Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào
Chương 81
Lý Thừa Dật ngồi ở sofa gần phòng khách nhất, anh ta đứng dậy bước ra ngoài trước tiên.
Không biết từ khi nào Uông Liễm đã bước xuống lầu, hiện giờ bụng cô ta đã to vượt mặt, bắt buộc phải chống hông mới có thể giữ cân bằng.
Ninh Hảo đã rất lâu không gặp cô ta rồi, cô giật mình về dáng vẻ hiện tại của cô ta.
Thời điểm cuối thai kỳ… Biến dạng như vậy sao?
Tay chân của cô ta vẫn thon thả như lúc chưa mang thai, nhưng vác thêm một chiếc bụng to thì lại giống như trẻ tị nạn mang hình thể kỳ lạ vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng mà cô từng nhìn thấy trên ảnh chiến tranh vậy, thậm chí còn giống mấy con côn trùng trông dữ tợn khi được phóng lớn dưới kính hiển vi, da bụng bị căng rạn ra tới mức trong suốt như đụng vào là sẽ nổ tung.
Uông Liễm dường như không để ý việc bản thân không còn dáng vẻ xinh đẹp, yêu kiều như lúc trước, hiện giờ từ đầu đến chân cô ta đều không trưng diện. Mái tóc đen dài vì thiếu chăm sóc mà trở nên rối bời, mặt mộc, mắt sưng húp, không vẽ lông mày, có lẽ do thiếu máu khiến đôi môi nhợt nhạt, trên người mặc một chiếc váy như bao bố, độ dài đến chân, trên chân lại mặc thêm một chiếc quần dài giữ ấm ôm sát vào người.
Lần đầu tiên Ninh Hảo cảm thấy sinh con đáng sợ như vậy, cũng là lần đầu tiên cô đồng ý với những gì Văn Tư Hoàn nói, sinh con là chuyện đáng sợ.
Cô quay đầu nhìn Văn Tư Hoàn theo bản năng, giống như dùng ánh mắt cầu mong được vỗ về, an ủi.
Anh luôn có thể đoán trúng ý cô bảy tám phần, anh đến gần, đặt tay lên lưng cô, trả lời cô bằng ánh mắt “anh nói không sai đúng chứ”.
Điều hai người nghĩ trong lòng lúc này, hoàn toàn không liên quan đến sự xung đột mang tính bùng nổ đang xảy ra ở đây.
Bên kia, xung đột vẫn tiếp tục.
Lý Lộ Vân đứng gần Uông Liễm nhất, hai người đều đứng chính giữa sảnh, Lý Lộ Vân muốn lên trước đỡ nhưng lại không dám đến gần.
Giọng điệu tố cáo sắc bén khác thường của Uông Liễm vang lên khắp đại sảnh: “... Lúc đầu gia đình mấy người đến cầu hôn chẳng phải từng nói không chia tài sản cho Văn Tư Hoàn hay sao? Hai người lớn mà nói lời nuốt lời không biết xấu hổ hả?”
Lý Lộ Vân không hành động thực tế, sợ bước lại gần nữa sẽ bị cánh tay múa may điên cuồng của cô ta đánh trúng, chỉ đành khuyên nhủ: “Tiểu Uông, con đừng kích động như vậy, con đã sắp sinh rồi, vừa la vừa hét sẽ bị co thắt tử cung, ảnh hưởng đến đứa trẻ thì không tốt đâu…”
“Con trai của con vẫn chưa ra đời, mấy người đã chia tài sản của nó, hôm nay chia cho mèo, ngày mai chia cho chó, còn bảo con đừng kích động à? Gia đình tùy hứng như mấy người, làm gì có đứa trẻ nào chịu đầu thai tới chứ!”
“Ơ…” Lý Lộ Vân bỗng cảm thấy cô ta nói không sai, bây giờ họ thực sự đang chia mất tài sản thừa kế của cháu đích tôn, chỉ đành khuyên nhủ tiếp: “Nhưng con phải nghĩ cho sức khỏe của mình chứ, bây giờ…”
“Lúc mấy người làm ra những chuyện phân chia hoang đường này sao không suy nghĩ cho sức khỏe của con?”
Lý Lộ Vân khó xử thở dài: “Cổ phần công ty, bố tự có suy xét của mình. Phụ nữ chúng ta chỉ lo chuyện trong nhà là được rồi. Bây giờ rất nhiều công ty đều dùng cổ phần khích lệ nhân viên mà, chuyện này nói ra con cũng không hiểu lắm. Bố con chia cổ phần cho Tư Hoàn đứng tên chủ yếu là cổ vũ Ninh Hảo góp sức vì công ty, công ty kinh doanh tốt thì mọi người đều tốt không phải sao?”
“Con không nhìn ra là tốt cho con chỗ nào cả. Con đã nghe thấy rồi, rõ ràng sổ sách của Thái Hòa Thành có tiền, nhưng khi con khóc lóc cầu xin mấy người trả một khoản nợ, mấy người phản ứng như thế nào? Coi như con nhìn rõ người nhà này rồi! Mấy người tốt, con không được chia gì cả. Mấy người không tốt, nhưng lại muốn kéo con chôn chung!”
Lý Lộ Vân: “Con không nói như vậy được, chuyện khoản nợ quả thực mọi người đều khó khăn…”
Lý Thừa Dật thấy khí thế của mẹ yếu đi thì không phục, quát Uông Liễm: “Sao em không nói mình là sao chổi đi? Nhà anh xuống dốc đều là sau khi cưới em vào cửa, chỉ với dáng vẻ suốt ngày la hét om sòm như em đã đuổi hết tài vận trong nhà đi rồi!”
Uông Liễm bình tĩnh lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó tin: “Được lắm, Lý Thừa Dật, không ngờ anh còn có thể nói ra câu nói ngược đời như vậy. Bây giờ tôi làm gì cũng sai đúng không, nhà mấy người muốn dùng cổ phần để lấy lòng Ninh Hảo, nhưng mấy người cho tôi được gì chứ?”
Lý Thừa Dật phì cười: “Cho cô ở trong nhà này uống canh, điều hòa ấm áp, hưởng phúc đã đủ lắm rồi. Đừng nói cô nữa, tôi thì có được gì chứ? Chẳng phải tạm thời tôi vẫn không có cổ phần sao? Tôi còn phải ở công ty làm việc mệt lên mệt xuống đây, tôi có nói gì chưa?”
“Anh mệt lên mệt xuống?” Uông Liễm cười ha ha: “Đó là do anh không có bản lĩnh! Anh chính là một kẻ không có học thức, không có tài năng, tôi nhìn nhầm người rồi! Nếu cả hai đều đã nói đến nước này rồi, vậy cũng chẳng trông mong gì vào con người anh nữa, chúng ta ly hôn đi.”
“Ly đi, ly thì ly!” Lý Thừa Dật trả lời rất nhanh: “Cô tưởng rằng có thể uy hiếp được ai? Ninh Hảo đòi ly hôn có thể nhận được cổ phần, cô tưởng mình đòi thì cũng có à? Thật ngại quá, tôi là kẻ không có học thức tài năng như vậy đó, chẳng có giá trị gì đâu, cứ ly hôn đi.”
“Đủ rồi!” Văn Gia Xương ở trên lầu lên tiếng.
Ông ta và luật sự đang đi xuống lầu, đi được một nửa thì nhìn thấy hai người cãi nhau như hát kịch trên sân khấu, ông ta đỡ lấy cầu thang, đứng lại.
Văn Gia Xương đứng trên cao, bày ra dáng vẻ uy nghiêm của bậc trưởng bối: “Đừng có hết đứa này đến đứa kia coi chuyện ly hôn như trò trẻ con nữa. Tiểu Uông, con chú ý sức khỏe, hiện tại mẹ con bình an mới là chuyện quan trọng nhất. Đợi lát nữa bố chuyển cho con năm trăm nghìn tệ, con mua đồ con thích đi.”
Uông Liễm giật mình.
Gia đình giàu có trăm tỷ, bây giờ bắt đầu tính theo mấy trăm nghìn tệ rồi à!
Vậy mà nhà họ Văn bọn họ cũng nói ra được, một mặt chia 8% cổ phần công ty cho Ninh Hảo, một mặt “bố chuyển cho con năm trăm nghìn tệ mua đồ con thích”.
Sự so sánh quá rõ ràng, sỉ nhục người khác.
Uông Liễm thầm nghĩ, đồ tôi thích năm trăm nghìn tệ sao mà mua được? Một chiếc túi da bản đặc biệt còn chưa đủ nữa là.
Không ngờ Lý Thừa Dật còn đổ thêm dầu vào lửa, giành nói với Văn Gia Xương trước: “Bố, đừng chuyển tiền cho cô ta, bố chuyển cho con đi. Con sẽ xem rồi mua cho, chứ để vào trong tay cô ta một ngày đã tiêu hết rồi.”
Uông Liễm: “...”
Thật là hoang đường, ở bên ngoài còn nói cô ta gả vào gia đình giàu có, là kiểu gia đình mà hai vợ chồng plastic tranh giành nhau vì năm trăm nghìn tệ à?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Uông Liễm mỉa mai: “Lý Thừa Dật, tiền anh tự giữ lấy đi, xe đứng tên của tôi, tôi sẽ lái đi. Nhưng chính anh nói “ly hôn thì ly hôn”, vậy ngày mai luật sư phụ trách việc ly hôn sẽ đến tìm anh, anh đừng có mà không nhận. Sau này hai chúng ta gặp lại nhau sẽ chỉ dưới tình huống có mặt luật sư.”
Cô ta nói xong thì đi tới trước tủ quần áo lục tìm áo khoác, mặc thêm một chiếc quần.
Lý Lộ Vân thừa dịp cô ta mặc quần áo muốn tiến lên trước kéo cô ta lại, nhưng bị ánh mắt sắc bén nhìn sang khiến bà ta đứng im tại chỗ, quay sang ra hiệu ánh mắt với Lý Thừa Dật, bảo anh ta giữ người lại.
Lý Thừa Dật nào có chịu, hiện giờ Uông Liễm đối với anh ta mà nói đã không còn giá trị lợi dụng nữa, cô ta thật sự coi mình là công chúa đấy à?
Chưa kể muốn lập công trước mặt Ninh Hảo thì cũng không thể đối xử quá tốt với Uông Liễm.
Anh ta nhún vai cười bỡn cợt, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, giọng điệu nói chuyện đắc ý: “Cô lái xe gì? Thai phụ ở tháng này đã không thể lái xe được nữa rồi, không đọc cuốn sổ hướng dẫn khi làm thẻ bảo hiểm ở phường à? Sau ba mươi hai tuần không được lái xe. Thôi đi, tôi chẳng rảnh bảo tài xế lái xe đưa cô đi đâu, gia đình cô đã thành bộ dạng kia rồi, cô còn vác bụng bầu to tướng về gây thêm phiền phức cho bố mẹ mình hả? Bắt đầu từ hôm nay, cô ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì ngoan ngoãn, yên phận một chút, tôi sẽ thưởng cho cô một miếng cơm, hai chúng ta không cần đến luật sư, cứ gặp nhau như vậy đi.”
Nửa câu nói cuối cùng hiển nhiên vẫn còn ý bỡn cợt người khác.
Uông Liễm đã ăn mặc chỉnh tề, khi tức giận lên tới đỉnh điểm ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, cô ta đi vòng lại từ cửa, đến gần Lý Thừa Dật, trở về “sân khấu” vừa rồi.
“Anh tự tin quá rồi đó, Ninh Hảo sẽ không yêu anh, tôi cũng thế.”
Lý Thừa Dật nghe thấy tên của “Ninh Hảo” thì ngẩn người, hận cô ta vạch ra điểm yếu của mình nhưng không kìm được mà nghiêng đầu nhìn biểu cảm trong lúc đó của Ninh Hảo.
Những động tác nhỏ này được Uông Liễm nhìn thấy toàn bộ, giờ đây cô ta chỉ cảm thấy so đo với anh ta sẽ chỉ lãng phí cuộc đời mà thôi.
Cô ta cho tay vào trong áo khoác, tháo nút thắt của chiếc bụng giả, rồi lấy nó ra ném xuống chân Lý Thừa Dật trước mặt bàn dân thiên hạ.
“Phụ nữ có thai không thể lái xe, vậy tôi không làm nữa nhé?”
???
Mọi người im lặng.
Ninh Hảo ngơ ngác như gà mổ thóc.
Hả?
Sau khi bỏ bụng giả xuống, trông Uông Liễm bình thường hơn nhiều rồi, người cũng thẳng tắp hơn!
Chẳng trách lại biến dạng như thế!!!
Ngay cả dì Ngô cũng không dám tin vào mắt mình, bà ấy xoa mắt, lúc đầu rõ ràng bà ấy tận mắt chứng kiến có một cái thai ở phòng siêu âm mà!
Khoảng thời gian này dì Ngô cải thiện chế độ ăn uống của Uông Liễm quá tốt, cô Uông không phải người không biết cảm kích, nên chỉ mỉm cười giải thích với một mình dì Ngô: “Đúng vậy, sau khi tôi siêu âm xong thì cũng đặt lịch hẹn phẫu thuật, bởi vì tôi đã nhìn rõ con người này rồi.”
Cô ta lướt nhanh qua biểu cảm ngạc nhiên của tất cả mọi người, rồi cười sảng khoái: “Lý Thừa Dật, anh sẽ không cho rằng có người phụ nữ chịu sinh con cho kẻ ngốc như anh thật đấy chứ? Ngại quá, tôi còn trẻ, tôi muốn ly hôn với anh, tôi phải đi học tiến sĩ.”
Lý Thừa Dật: “...”
Ninh Hảo: “...”
Văn Tư Hoàn: “...”
Nói đến yêu thích học tập vẫn phải là cô Uông đây.
Văn Gia Xương nhìn chằm chằm cái bụng giả kia, giống như trong chốc lát không thể hiểu được tại sao người thừa kế quý báu nhất của nhà họ Văn đột nhiên lại trở thành cao su.
Vẫn là Lý Thừa Dật lấy lại tinh thần trước, anh ta lớn tiếng trách mắng: “Cô độc ác quá rồi! Người như thế nào lại vì hờn dỗi mà giết chết con mình cơ chứ!”
Uông Liễm bước đi nhẹ nhàng như bay tới hành lang dài đi xuống nhà xe dưới tầng hầm, chủ yếu là cô ta sợ mình chạy chậm sẽ bị Lý Thừa Dật kéo lại đánh đập.
Người đã biến mất, nhưng nụ cười như tiếng chuông ngân vẫn còn vang vọng trong ngôi nhà rộng lớn, trống trải: “Anh nôn nóng cái gì? Có phải con của anh đâu! Ha ha ha!”
Đây có thể nói là ngày vui vẻ nhất trong mấy tháng trở lại đây, kể từ khi nhà Uông Liễm xảy ra chuyện.
Trả thù, thật khiến người ta phát nghiện.
Lý Thừa Dật không có thời gian đuổi theo cô ta, anh ta nhanh tay lẹ mắt xông lên trước đỡ lấy người mẹ đang xoa huyệt thái dương, sắp sửa ngã xuống. Anh ta vừa mới đỡ Lý Lộ Vân ngồi xuống sofa thì nghe thấy một tiếng “phịch” từ sau người.
Văn Gia Xương ngã xuống lầu, lăn vài vòng mới nằm ra đất.
Khi Lý Thừa Dật quay đầu lại, sau lưng đã vang lên tiếng la hét thất thanh.
Văn Gia Xương yên tĩnh nằm dưới sàn phòng khách, máu chảy với tốc độ từ từ đến đáng sợ, tràn ra sàn nhà.
*
Một ngày một đêm hoảng loạn, nhốn nháo.
Văn Gia Xương ngã vỡ đầu chỉ là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, mà điều quan trọng hơn là tổn thương bên trong, lần thứ hai bị nhồi máu não không còn may mắn như lần trước nữa, lần này sau khi phẫu thuật ông ta đã được chuyển vào vào ICU chăm sóc đặc biệt.
Người nhà không được vào ICU, nhưng không thể rời khỏi, đều tập trung ở bệnh viện để thể hiện sự hiếu thảo.
Văn Tư Hoàn giúp Ninh Hảo tìm tất cả những biện pháp giữ ấm, áo khoác dày, khăn quàng cổ, túi giữ nhiệt, muốn để cô dễ chịu hơn khi phải thức thâu đêm, nhưng anh vẫn đau lòng.
Vừa mới chạy một bà bầu giả, giờ thì có một bà bầu thật, nếu như Ninh Hảo bị lạnh cóng, ảnh hưởng đến sức khỏe thì phải làm sao.
Anh đi lại khắp nơi, sắp xếp một phòng bệnh để Ninh Hảo qua đó nghỉ ngơi, nhưng cô không chịu rời đi.
Sắc mặt của Ninh Hảo cũng thực sự không được tốt, trong sự nhợt nhạt còn hơi ngả vàng, có thể nói đây là sắc mặt tệ nhất mà anh từng thấy của Ninh Hảo.
Anh còn lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài liên tục, bèn nói thì thầm: “8% còn ít à…”
Văn Tư Hoàn biết cô sợ Văn Gia Xương sẽ chết vào lúc này, còn chưa kịp tự chủ quyết định chia tài sản, cứ thế để cho pháp luật quyết định mọi thứ, trả lại mọi thứ cho trời đất. Có lẽ cô chưa từng nghĩ đến trở ngại lớn nhất trong kế hoạch trả thù của mình chính là bệnh tình của Văn Gia Xương.
Anh khoác vai Ninh Hảo nói nhỏ: “Mạng của Văn Gia Xương cứng lắm.”
Miệng thối của Quạ, nói những câu xấu xa này lại rất linh nghiệm.
Đến xế chiều ngày hôm sau, mấy người trẻ tuổi đều sắp không chịu được nữa, đang bàn nhau thay ca chăm sóc như thế nào thì bỗng nhiên có chuyển biến.
Văn Gia Xương được chuyển từ ICU sang phòng bệnh bình thường, bởi vì ông ta đã tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo không hề bị ảnh hưởng gì cả, dù cơ thể vẫn không tiện hoạt động, nhưng đã là dấu hiệu rất tốt. Khi bác sĩ đến thông báo cuộc phẫu thuật rất thành công, giọng điệu vui mừng cũng trở nên dễ hiểu.
Người nhà bước vào phòng bệnh như ong vỡ tổ, liên tục xác nhận trạng thái của Văn Gia Xương.
Lý Lộ Vân mừng đến rơi nước mắt.
Văn Gia Xương ung dung nói chuyện cười đùa với Lý Thừa Dật: “Mau khuyên mẹ con đừng bận tâm lung tung nữa, bố mới hơn sáu mươi tuổi, cháu nội còn chưa được bế, sao có thể dừng lại ở đây được.”
Câu này vừa nói ra, ngay cả hốc mắt của Lý Thừa Dật cũng ướt đẫm. Là bản thân không có mắt nhìn, đụng phải người đàn bà độc ác Uông Liễm, không có bản lĩnh để bố hoàn thành nguyện vọng bế cháu nội.
Thừa dịp anh ta còn đang chìm đắm, giây tiếp theo Văn Gia Xương đã ôm cái đầu băng bó quay sang phía bên kia giường bệnh: “Hảo Hảo, nhất định phải giúp bố giành lại mảnh đất phía nam Giang Lăng đó.”
Lại lần nữa nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Hình thức không giống nhau, thời cơ không như tưởng tượng, nhưng thứ nên đến vẫn đến rồi.
Ninh Hảo khom người, bình thản nói: “Bố yên tâm nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai con sẽ đi gặp tổ công tác và người của Kim Việt, con đã chuẩn bị xong phương án kêu gọi đầu tư rồi.”
Không biết từ khi nào Uông Liễm đã bước xuống lầu, hiện giờ bụng cô ta đã to vượt mặt, bắt buộc phải chống hông mới có thể giữ cân bằng.
Ninh Hảo đã rất lâu không gặp cô ta rồi, cô giật mình về dáng vẻ hiện tại của cô ta.
Thời điểm cuối thai kỳ… Biến dạng như vậy sao?
Tay chân của cô ta vẫn thon thả như lúc chưa mang thai, nhưng vác thêm một chiếc bụng to thì lại giống như trẻ tị nạn mang hình thể kỳ lạ vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng mà cô từng nhìn thấy trên ảnh chiến tranh vậy, thậm chí còn giống mấy con côn trùng trông dữ tợn khi được phóng lớn dưới kính hiển vi, da bụng bị căng rạn ra tới mức trong suốt như đụng vào là sẽ nổ tung.
Uông Liễm dường như không để ý việc bản thân không còn dáng vẻ xinh đẹp, yêu kiều như lúc trước, hiện giờ từ đầu đến chân cô ta đều không trưng diện. Mái tóc đen dài vì thiếu chăm sóc mà trở nên rối bời, mặt mộc, mắt sưng húp, không vẽ lông mày, có lẽ do thiếu máu khiến đôi môi nhợt nhạt, trên người mặc một chiếc váy như bao bố, độ dài đến chân, trên chân lại mặc thêm một chiếc quần dài giữ ấm ôm sát vào người.
Lần đầu tiên Ninh Hảo cảm thấy sinh con đáng sợ như vậy, cũng là lần đầu tiên cô đồng ý với những gì Văn Tư Hoàn nói, sinh con là chuyện đáng sợ.
Cô quay đầu nhìn Văn Tư Hoàn theo bản năng, giống như dùng ánh mắt cầu mong được vỗ về, an ủi.
Anh luôn có thể đoán trúng ý cô bảy tám phần, anh đến gần, đặt tay lên lưng cô, trả lời cô bằng ánh mắt “anh nói không sai đúng chứ”.
Điều hai người nghĩ trong lòng lúc này, hoàn toàn không liên quan đến sự xung đột mang tính bùng nổ đang xảy ra ở đây.
Bên kia, xung đột vẫn tiếp tục.
Lý Lộ Vân đứng gần Uông Liễm nhất, hai người đều đứng chính giữa sảnh, Lý Lộ Vân muốn lên trước đỡ nhưng lại không dám đến gần.
Giọng điệu tố cáo sắc bén khác thường của Uông Liễm vang lên khắp đại sảnh: “... Lúc đầu gia đình mấy người đến cầu hôn chẳng phải từng nói không chia tài sản cho Văn Tư Hoàn hay sao? Hai người lớn mà nói lời nuốt lời không biết xấu hổ hả?”
Lý Lộ Vân không hành động thực tế, sợ bước lại gần nữa sẽ bị cánh tay múa may điên cuồng của cô ta đánh trúng, chỉ đành khuyên nhủ: “Tiểu Uông, con đừng kích động như vậy, con đã sắp sinh rồi, vừa la vừa hét sẽ bị co thắt tử cung, ảnh hưởng đến đứa trẻ thì không tốt đâu…”
“Con trai của con vẫn chưa ra đời, mấy người đã chia tài sản của nó, hôm nay chia cho mèo, ngày mai chia cho chó, còn bảo con đừng kích động à? Gia đình tùy hứng như mấy người, làm gì có đứa trẻ nào chịu đầu thai tới chứ!”
“Ơ…” Lý Lộ Vân bỗng cảm thấy cô ta nói không sai, bây giờ họ thực sự đang chia mất tài sản thừa kế của cháu đích tôn, chỉ đành khuyên nhủ tiếp: “Nhưng con phải nghĩ cho sức khỏe của mình chứ, bây giờ…”
“Lúc mấy người làm ra những chuyện phân chia hoang đường này sao không suy nghĩ cho sức khỏe của con?”
Lý Lộ Vân khó xử thở dài: “Cổ phần công ty, bố tự có suy xét của mình. Phụ nữ chúng ta chỉ lo chuyện trong nhà là được rồi. Bây giờ rất nhiều công ty đều dùng cổ phần khích lệ nhân viên mà, chuyện này nói ra con cũng không hiểu lắm. Bố con chia cổ phần cho Tư Hoàn đứng tên chủ yếu là cổ vũ Ninh Hảo góp sức vì công ty, công ty kinh doanh tốt thì mọi người đều tốt không phải sao?”
“Con không nhìn ra là tốt cho con chỗ nào cả. Con đã nghe thấy rồi, rõ ràng sổ sách của Thái Hòa Thành có tiền, nhưng khi con khóc lóc cầu xin mấy người trả một khoản nợ, mấy người phản ứng như thế nào? Coi như con nhìn rõ người nhà này rồi! Mấy người tốt, con không được chia gì cả. Mấy người không tốt, nhưng lại muốn kéo con chôn chung!”
Lý Lộ Vân: “Con không nói như vậy được, chuyện khoản nợ quả thực mọi người đều khó khăn…”
Lý Thừa Dật thấy khí thế của mẹ yếu đi thì không phục, quát Uông Liễm: “Sao em không nói mình là sao chổi đi? Nhà anh xuống dốc đều là sau khi cưới em vào cửa, chỉ với dáng vẻ suốt ngày la hét om sòm như em đã đuổi hết tài vận trong nhà đi rồi!”
Uông Liễm bình tĩnh lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó tin: “Được lắm, Lý Thừa Dật, không ngờ anh còn có thể nói ra câu nói ngược đời như vậy. Bây giờ tôi làm gì cũng sai đúng không, nhà mấy người muốn dùng cổ phần để lấy lòng Ninh Hảo, nhưng mấy người cho tôi được gì chứ?”
Lý Thừa Dật phì cười: “Cho cô ở trong nhà này uống canh, điều hòa ấm áp, hưởng phúc đã đủ lắm rồi. Đừng nói cô nữa, tôi thì có được gì chứ? Chẳng phải tạm thời tôi vẫn không có cổ phần sao? Tôi còn phải ở công ty làm việc mệt lên mệt xuống đây, tôi có nói gì chưa?”
“Anh mệt lên mệt xuống?” Uông Liễm cười ha ha: “Đó là do anh không có bản lĩnh! Anh chính là một kẻ không có học thức, không có tài năng, tôi nhìn nhầm người rồi! Nếu cả hai đều đã nói đến nước này rồi, vậy cũng chẳng trông mong gì vào con người anh nữa, chúng ta ly hôn đi.”
“Ly đi, ly thì ly!” Lý Thừa Dật trả lời rất nhanh: “Cô tưởng rằng có thể uy hiếp được ai? Ninh Hảo đòi ly hôn có thể nhận được cổ phần, cô tưởng mình đòi thì cũng có à? Thật ngại quá, tôi là kẻ không có học thức tài năng như vậy đó, chẳng có giá trị gì đâu, cứ ly hôn đi.”
“Đủ rồi!” Văn Gia Xương ở trên lầu lên tiếng.
Ông ta và luật sự đang đi xuống lầu, đi được một nửa thì nhìn thấy hai người cãi nhau như hát kịch trên sân khấu, ông ta đỡ lấy cầu thang, đứng lại.
Văn Gia Xương đứng trên cao, bày ra dáng vẻ uy nghiêm của bậc trưởng bối: “Đừng có hết đứa này đến đứa kia coi chuyện ly hôn như trò trẻ con nữa. Tiểu Uông, con chú ý sức khỏe, hiện tại mẹ con bình an mới là chuyện quan trọng nhất. Đợi lát nữa bố chuyển cho con năm trăm nghìn tệ, con mua đồ con thích đi.”
Uông Liễm giật mình.
Gia đình giàu có trăm tỷ, bây giờ bắt đầu tính theo mấy trăm nghìn tệ rồi à!
Vậy mà nhà họ Văn bọn họ cũng nói ra được, một mặt chia 8% cổ phần công ty cho Ninh Hảo, một mặt “bố chuyển cho con năm trăm nghìn tệ mua đồ con thích”.
Sự so sánh quá rõ ràng, sỉ nhục người khác.
Uông Liễm thầm nghĩ, đồ tôi thích năm trăm nghìn tệ sao mà mua được? Một chiếc túi da bản đặc biệt còn chưa đủ nữa là.
Không ngờ Lý Thừa Dật còn đổ thêm dầu vào lửa, giành nói với Văn Gia Xương trước: “Bố, đừng chuyển tiền cho cô ta, bố chuyển cho con đi. Con sẽ xem rồi mua cho, chứ để vào trong tay cô ta một ngày đã tiêu hết rồi.”
Uông Liễm: “...”
Thật là hoang đường, ở bên ngoài còn nói cô ta gả vào gia đình giàu có, là kiểu gia đình mà hai vợ chồng plastic tranh giành nhau vì năm trăm nghìn tệ à?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Uông Liễm mỉa mai: “Lý Thừa Dật, tiền anh tự giữ lấy đi, xe đứng tên của tôi, tôi sẽ lái đi. Nhưng chính anh nói “ly hôn thì ly hôn”, vậy ngày mai luật sư phụ trách việc ly hôn sẽ đến tìm anh, anh đừng có mà không nhận. Sau này hai chúng ta gặp lại nhau sẽ chỉ dưới tình huống có mặt luật sư.”
Cô ta nói xong thì đi tới trước tủ quần áo lục tìm áo khoác, mặc thêm một chiếc quần.
Lý Lộ Vân thừa dịp cô ta mặc quần áo muốn tiến lên trước kéo cô ta lại, nhưng bị ánh mắt sắc bén nhìn sang khiến bà ta đứng im tại chỗ, quay sang ra hiệu ánh mắt với Lý Thừa Dật, bảo anh ta giữ người lại.
Lý Thừa Dật nào có chịu, hiện giờ Uông Liễm đối với anh ta mà nói đã không còn giá trị lợi dụng nữa, cô ta thật sự coi mình là công chúa đấy à?
Chưa kể muốn lập công trước mặt Ninh Hảo thì cũng không thể đối xử quá tốt với Uông Liễm.
Anh ta nhún vai cười bỡn cợt, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, giọng điệu nói chuyện đắc ý: “Cô lái xe gì? Thai phụ ở tháng này đã không thể lái xe được nữa rồi, không đọc cuốn sổ hướng dẫn khi làm thẻ bảo hiểm ở phường à? Sau ba mươi hai tuần không được lái xe. Thôi đi, tôi chẳng rảnh bảo tài xế lái xe đưa cô đi đâu, gia đình cô đã thành bộ dạng kia rồi, cô còn vác bụng bầu to tướng về gây thêm phiền phức cho bố mẹ mình hả? Bắt đầu từ hôm nay, cô ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì ngoan ngoãn, yên phận một chút, tôi sẽ thưởng cho cô một miếng cơm, hai chúng ta không cần đến luật sư, cứ gặp nhau như vậy đi.”
Nửa câu nói cuối cùng hiển nhiên vẫn còn ý bỡn cợt người khác.
Uông Liễm đã ăn mặc chỉnh tề, khi tức giận lên tới đỉnh điểm ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, cô ta đi vòng lại từ cửa, đến gần Lý Thừa Dật, trở về “sân khấu” vừa rồi.
“Anh tự tin quá rồi đó, Ninh Hảo sẽ không yêu anh, tôi cũng thế.”
Lý Thừa Dật nghe thấy tên của “Ninh Hảo” thì ngẩn người, hận cô ta vạch ra điểm yếu của mình nhưng không kìm được mà nghiêng đầu nhìn biểu cảm trong lúc đó của Ninh Hảo.
Những động tác nhỏ này được Uông Liễm nhìn thấy toàn bộ, giờ đây cô ta chỉ cảm thấy so đo với anh ta sẽ chỉ lãng phí cuộc đời mà thôi.
Cô ta cho tay vào trong áo khoác, tháo nút thắt của chiếc bụng giả, rồi lấy nó ra ném xuống chân Lý Thừa Dật trước mặt bàn dân thiên hạ.
“Phụ nữ có thai không thể lái xe, vậy tôi không làm nữa nhé?”
???
Mọi người im lặng.
Ninh Hảo ngơ ngác như gà mổ thóc.
Hả?
Sau khi bỏ bụng giả xuống, trông Uông Liễm bình thường hơn nhiều rồi, người cũng thẳng tắp hơn!
Chẳng trách lại biến dạng như thế!!!
Ngay cả dì Ngô cũng không dám tin vào mắt mình, bà ấy xoa mắt, lúc đầu rõ ràng bà ấy tận mắt chứng kiến có một cái thai ở phòng siêu âm mà!
Khoảng thời gian này dì Ngô cải thiện chế độ ăn uống của Uông Liễm quá tốt, cô Uông không phải người không biết cảm kích, nên chỉ mỉm cười giải thích với một mình dì Ngô: “Đúng vậy, sau khi tôi siêu âm xong thì cũng đặt lịch hẹn phẫu thuật, bởi vì tôi đã nhìn rõ con người này rồi.”
Cô ta lướt nhanh qua biểu cảm ngạc nhiên của tất cả mọi người, rồi cười sảng khoái: “Lý Thừa Dật, anh sẽ không cho rằng có người phụ nữ chịu sinh con cho kẻ ngốc như anh thật đấy chứ? Ngại quá, tôi còn trẻ, tôi muốn ly hôn với anh, tôi phải đi học tiến sĩ.”
Lý Thừa Dật: “...”
Ninh Hảo: “...”
Văn Tư Hoàn: “...”
Nói đến yêu thích học tập vẫn phải là cô Uông đây.
Văn Gia Xương nhìn chằm chằm cái bụng giả kia, giống như trong chốc lát không thể hiểu được tại sao người thừa kế quý báu nhất của nhà họ Văn đột nhiên lại trở thành cao su.
Vẫn là Lý Thừa Dật lấy lại tinh thần trước, anh ta lớn tiếng trách mắng: “Cô độc ác quá rồi! Người như thế nào lại vì hờn dỗi mà giết chết con mình cơ chứ!”
Uông Liễm bước đi nhẹ nhàng như bay tới hành lang dài đi xuống nhà xe dưới tầng hầm, chủ yếu là cô ta sợ mình chạy chậm sẽ bị Lý Thừa Dật kéo lại đánh đập.
Người đã biến mất, nhưng nụ cười như tiếng chuông ngân vẫn còn vang vọng trong ngôi nhà rộng lớn, trống trải: “Anh nôn nóng cái gì? Có phải con của anh đâu! Ha ha ha!”
Đây có thể nói là ngày vui vẻ nhất trong mấy tháng trở lại đây, kể từ khi nhà Uông Liễm xảy ra chuyện.
Trả thù, thật khiến người ta phát nghiện.
Lý Thừa Dật không có thời gian đuổi theo cô ta, anh ta nhanh tay lẹ mắt xông lên trước đỡ lấy người mẹ đang xoa huyệt thái dương, sắp sửa ngã xuống. Anh ta vừa mới đỡ Lý Lộ Vân ngồi xuống sofa thì nghe thấy một tiếng “phịch” từ sau người.
Văn Gia Xương ngã xuống lầu, lăn vài vòng mới nằm ra đất.
Khi Lý Thừa Dật quay đầu lại, sau lưng đã vang lên tiếng la hét thất thanh.
Văn Gia Xương yên tĩnh nằm dưới sàn phòng khách, máu chảy với tốc độ từ từ đến đáng sợ, tràn ra sàn nhà.
*
Một ngày một đêm hoảng loạn, nhốn nháo.
Văn Gia Xương ngã vỡ đầu chỉ là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, mà điều quan trọng hơn là tổn thương bên trong, lần thứ hai bị nhồi máu não không còn may mắn như lần trước nữa, lần này sau khi phẫu thuật ông ta đã được chuyển vào vào ICU chăm sóc đặc biệt.
Người nhà không được vào ICU, nhưng không thể rời khỏi, đều tập trung ở bệnh viện để thể hiện sự hiếu thảo.
Văn Tư Hoàn giúp Ninh Hảo tìm tất cả những biện pháp giữ ấm, áo khoác dày, khăn quàng cổ, túi giữ nhiệt, muốn để cô dễ chịu hơn khi phải thức thâu đêm, nhưng anh vẫn đau lòng.
Vừa mới chạy một bà bầu giả, giờ thì có một bà bầu thật, nếu như Ninh Hảo bị lạnh cóng, ảnh hưởng đến sức khỏe thì phải làm sao.
Anh đi lại khắp nơi, sắp xếp một phòng bệnh để Ninh Hảo qua đó nghỉ ngơi, nhưng cô không chịu rời đi.
Sắc mặt của Ninh Hảo cũng thực sự không được tốt, trong sự nhợt nhạt còn hơi ngả vàng, có thể nói đây là sắc mặt tệ nhất mà anh từng thấy của Ninh Hảo.
Anh còn lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài liên tục, bèn nói thì thầm: “8% còn ít à…”
Văn Tư Hoàn biết cô sợ Văn Gia Xương sẽ chết vào lúc này, còn chưa kịp tự chủ quyết định chia tài sản, cứ thế để cho pháp luật quyết định mọi thứ, trả lại mọi thứ cho trời đất. Có lẽ cô chưa từng nghĩ đến trở ngại lớn nhất trong kế hoạch trả thù của mình chính là bệnh tình của Văn Gia Xương.
Anh khoác vai Ninh Hảo nói nhỏ: “Mạng của Văn Gia Xương cứng lắm.”
Miệng thối của Quạ, nói những câu xấu xa này lại rất linh nghiệm.
Đến xế chiều ngày hôm sau, mấy người trẻ tuổi đều sắp không chịu được nữa, đang bàn nhau thay ca chăm sóc như thế nào thì bỗng nhiên có chuyển biến.
Văn Gia Xương được chuyển từ ICU sang phòng bệnh bình thường, bởi vì ông ta đã tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo không hề bị ảnh hưởng gì cả, dù cơ thể vẫn không tiện hoạt động, nhưng đã là dấu hiệu rất tốt. Khi bác sĩ đến thông báo cuộc phẫu thuật rất thành công, giọng điệu vui mừng cũng trở nên dễ hiểu.
Người nhà bước vào phòng bệnh như ong vỡ tổ, liên tục xác nhận trạng thái của Văn Gia Xương.
Lý Lộ Vân mừng đến rơi nước mắt.
Văn Gia Xương ung dung nói chuyện cười đùa với Lý Thừa Dật: “Mau khuyên mẹ con đừng bận tâm lung tung nữa, bố mới hơn sáu mươi tuổi, cháu nội còn chưa được bế, sao có thể dừng lại ở đây được.”
Câu này vừa nói ra, ngay cả hốc mắt của Lý Thừa Dật cũng ướt đẫm. Là bản thân không có mắt nhìn, đụng phải người đàn bà độc ác Uông Liễm, không có bản lĩnh để bố hoàn thành nguyện vọng bế cháu nội.
Thừa dịp anh ta còn đang chìm đắm, giây tiếp theo Văn Gia Xương đã ôm cái đầu băng bó quay sang phía bên kia giường bệnh: “Hảo Hảo, nhất định phải giúp bố giành lại mảnh đất phía nam Giang Lăng đó.”
Lại lần nữa nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Hình thức không giống nhau, thời cơ không như tưởng tượng, nhưng thứ nên đến vẫn đến rồi.
Ninh Hảo khom người, bình thản nói: “Bố yên tâm nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai con sẽ đi gặp tổ công tác và người của Kim Việt, con đã chuẩn bị xong phương án kêu gọi đầu tư rồi.”
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv