế lái phụ, sau đó ngồi vào ghế lái, Cố Khả Hinh nói: "Biết lái xe không?"
Cảnh Viên quả thật không biết lái xe, trong nhà nàng ra ngoài có tài xế, cho nên hiếm khi tự mình lái xe, nhưng thao tác cơ bản nàng vẫn nhớ rõ.
"Biết."
Tay Cảnh Viên đặt ở trên cần gạt, kéo lên, xe vẫn cứ bất động, nàng nhíu mày lại, lại suy nghĩ một chút trình tự thao tác trong trí nhớ, lặp lại một lần, Cố Khả Hinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy nghi hoặc không khỏi cười khẽ ra tiếng: "Em chưa buông phanh tay."
Mặt Cảnh Viên hơi đỏ, nàng ho nhẹ một tiếng, tay phải chuẩn bị buông tay thắng, lại sờ phải thứ gì đó mềm mại.
Nàng nhìn xuống, thì ra là Cố Khả Hinh đã giúp nàng buông phanh tay rồi.
Lần này tay chạm vào tay tứ chi tiếp xúc, hình như không còn xấu hổ nữa.
"Lái chậm một chút." Cố Khả Hinh nói: "Có thể trở về an toàn là được."
Cảnh Viên nghe được lời trêu chọc của cô, trên mặt nổi lên cảm giác khô khốc, nàng hít sâu chậm rãi buông bộ ly hợp ra, đạp chân ga, xe ở trong gara đánh một khúc cua, lái ra ngoài.
"Nhà chị ở đâu?"
Cố Khả Hinh mở chỉ đường, nghe bên trong phát ra âm thanh nói: "Đi theo lời nó nói."
Cảnh Viên gật đầu.
Từ phim trường đến nhà Cố Khả Hinh không xa, gần như đều là đường cái rộng rãi, Cảnh Viên tuy rằng rất lâu không có lái xe, nhưng đi thẳng không thành vấn đề, chỉ là cuối cùng lúc sắp lái vào tiểu khu thiếu chút nữa đụng phải thanh chắn barie, Cố Khả Hinh một đường đều đang nhịn cười, thật sự nhịn không được cười hỏi: "Em có bằng lái xe chưa?"
"Tôi có." Cảnh Viên quay đầu nhìn cô, nghiêm trang, rất nghiêm túc, ngữ khí rất đoan chính: "Tôi thi một lần là đậu."
"Được." Cố Khả Hinh cười trả lời, giọng nói có chút cưng chiều, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng ôn hòa mềm mại, như là cất giấu tình ý kéo dài, Cảnh Viên vốn chỉ trả lời, đụng phải ánh mắt như vậy của nàng nhất thời hoảng hốt, chân còn đạp chân ga.
"Chậm chậm thôi." Cố Khả Hinh nói: "Đến cửa nhà rồi, tôi không muốn xảy ra sự cố đâu."
Cảnh Viên thả chân ga ra, thân xe chậm rãi di chuyển, hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp lùi lại, Cố Khả Hinh nói: "Phía trước quẹo phải."
"Vào tầng hầm gara."
Cảnh Viên theo lời cô lái xe vào tận cùng trong gara, cuối cùng dìu Cố Khả Hinh đi ra, lúc hai người vào thang máy Cảnh Viên nói: "Vậy tôi đưa chị đến đây thôi, tôi về trước."
"Đi lên uống chén trà đi." Cố Khả Hinh nói: "Tôi đứng một chân không tiện mở cửa."
Cảnh Viên suy nghĩ vài giây, đồng ý: "Được."
Nàng đỡ Cố Khả Hinh vào thang máy.
Không gian thang máy rất lớn, rộng rãi, hai người đứng chưa đầy hai phút đã tới, Cố Khả Hinh ra khỏi thang máy tựa vào bên cạnh Cảnh Viên tìm chìa khóa, thẻ cửa bị cô khảy qua khảy lại nhiều lần mới lấy ra, giao cho Cảnh Viên: "Giúp tôi quẹt."
Cảnh Viên nhíu mày, vẫn làm theo, quẹt thẻ rồi dìu Cố Khả Hinh đi vào.
Ánh đèn sáng ngời, phòng khách rộng lớn, trang hoàng đơn giản, thiên về phong cách Châu Âu. Vào cửa chính là tủ giày, lối vào chạm rỗng, Cảnh Viên đứng ở cửa, Cố Khả Hinh khom lưng cầm một đôi dép lê nói: "Là của tôi, xem có thể mang vừa không?"
Size của hai người không chênh lệch nhiều lắm, đi vào cũng vừa vặn, chỉ là Cảnh Viên không quen ở nhà người khác, đi dép của người khác, điều này làm cho nàng thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Cố Khả Hinh rất thảnh thơi, cô khập khiễng đi vào, ném túi lên sô pha, Cảnh Viên sợ cô ngã xuống lại bị thương lần nữa nên dìu cô đi về phía sô pha, Cố Khả Hinh không ngồi, nói: "Tôi đi rót cho em ly nước."
"Không cần." Cảnh Viên khéo léo từ chối: "Tôi không khát."
Nàng nhìn quanh bốn phía: "Chị ở một mình sao?"
Nói xong nàng mới nhớ tới Cố Khả Hinh nói ba cô đã sớm qua đời, mẹ cô hình như cũng chết vì khó sinh, nàng thật sự là cái hay không nói, nói cái dở, ăn nói vụng về. Cảnh Viên im lặng, Cố Khả Hinh cười: "Đương nhiên ở một mình, tôi lại không có bạn gái."
Cảnh Viên thoáng giảm bớt xấu hổ: "Ở một mình rất tốt."
"Em thì sao?" Cố Khả Hinh không tiện đứng dậy, lấy bình nước trên bàn trà rót cho Cảnh Viên ly nước, đã nguội, nhấp một ngụm, cảm giác lạnh lẽo kích thích thần kinh, Cảnh Viên đỡ cô lên có chút vất vả, cũng rất mệt, uống những loại đồ lạnh này vừa vặn giải khát, nàng uống hai ngụm nói: "Tôi ở cùng ba mẹ."
Cố Khả Hinh gật đầu: "Ở cùng ba mẹ cũng rất tốt."
"Chỉ là không có tự do." Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Viên: "Trước kia tôi ở cùng với ba, ông ấy cái gì cũng thích quản tôi, buổi tối mấy giờ ngủ cũng phải tới thúc giục, rất phiền."
Cảnh Viên ngược lại không có phiền não như vậy, cuộc sống của nàng luôn luôn tự hạn chế, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, tất cả thời gian nên làm chuyện gì, nàng sẽ sớm sắp xếp xong, sau đó hoàn thành từng chút từng chút, nàng giống như là đồng hồ đã được định sẵn, mỗi một phút mỗi một giây đều đi dọc theo quỹ đạo.
Ngoại trừ vào giới giải trí.
Quyết định này giống như khúc nhạc đệm không nên xuất hiện trong cuộc đời nàng, ngay cả ba mẹ nàng cũng không tin nàng có thể đi tiếp, nhưng nàng vẫn đi đến bây giờ.
Cảnh Viên lấy lại tinh thần mới phát hiện mình lại đi vào cõi thần tiên, phòng khách không có âm thanh, nàng quay đầu nhìn, thấy Cố Khả Hinh đang bình tĩnh nhìn về phía mình, ánh mắt ôn hòa triền miên, còn có ý cười nhàn nhạt.
Nàng ngồi sang bên cạnh một chút, đặt ly xuống: "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."
Lúc nàng đứng dậy Cố Khả Hinh thuận thế giữ chặt cổ tay nàng, dùng sức một cái, Cảnh Viên ngồi trở lại sô pha, sắc mặt nàng giật mình, thân thể Cố Khả Hinh đã thuận thế lấn tới.
Hai người hô hấp rất gần, dây dưa cùng một chỗ, Cảnh Viên có thể nhìn thấy lông mi cong dài của Cố Khả Hinh, còn có hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt kia, nàng nuốt nước bọt, muốn đưa tay ngăn cản Cố Khả Hinh tới gần, mặt ửng đỏ.
"Cảnh Viên." Cố Khả Hinh tay phải cầm cổ tay nàng, cúi đầu nói. "Em rất ghét tôi sao?"
Cảnh Viên bị cô ép nín thở, theo bản năng kháng cự: "Chị đứng lên."
"Em trả lời tôi trước đi." Giọng nói Cố Khả Hinh ấm áp, nhưng rất có từ tính, mùi thơm trên người cô vào lúc này dần dần nồng đậm, dường như có hiệu quả thôi miên, đối diện với đôi mắt kia, giống như đối diện với một đầm nước sâu, hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của nàng, khiến nàng nhịn không được đối diện với cô.
"Tôi ——" Cảnh Viên căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Tôi không ghét."
Cố Khả Hinh cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng, rất chỉnh tề, rất xinh đẹp, lúc cô nói chuyện, môi mỏng khẽ nhích, đặc biệt mê người: "Vậy em cứ trốn tránh tôi làm gì?"
"Tôi không có." Cảnh Viên bị cô ép đến lui không được, muốn đẩy cô ra, lại để ý chân của cô bị thương, cho nên không dám dùng sức.
Cố Khả Hinh thấy nàng không né tránh tiếp tục nói: "Em có."
"Em trốn tránh tôi, cũng không phải sợ tôi, chẳng lẽ là sợ thích tôi?"
Cảnh Viên nghe cô nói như vậy sắc mặt chợt thay đổi, nàng hoảng loạn đẩy cô ra, Cố Khả Hinh ngược lại vẫn kéo tay nàng, Cảnh Viên nói: "Khả Hinh, tôi có bạn gái rồi."
"Tôi biết, không phải cô ấy đã mất rồi sao?" Cố Khả Hinh nói: "Chẳng lẽ sau này em không định tìm bạn gái nữa sao?"
"Tôi không ——"
"Tôi thích em."
Cảnh Viên im bặt, cô nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ không thể tin tưởng nhìn về phía Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh lại rất lỗi lạc, ánh mắt ôn hòa, vẻ mặt chính trực, cô hơi ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh lại chắc chắn nói: "Xin lỗi, có chút đường đột, nhưng chúng ta đều là người trưởng thành, gặp được người mình thích cũng không cần phải quanh co, trực tiếp chút sẽ tốt hơn với cả hai."
"Em cũng không cần đoán tới đoán lui, tôi cũng không cần quanh co lòng vòng."
"Tôi rất thích em, em có muốn thử ở bên tôi không?"
Cảnh Viên nghe cô nói xong dừng lại một hồi lâu mới trả lời: "Không cần."
Dứt khoát quyết đoán, không chút do dự, một chút dây dưa dài dòng cũng không có. Cố Khả Hinh ở phim trường đã thấy qua phong cách tức chết người của Cảnh Viên, hiện tại bị từ chối dứt khoát, thật đúng là không bất ngờ.
"Khả Hinh, thật ra trước khi đến tôi đã muốn nói với chị những lời này, nhưng lại sợ chị hiểu lầm."
"Tôi không phải chị, tôi không biết ăn nói, cũng không biết làm người, còn có thể làm mọi chuyện rối tung lên, nhưng mà, tôi rất chắc chắn một điều, tôi có bạn gái rồi."
Nàng đứng trước mặt Cố Khả Hinh, lần đầu tiên đưa tay chủ động nắm lấy tay Cố Khả Hinh, đặt ở vị trí ngực mình: "Cô ấy không chết, cô ấy ở đây."
Cố Khả Hinh đối diện với ánh mắt trong veo của nàng sắc mặt hơi thay đổi, tay dán vào ngực Cảnh Viên, có thể cảm giác được nhịp tim của nàng từng trận từng trận, dồn đập kịch liệt, ngay cả lòng bàn tay nắm lấy tay cô cũng trở nên ấm áp.
"Tôi vô cùng biết ơn chị vì đã dạy tôi rất nhiều trong thời gian này."
"Nhưng... xin lỗi."
Cảnh Viên buông tay Cố Khả Hinh xuống, lui về phía sau hai bước, Cố Khả Hinh nhìn bóng lưng xoay người của nàng hỏi: "Cảnh Viên, em dám nói em đối với tôi một chút cảm giác cũng không có không?"
Động tác xoay người của Cảnh Viên dừng lại, Cố Khả Hinh đi về phía nàng hai bước, thân hình cô không vững, phải dựa vào sô pha mới có thể đứng vững, bắp chân cô tựa vào mép sô pha chống đỡ, thăm dò nhìn về phía Cảnh Viên, giọng nói ôn hòa nói: "Ngày quay cảnh hôn, em không từ chối tôi."
"Em thật sự không có chút cảm giác nào với tôi sao?"
Hơi thở ấm áp của Cố Khả Hinh rơi vào bên tai Cảnh Viên, nhấc lên hơi nóng, hai tay Cảnh Viên nắm lấy, buông ra, lại nắm lấy, nàng cúi đầu nói: "Không có."
Nói xong nàng nhấn mạnh: "Một chút cũng không có."
"Ngày đó tôi không đẩy chị ra là bởi vì, tôi coi chị là cô ấy."
Cuối cùng cũng nói ra, Cảnh Viên dứt khoát nói rõ hơn một chút, nàng cắn môi: "Hai người rất giống nhau."
Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm sườn mặt Cảnh Viên, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, cánh môi cô giật giật, rồi lại không phát ra âm thanh gì, như là bị dọa, sắc mặt trắng bệch. Đáy mắt Cảnh Viên nhìn thấy vẻ mặt của cô áy náy đến sắp không thở nổi, hai tay nàng nắm chặt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Xin lỗi."
Như một cơn gió chạy ra khỏi phòng khách.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Cảnh Viên bước nhanh vào thang máy, lúc thang máy chậm rãi đi xuống nàng mới thở ra một hơi, trái tim rất đau.
Cố Khả Hinh đối với nàng mà nói là tồn tại đặc biệt, nàng sẽ thoải mái ở bên cạnh Cố Khả Hinh, nói chuyện về gia đình mình,về ba mẹ, nàng sẽ muốn cùng một người học hỏi, học hỏi cách đối nhân xử thế của cô, giao lưu trao đổi, nàng sẽ có xúc động muốn kết bạn sau nhiều năm trôi qua.
Nhưng nàng không có cách nào coi Cố Khả Hinh trở thành đối tượng để yêu.
Người yêu của nàng là Tiểu Trì, Cảnh Viên vào thời khắc này vô cùng nhớ Tiểu Trì, nhớ đến có chút mất khống chế, nàng dựa vào lan can thang máy, cúi đầu tìm album ảnh trong điện thoại, quật cường muốn tìm được ảnh chụp của Tiểu Trì.
Nhưng không có.
Ảnh chụp bị mẹ nàng xóa không còn một tấm.
Càng tìm không thấy, nàng lại càng là muốn tìm, dù là một chút dấu vết để lại, nàng mất đi bình tĩnh thường ngày, nhìn không thấy ảnh của Tiểu Trì cùng với mất đi người bạn Cố Khả Hinh, hai loại đả kích này cùng lúc ập vào nàng!
Cảnh Viên khó chịu sắp khóc lên, nàng chưa từ bỏ ý định, nhưng vẫn không tìm thấy một tấm ảnh nào, thang máy đinh một tiếng tới tầng 1, bên ngoài có người, Cảnh Viên cúi đầu quay người lại quẹo vào đầu hành lang, nàng đẩy cửa đi vào, đứng ở trong hành lang tối tăm, trong hoàn cảnh trống vắng, một mình nàng đứng rất lâu, đến khi thân thể ngồi xổm xuống, đầu vùi vào hai đầu gối, không tiếng động phát tiết.
Thế giới cằn cỗi của nàng, khó khăn lắm mới có người tiến vào muốn trồng hai đóa hoa, nhưng lại bị nàng tự tay diệt trừ, hơn nữa là —— nhổ tận gốc.
Màn hình điện thoại ở trong túi chợt lóe lên, trong hoàn cảnh tối tăm này vô cùng rõ ràng, Cảnh Viên chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra.
Là điện thoại của Ngôn Khanh.
"Lên mạng chưa?" Ngữ khí Ngôn Khanh không cung kính như trước, có chút sốt ruột, giọng Cảnh Viên hơi nhỏ, khàn khàn: "Chưa, có việc gì?"
Nghe được giọng nói này của nàng, Ngôn Khanh sửng sốt, chị ấy quan tâm nói: "Em làm sao vậy?"
Nói xong chưa được mấy giây, lại nói: "Là xem tin tức trên mạng, buồn sao?"
"Cảnh Viên, không sao, chị sẽ xử lý tốt."
Cảnh Viên cắn răng ngồi dậy, vừa mới phát tiết qua con mắt sáng lấp lánh, khóe mắt ửng đỏ, trên lông mi còn treo ánh nước trong suốt, nàng một tay cầm tay nắm cửa, khôi phục âm thanh không khác gì thường ngày, lạnh lùng nói: "Trên mạng làm sao vậy?"
Ngôn Khanh dừng một chút: "Em còn chưa thấy sao?"
Giọng nói này của nàng... Ngôn Khanh có chút buồn bực, chị ấy và Cảnh Viên hợp tác đã gần một năm rưỡi, cũng không có lúc nào nghe được giọng nói khóc nức nở của nàng.
Còn tưởng rằng nàng bị cư dân mạng mắng khóc.
Là chị ấy nghĩ sai rồi?
Cảnh Viên đem điện thoại rời khỏi lỗ tai, thấy thanh thông báo đẩy lên tin tức có tin tức hóng hớt giải trí, là tên của nàng.
—— Cảnh Viên mắc bệnh ngôi sao, từ chối quay cảnh hôn?
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi ngày vừa hỏi: Rùa đen hôm nay đã offline chưa?
Nghe nhiều cục cưng nói không hiểu, mình sẽ giải thích một chút ngay, bộ này có thể có nhiều ẩn ý, đọc truyện vất vả rồi.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv