Vi Quang
Chương 23
Ra khỏi cửa Tô Anh đã ăn hết mì, cô ấy đang ôm máy tính nói: "Mau ăn cơm tối, mì cũng trương rồi."
Cố Khả Hinh đi tới bên cạnh cô ấy ngồi xuống, cầm lấy hộp mì, cúi đầu quấy hai cái, hỏi: "Cảnh gia bên kia có động tĩnh không?"
"Vẫn chưa." Tô Anh nói: "Mình đoán là để công ty quản lý và đoàn phim xử lý trước."
"Hoặc là chờ rạng sáng, bọn họ trực tiếp đè tin tức xuống, sáng mai không có chuyện gì xảy ra."
Cố Khả Hinh ăn mì gật đầu, Tô Anh lại nói: "Nhưng mình thấy khả năng này không lớn, chuyện Thời Ý xoá tài khoản náo loạn rất lớn."
Tuy rằng công ty quản lý sau lưng Thời Ý không lên tiếng, cô ta cũng chỉ xoá một tài khoản, nhưng lại đúng lúc bị lộ ra là Cảnh Viên mắc bệnh ngôi sao yêu cầu chứng thực, tương đương với 'thừa nhận'.
Trên mạng đối với việc Thời Ý rốt cuộc có phải bị Cảnh Viên ép đi hay không đã có rất nhiều lý do thoái thác, rất nhiều nhân viên trong đoàn làm phim đều chứng minh không liên quan đến Cảnh Viên, còn có người tung video, nhưng trong mắt cư dân mạng, không có lý do thoái thác của đương sự, những thứ khác đều là diễn trò. Hơn nữa sau lưng Cảnh Viên còn có thế lực lớn như vậy, thật giống như một ngọn lửa vô danh, thời thời khắc khắc đang thiêu đốt, Cảnh Viên bị đặt ở trên giá ngay cả xoay người cũng khó.
Trên thực tế, nàng quả thật tiến thoái lưỡng nan, làm sáng tỏ thì nói là ngụy biện, lợi dụng thân phận đè ép người khác, không làm sáng tỏ thì nói bị chứng thực. Hơn nữa việc Thời Ý này, Ngôn Khanh ném văn kiện lên bàn: "Thời Ý rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Trợ lý Diệp Từ Tịch của Cảnh Viên đứng thẳng tắp, vẻ mặt cô nàng mơ hồ: "Chị Ngôn, em thật sự không biết, chúng em ở đoàn phim, chưa từng nói chuyện với Thời Ý."
Từ đầu đến cuối đều không tiếp xúc qua.
Đoàn phim Thời Ý cũng chỉ ở lại một ngày, sáng sớm hôm sau nói bị thương rồi đi, quỷ mới biết tại sao lại liên lụy đến nàng. Ngôn Khanh cắn răng, còn chưa hỏi điện thoại đã vang lên, chị ấy nhìn, là điện thoại của Triệu Hòa.
"Phu nhân." Ngôn Khanh cung kính nói: "Sao bà lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Chuyện trên mạng là sao?" Triệu Hòa ra khỏi phòng họp liền nghe được thư ký báo cáo, bà còn chưa kịp xem đã gọi điện thoại cho Ngôn Khanh, Ngôn Khanh có chút khó xử thuật lại chuyện gần đây.
"Ai làm?" Triệu Hòa lạnh mặt, cằm căng thẳng.
Ngôn Khanh giơ điện thoại: "Cái này, còn chưa tra được."
Nói chuyện với Triệu Hòa, một là một, hai là hai, chị ấy không dám tùy tiện muốn nói gì thì nói, nếu không họa từ miệng mà ra. Triệu Hòa không miễn cưỡng chị ấy, nói: "Thời Ý lại là ai?"
Ngôn Khanh nói: "Bên Thời Ý, chúng tôi đang liên lạc với Tiêu tổng."
"Tiêu tổng?" Triệu Hòa nheo mắt phượng, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Tiêu Nhu?"
"Đúng vậy." Ngôn Khanh sửng sốt: "Bà quen ạ?"
"Thời Ý là nghệ sĩ của Tiêu Nhu?"
Ngôn Khanh dừng một chút: "Đúng vậy."
"Tôi biết rồi." Triệu Hòa nói: "Chuyện trên mạng vất vả cho cô rồi."
Ngôn Khanh vội vàng nói: "Không vất vả ạ."
Triệu Hòa cúp điện thoại lại nhanh chóng bấm số ra ngoài: "Giúp tôi điều tra xem ai đã tung tin Viên Viên."
Người đầu dây bên kia cung kính nói: "Vâng."
Triệu Hòa để điện thoại xuống, đứng dậy nhìn chân trời, đi tới bên sô pha cầm áo khoác ra khỏi công ty.
Lúc bà về nhà Cảnh Viên đang ngồi một mình trên ghế dài trong sân, quản gia thấy bà trở về nhịn không được nói: "Bà chủ, cô chủ đã ngồi hơn một tiếng rồi, khuyên thế nào cũng không trở về."
Triệu Hòa gật đầu: "Ông về phòng đi."
Quản gia cúi đầu trở về phòng.
Cảnh Viên vừa quay đầu đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Hòa, mặt mày nàng giãn ra, thấp giọng nói: "Mẹ."
"Sao không về phòng?" Triệu Hòa đi tới bên cạnh nàng, vén tóc cho nàng, bên ngoài trời lạnh, gió lớn, sắc mặt Cảnh Viên bị thổi đến hơi tái nhợt, mái tóc rất loạn, sợi tóc trên trán quấn quanh cùng một chỗ, có chút không thể tách rời. Triệu Hòa dứt khoát vén chúng ra sau tai Cảnh Viên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn: "Bên ngoài không lạnh sao?"
"Vẫn ổn ạ." Cảnh Viên cúi đầu ngồi: "Không lạnh lắm."
Quản gia đưa khăn choàng tới cho nàng, rất dày, khoác vào thật sự không lạnh.
"Bởi vì chuyện trên mạng?" Triệu Hòa vỗ vỗ vai nàng: "Đừng lo lắng, mọi việc đều có mẹ, sẽ không để con chịu ấm ức."
Cảnh Viên nghe thấy lời của bà khẽ lắc đầu: "Không phải."
Sau khi nàng từ chỗ Cố Khả Hinh trở về vẫn ngồi ở chỗ này, suy nghĩ rất hỗn loạn, chuyện trên mạng, chuyện của Cố Khả Hinh, toàn bộ tràn ngập trong đầu, nàng muốn sắp xếp lại để đưa một kết quả. Nhưng càng sắp xếp lại càng hỗn loạn.
Một mớ hỗn độn.
Tay Cảnh Viên ấn huyệt thái dương: "Mẹ tan ca rồi ạ?"
"Về sớm." Triệu Hòa gần đây tăng ca rất bận rộn, buổi tối gần như không về kịp nghỉ ngơi, nhưng bên Cảnh Viên bà lại không yên tâm, vẫn trở về xem thử, quả nhiên, đứa nhỏ này để tâm vào chuyện vụn vặt.
"Viên Viên." Triệu Hòa vỗ về mái tóc nàng nói: "Bất kể là ở đâu, cũng sẽ có tình huống như vậy xảy ra, con không cần quá để ý."
"Mọi thứ đều có cách để giải quyết."
Thật sự xử lý không được, liền một đao cắt bỏ.
Bà không phải là người không nói đạo lý, nhưng đối mặt với Tiêu Nhu, không cần nói đạo lý.
Cảnh Viên gật đầu: "Con không có để ý."
Trên thực tế, từ trên mạng xảy ra chuyện đến bây giờ, nàng còn chưa xem kỹ nội dung, thứ nhất trong đầu quá hỗn độn, thứ hai Ngôn Khanh không cho nàng xem, Ngôn Khanh bảo nàng đừng có động thái gì trên mạng, tất cả có chị ấy xử lý, Cảnh Viên cũng không lên mạng.
"Không để ý là tốt rồi." Triệu Hòa ôm nàng: "Mọi việc đã có mẹ rồi."
Sau khi Cảnh Viên trưởng thành Triệu Hòa cũng rất ít làm ra hành động thân mật như vậy, bởi vì bình thường nàng quá lạnh lùng và xa cách, giống như không cần người ta an ủi, tư thái mờ mịt đến không biết nên làm cái gì giống như bây giờ cực ít, ít đến mức Triệu Hòa nhịn không được ôm nàng, có chút đau lòng vỗ vỗ sau lưng nàng: "Đừng suy nghĩ lung tung, gió thổi một hồi nữa sẽ bị cảm lạnh."
"Đúng rồi." Bà cười chuyển chủ đề: "Dì Tiêu của con mang quà cho con, mẹ để trong phòng cho con, con thấy chưa?"
Cảnh Viên còn chưa về phòng, nàng lắc đầu: "Chưa ạ."
"Đợi lát nữa trở về xem." Triệu Hòa cười híp mắt nói: "Dì ấy bảo con qua đó ăn Tết, dì ấy năm nay không bận, có thể dẫn con đi dạo bên kia."
Tâm trạng lo lắng của Cảnh Viên có chuyển biến tốt đẹp, trên mặt cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Dì Tiêu không bận?"
"Bận cả đời rồi." Triệu Hòa nói: "Dì ấy cũng muốn nghỉ ngơi."
Cảnh Viên "vâng" một tiếng, tâm trạng khôi phục không ít, Triệu Hòa thấy thế nói: "Còn có người bạn lần trước con nhắc tới nữa."
"Hôm nào rảnh mang về cho mẹ gặp?"
"Mẹ." Cảnh Viên bẻ ngón tay, Triệu Hòa cười: "Được được được, mẹ không nói, không nói."
Bà đỡ Cảnh Viên đứng dậy: "Mau trở về nghỉ ngơi đi."
Cảnh Viên bị bà túm đứng dậy, cũng không tiện ngồi nữa, đành phải đi theo phía sau Triệu Hòa vào phòng. Sau khi trở về sắc mặt nàng khôi phục không ít, không tái nhợt nữa, ánh mắt cũng có thần một chút, có lẽ là bởi vì biết Tết sẽ đi đến chỗ Tiêu Tình, nàng có chút chờ mong, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong phòng yên tĩnh, sau khi nàng tắm rửa xong đi ra ngồi bên giường một lát, suy nghĩ nửa khắc đồng hồ vẫn là lên mạng xem tình hình, người mắng nàng vẫn rất nhiều, các loại từ ngữ khó nghe đều có, Cảnh Viên từ nhỏ đến lớn bất luận là làm người hay là làm việc, đều theo khuôn phép cũ, vẫn là lần đầu tiên tiếp nhận sỉ nhục và chửi rủa như vậy, những chữ kia tựa như từng cây kim, từ ánh mắt nàng đâm vào trong lòng. Nàng biết rõ không nên để ý, nhưng vẫn không nhịn được xem tiếp.
—— Cảnh Viên là "công chúa" mà, các người không thể hiểu "công chúa" của người ta, thật là."
—— Có bản lĩnh xóa bình luận có bản lĩnh bảo X cấm tôi đi, tôi càng muốn nói! Mấy nghệ sĩ mắc bệnh ngôi sao!
—— Nghệ sĩ trước đây là trên tinh thần cống hiến, hy sinh vì nghệ thuật, hiện tại tinh thần của nghệ sĩ là có tiền, có tiền thì phải không não mà xông lên!
—— Cảnh Viên cô có thể đừng bú fame nữa không, lẳng lơ muốn chết. Cô tự xem xem mình quay MV thành cái trò gì, cứ thích bày ra bộ mặt âm u!
Cảnh Viên chưa bao giờ biết thì ra ác ý của người xa lạ lại lớn như thế, lao ra khỏi màn hình, ngón tay nàng nắm điện thoại, cắn cắn môi, vẫn là tắt điện thoại đi. Triệu Hòa đứng ở cửa trên tay bưng một ly sữa, vốn là muốn đi vào, thấy nàng như thế cũng chỉ đành lui về phía sau hai bước, khép cửa phòng lại.
Triệu Hòa trở về phòng, mới vừa ngồi xuống chuông điện thoại vang lên, cô tiếp điện thoại: "Phu nhân, tra được rồi."
"Là ai." Triệu Hòa nắm chặt mép ly sữa, nghĩ đến thần thái Cảnh Viên vừa rồi cùng dáng vẻ nàng ngồi trên ghế dài liền cắn răng nói: "Có phải Tiêu Nhu hay không?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, đồng ý: "Đúng vậy."
"Tin tức là người của Tiêu tổng thả ra." Người đàn ông nói: "Gần đây tiểu thư cản đường nghệ sĩ của bà ấy."
"Dưới trướng bà ấy có một nghệ sĩ, tên là Vọng Thư..."
Vọng Thư, tiểu tam, buổi quảng bá MV, cùng một ngày phát ca khúc mới, Thời Ý.
Triệu Hòa là người thông minh, thoáng qua liền hiểu được liên quan trong đó, bà cười khẽ: "Cho nên bà ta đây là lấy Viên Viên làm đá giẫm chân?"
Người đàn ông im lặng, đây không phải lần đầu tiên Tiêu Nhu làm vậy, lúc trước hắn còn có thể vì mặt mũi hai nhà khuyên Triệu Hòa, nhưng Tiêu Nhu hết lần này đến lần khác mạo phạm, hắn cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Triệu Hòa chậm rãi nói: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi gọi điện thoại cho Tiêu Nhu."
"Phu nhân." Người đàn ông do dự một lát rồi nói: "Bên tôi còn có một tin tức, là về tiểu thư và cô Úc."
"Úc Trì?" Lửa giận Triệu Hòa vừa mới đè xuống cọ một cái lại bùng lên: "Tin tức gì?"
Lúc trước Úc Trì qua đời, Cảnh Viên suốt nửa năm không có mở miệng, chỉ là đắm chìm trong thế giới của mình, cũng chính là hai tháng này mới dần dần mở lòng ra, trở nên không khác gì người thường. Nhưng Triệu Hòa là mẹ nàng, bà hiểu rõ Cảnh Viên, biết nàng còn chưa buông xuống, chỉ là chôn toàn bộ chuyện của Úc Trì ở trong lòng, nếu như để nàng nhìn thấy tên Úc Trì xuất hiện trên mạng, bởi vì duyên cớ của nàng, chỉ sợ lại sẽ tự trách áy náy rất lâu.
Bà quyết không cho phép!
Giọng Triệu Hòa nghiêm túc, sắc bén: "Tin tức gì?!"
"Nói!"
Người đàn ông nghe thấy lời bà rùng mình nói: "Là, là nói cái chết của cô Úc, là... là do tiểu thư gây ra, còn có ——"
"Đủ rồi." Triệu Hòa siết chặt điện thoại: "Chặn từ đâu?"
Người đàn ông thở dài: "Chỗ Tiêu tổng."
Tiêu tổng, Tiêu Nhu.
Thật đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình, bà ta cảm thấy bản thân không tra được bà ta? Cho nên không kiêng nể gì như thế? Hay là cảm thấy Tiêu Tình có thể bảo vệ bà ta cả đời?
Triệu Hòa bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt đến có chút mất khống chế, bà nói với đầu dây bên kia: "Anh gọi điện thoại cho Tiêu Nhu."
Người đàn ông thấp giọng nói: "Là bảo bà ấy liên lạc với bà sao?"
"Không." Triệu Hòa trước mắt nổi giận, hai mắt sáng rực, khóe mắt có chút vệt đỏ vô cùng rõ ràng, bà hơi híp mắt, đuôi lông mày tàn nhẫn hiện ra: "Anh để cho bà ta tự mình chọn."
"Muốn bảo vệ Vọng Thư, hay bảo vệ công ty."
Tim người đàn ông đập thình thịch, không dám do dự, lập tức nói: "Vâng, tôi biết rồi."
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi ngày một câu hỏi: Bạn rùa vẫn một mình sao?
Cố Khả Hinh: Muốn đánh tôi sao?
Cảnh Viên: Mỗi ngày đều muốn.
Cố Khả Hinh: Lên giường đánh tôi.
Cảnh Viên:...
Cố Khả Hinh đi tới bên cạnh cô ấy ngồi xuống, cầm lấy hộp mì, cúi đầu quấy hai cái, hỏi: "Cảnh gia bên kia có động tĩnh không?"
"Vẫn chưa." Tô Anh nói: "Mình đoán là để công ty quản lý và đoàn phim xử lý trước."
"Hoặc là chờ rạng sáng, bọn họ trực tiếp đè tin tức xuống, sáng mai không có chuyện gì xảy ra."
Cố Khả Hinh ăn mì gật đầu, Tô Anh lại nói: "Nhưng mình thấy khả năng này không lớn, chuyện Thời Ý xoá tài khoản náo loạn rất lớn."
Tuy rằng công ty quản lý sau lưng Thời Ý không lên tiếng, cô ta cũng chỉ xoá một tài khoản, nhưng lại đúng lúc bị lộ ra là Cảnh Viên mắc bệnh ngôi sao yêu cầu chứng thực, tương đương với 'thừa nhận'.
Trên mạng đối với việc Thời Ý rốt cuộc có phải bị Cảnh Viên ép đi hay không đã có rất nhiều lý do thoái thác, rất nhiều nhân viên trong đoàn làm phim đều chứng minh không liên quan đến Cảnh Viên, còn có người tung video, nhưng trong mắt cư dân mạng, không có lý do thoái thác của đương sự, những thứ khác đều là diễn trò. Hơn nữa sau lưng Cảnh Viên còn có thế lực lớn như vậy, thật giống như một ngọn lửa vô danh, thời thời khắc khắc đang thiêu đốt, Cảnh Viên bị đặt ở trên giá ngay cả xoay người cũng khó.
Trên thực tế, nàng quả thật tiến thoái lưỡng nan, làm sáng tỏ thì nói là ngụy biện, lợi dụng thân phận đè ép người khác, không làm sáng tỏ thì nói bị chứng thực. Hơn nữa việc Thời Ý này, Ngôn Khanh ném văn kiện lên bàn: "Thời Ý rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Trợ lý Diệp Từ Tịch của Cảnh Viên đứng thẳng tắp, vẻ mặt cô nàng mơ hồ: "Chị Ngôn, em thật sự không biết, chúng em ở đoàn phim, chưa từng nói chuyện với Thời Ý."
Từ đầu đến cuối đều không tiếp xúc qua.
Đoàn phim Thời Ý cũng chỉ ở lại một ngày, sáng sớm hôm sau nói bị thương rồi đi, quỷ mới biết tại sao lại liên lụy đến nàng. Ngôn Khanh cắn răng, còn chưa hỏi điện thoại đã vang lên, chị ấy nhìn, là điện thoại của Triệu Hòa.
"Phu nhân." Ngôn Khanh cung kính nói: "Sao bà lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Chuyện trên mạng là sao?" Triệu Hòa ra khỏi phòng họp liền nghe được thư ký báo cáo, bà còn chưa kịp xem đã gọi điện thoại cho Ngôn Khanh, Ngôn Khanh có chút khó xử thuật lại chuyện gần đây.
"Ai làm?" Triệu Hòa lạnh mặt, cằm căng thẳng.
Ngôn Khanh giơ điện thoại: "Cái này, còn chưa tra được."
Nói chuyện với Triệu Hòa, một là một, hai là hai, chị ấy không dám tùy tiện muốn nói gì thì nói, nếu không họa từ miệng mà ra. Triệu Hòa không miễn cưỡng chị ấy, nói: "Thời Ý lại là ai?"
Ngôn Khanh nói: "Bên Thời Ý, chúng tôi đang liên lạc với Tiêu tổng."
"Tiêu tổng?" Triệu Hòa nheo mắt phượng, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Tiêu Nhu?"
"Đúng vậy." Ngôn Khanh sửng sốt: "Bà quen ạ?"
"Thời Ý là nghệ sĩ của Tiêu Nhu?"
Ngôn Khanh dừng một chút: "Đúng vậy."
"Tôi biết rồi." Triệu Hòa nói: "Chuyện trên mạng vất vả cho cô rồi."
Ngôn Khanh vội vàng nói: "Không vất vả ạ."
Triệu Hòa cúp điện thoại lại nhanh chóng bấm số ra ngoài: "Giúp tôi điều tra xem ai đã tung tin Viên Viên."
Người đầu dây bên kia cung kính nói: "Vâng."
Triệu Hòa để điện thoại xuống, đứng dậy nhìn chân trời, đi tới bên sô pha cầm áo khoác ra khỏi công ty.
Lúc bà về nhà Cảnh Viên đang ngồi một mình trên ghế dài trong sân, quản gia thấy bà trở về nhịn không được nói: "Bà chủ, cô chủ đã ngồi hơn một tiếng rồi, khuyên thế nào cũng không trở về."
Triệu Hòa gật đầu: "Ông về phòng đi."
Quản gia cúi đầu trở về phòng.
Cảnh Viên vừa quay đầu đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Hòa, mặt mày nàng giãn ra, thấp giọng nói: "Mẹ."
"Sao không về phòng?" Triệu Hòa đi tới bên cạnh nàng, vén tóc cho nàng, bên ngoài trời lạnh, gió lớn, sắc mặt Cảnh Viên bị thổi đến hơi tái nhợt, mái tóc rất loạn, sợi tóc trên trán quấn quanh cùng một chỗ, có chút không thể tách rời. Triệu Hòa dứt khoát vén chúng ra sau tai Cảnh Viên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn: "Bên ngoài không lạnh sao?"
"Vẫn ổn ạ." Cảnh Viên cúi đầu ngồi: "Không lạnh lắm."
Quản gia đưa khăn choàng tới cho nàng, rất dày, khoác vào thật sự không lạnh.
"Bởi vì chuyện trên mạng?" Triệu Hòa vỗ vỗ vai nàng: "Đừng lo lắng, mọi việc đều có mẹ, sẽ không để con chịu ấm ức."
Cảnh Viên nghe thấy lời của bà khẽ lắc đầu: "Không phải."
Sau khi nàng từ chỗ Cố Khả Hinh trở về vẫn ngồi ở chỗ này, suy nghĩ rất hỗn loạn, chuyện trên mạng, chuyện của Cố Khả Hinh, toàn bộ tràn ngập trong đầu, nàng muốn sắp xếp lại để đưa một kết quả. Nhưng càng sắp xếp lại càng hỗn loạn.
Một mớ hỗn độn.
Tay Cảnh Viên ấn huyệt thái dương: "Mẹ tan ca rồi ạ?"
"Về sớm." Triệu Hòa gần đây tăng ca rất bận rộn, buổi tối gần như không về kịp nghỉ ngơi, nhưng bên Cảnh Viên bà lại không yên tâm, vẫn trở về xem thử, quả nhiên, đứa nhỏ này để tâm vào chuyện vụn vặt.
"Viên Viên." Triệu Hòa vỗ về mái tóc nàng nói: "Bất kể là ở đâu, cũng sẽ có tình huống như vậy xảy ra, con không cần quá để ý."
"Mọi thứ đều có cách để giải quyết."
Thật sự xử lý không được, liền một đao cắt bỏ.
Bà không phải là người không nói đạo lý, nhưng đối mặt với Tiêu Nhu, không cần nói đạo lý.
Cảnh Viên gật đầu: "Con không có để ý."
Trên thực tế, từ trên mạng xảy ra chuyện đến bây giờ, nàng còn chưa xem kỹ nội dung, thứ nhất trong đầu quá hỗn độn, thứ hai Ngôn Khanh không cho nàng xem, Ngôn Khanh bảo nàng đừng có động thái gì trên mạng, tất cả có chị ấy xử lý, Cảnh Viên cũng không lên mạng.
"Không để ý là tốt rồi." Triệu Hòa ôm nàng: "Mọi việc đã có mẹ rồi."
Sau khi Cảnh Viên trưởng thành Triệu Hòa cũng rất ít làm ra hành động thân mật như vậy, bởi vì bình thường nàng quá lạnh lùng và xa cách, giống như không cần người ta an ủi, tư thái mờ mịt đến không biết nên làm cái gì giống như bây giờ cực ít, ít đến mức Triệu Hòa nhịn không được ôm nàng, có chút đau lòng vỗ vỗ sau lưng nàng: "Đừng suy nghĩ lung tung, gió thổi một hồi nữa sẽ bị cảm lạnh."
"Đúng rồi." Bà cười chuyển chủ đề: "Dì Tiêu của con mang quà cho con, mẹ để trong phòng cho con, con thấy chưa?"
Cảnh Viên còn chưa về phòng, nàng lắc đầu: "Chưa ạ."
"Đợi lát nữa trở về xem." Triệu Hòa cười híp mắt nói: "Dì ấy bảo con qua đó ăn Tết, dì ấy năm nay không bận, có thể dẫn con đi dạo bên kia."
Tâm trạng lo lắng của Cảnh Viên có chuyển biến tốt đẹp, trên mặt cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Dì Tiêu không bận?"
"Bận cả đời rồi." Triệu Hòa nói: "Dì ấy cũng muốn nghỉ ngơi."
Cảnh Viên "vâng" một tiếng, tâm trạng khôi phục không ít, Triệu Hòa thấy thế nói: "Còn có người bạn lần trước con nhắc tới nữa."
"Hôm nào rảnh mang về cho mẹ gặp?"
"Mẹ." Cảnh Viên bẻ ngón tay, Triệu Hòa cười: "Được được được, mẹ không nói, không nói."
Bà đỡ Cảnh Viên đứng dậy: "Mau trở về nghỉ ngơi đi."
Cảnh Viên bị bà túm đứng dậy, cũng không tiện ngồi nữa, đành phải đi theo phía sau Triệu Hòa vào phòng. Sau khi trở về sắc mặt nàng khôi phục không ít, không tái nhợt nữa, ánh mắt cũng có thần một chút, có lẽ là bởi vì biết Tết sẽ đi đến chỗ Tiêu Tình, nàng có chút chờ mong, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong phòng yên tĩnh, sau khi nàng tắm rửa xong đi ra ngồi bên giường một lát, suy nghĩ nửa khắc đồng hồ vẫn là lên mạng xem tình hình, người mắng nàng vẫn rất nhiều, các loại từ ngữ khó nghe đều có, Cảnh Viên từ nhỏ đến lớn bất luận là làm người hay là làm việc, đều theo khuôn phép cũ, vẫn là lần đầu tiên tiếp nhận sỉ nhục và chửi rủa như vậy, những chữ kia tựa như từng cây kim, từ ánh mắt nàng đâm vào trong lòng. Nàng biết rõ không nên để ý, nhưng vẫn không nhịn được xem tiếp.
—— Cảnh Viên là "công chúa" mà, các người không thể hiểu "công chúa" của người ta, thật là."
—— Có bản lĩnh xóa bình luận có bản lĩnh bảo X cấm tôi đi, tôi càng muốn nói! Mấy nghệ sĩ mắc bệnh ngôi sao!
—— Nghệ sĩ trước đây là trên tinh thần cống hiến, hy sinh vì nghệ thuật, hiện tại tinh thần của nghệ sĩ là có tiền, có tiền thì phải không não mà xông lên!
—— Cảnh Viên cô có thể đừng bú fame nữa không, lẳng lơ muốn chết. Cô tự xem xem mình quay MV thành cái trò gì, cứ thích bày ra bộ mặt âm u!
Cảnh Viên chưa bao giờ biết thì ra ác ý của người xa lạ lại lớn như thế, lao ra khỏi màn hình, ngón tay nàng nắm điện thoại, cắn cắn môi, vẫn là tắt điện thoại đi. Triệu Hòa đứng ở cửa trên tay bưng một ly sữa, vốn là muốn đi vào, thấy nàng như thế cũng chỉ đành lui về phía sau hai bước, khép cửa phòng lại.
Triệu Hòa trở về phòng, mới vừa ngồi xuống chuông điện thoại vang lên, cô tiếp điện thoại: "Phu nhân, tra được rồi."
"Là ai." Triệu Hòa nắm chặt mép ly sữa, nghĩ đến thần thái Cảnh Viên vừa rồi cùng dáng vẻ nàng ngồi trên ghế dài liền cắn răng nói: "Có phải Tiêu Nhu hay không?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, đồng ý: "Đúng vậy."
"Tin tức là người của Tiêu tổng thả ra." Người đàn ông nói: "Gần đây tiểu thư cản đường nghệ sĩ của bà ấy."
"Dưới trướng bà ấy có một nghệ sĩ, tên là Vọng Thư..."
Vọng Thư, tiểu tam, buổi quảng bá MV, cùng một ngày phát ca khúc mới, Thời Ý.
Triệu Hòa là người thông minh, thoáng qua liền hiểu được liên quan trong đó, bà cười khẽ: "Cho nên bà ta đây là lấy Viên Viên làm đá giẫm chân?"
Người đàn ông im lặng, đây không phải lần đầu tiên Tiêu Nhu làm vậy, lúc trước hắn còn có thể vì mặt mũi hai nhà khuyên Triệu Hòa, nhưng Tiêu Nhu hết lần này đến lần khác mạo phạm, hắn cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Triệu Hòa chậm rãi nói: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi gọi điện thoại cho Tiêu Nhu."
"Phu nhân." Người đàn ông do dự một lát rồi nói: "Bên tôi còn có một tin tức, là về tiểu thư và cô Úc."
"Úc Trì?" Lửa giận Triệu Hòa vừa mới đè xuống cọ một cái lại bùng lên: "Tin tức gì?"
Lúc trước Úc Trì qua đời, Cảnh Viên suốt nửa năm không có mở miệng, chỉ là đắm chìm trong thế giới của mình, cũng chính là hai tháng này mới dần dần mở lòng ra, trở nên không khác gì người thường. Nhưng Triệu Hòa là mẹ nàng, bà hiểu rõ Cảnh Viên, biết nàng còn chưa buông xuống, chỉ là chôn toàn bộ chuyện của Úc Trì ở trong lòng, nếu như để nàng nhìn thấy tên Úc Trì xuất hiện trên mạng, bởi vì duyên cớ của nàng, chỉ sợ lại sẽ tự trách áy náy rất lâu.
Bà quyết không cho phép!
Giọng Triệu Hòa nghiêm túc, sắc bén: "Tin tức gì?!"
"Nói!"
Người đàn ông nghe thấy lời bà rùng mình nói: "Là, là nói cái chết của cô Úc, là... là do tiểu thư gây ra, còn có ——"
"Đủ rồi." Triệu Hòa siết chặt điện thoại: "Chặn từ đâu?"
Người đàn ông thở dài: "Chỗ Tiêu tổng."
Tiêu tổng, Tiêu Nhu.
Thật đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình, bà ta cảm thấy bản thân không tra được bà ta? Cho nên không kiêng nể gì như thế? Hay là cảm thấy Tiêu Tình có thể bảo vệ bà ta cả đời?
Triệu Hòa bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt đến có chút mất khống chế, bà nói với đầu dây bên kia: "Anh gọi điện thoại cho Tiêu Nhu."
Người đàn ông thấp giọng nói: "Là bảo bà ấy liên lạc với bà sao?"
"Không." Triệu Hòa trước mắt nổi giận, hai mắt sáng rực, khóe mắt có chút vệt đỏ vô cùng rõ ràng, bà hơi híp mắt, đuôi lông mày tàn nhẫn hiện ra: "Anh để cho bà ta tự mình chọn."
"Muốn bảo vệ Vọng Thư, hay bảo vệ công ty."
Tim người đàn ông đập thình thịch, không dám do dự, lập tức nói: "Vâng, tôi biết rồi."
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi ngày một câu hỏi: Bạn rùa vẫn một mình sao?
Cố Khả Hinh: Muốn đánh tôi sao?
Cảnh Viên: Mỗi ngày đều muốn.
Cố Khả Hinh: Lên giường đánh tôi.
Cảnh Viên:...
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv