Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 61


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Chu Hoành Viễn rất thích hoạt động này, giống như hắn có thể tìm thấy được chút cảm giác tương đồng trong những câu chuyện chẳng biết thật giả, và chính cảm giác này đã kích thích ý chí chiến đấu vô tận của hắn. Chỉ là hắn không biết rằng, từ trước tới nay, chỉ có kẻ thắng mới viết sử, nhưng những kẻ thắng cuộc năm xưa không chỉ biết mỗi chăm chỉ và cố gắng, họ còn biết khổ tâm luồn cúi và được trời ưu ái nữa.

Trong mắt Chu Hoành Viễn, Bắc Kinh ở bên ngoài Bắc Đại hay ngành Tài chính ở bên ngoài khoa Tài chính vẫn là một thế giới rất chi xa vời, cho đến khi hắn nhìn thấy dòng chữ "The Goldman Sachs Group, Inc." và "Nhân tố then chốt đưa công ty DL và Star Capital niêm yết cổ phiếu trên thị trường chứng khoán Mỹ" trên bảng thông báo, thì hắn không thể nào cất bước tiếp được nữa.

Ngay cả với cử nhân tốt nghiệp từ các trường danh tiếng hàng đầu, việc vào được những ngân hàng đầu tư như Goldman Sachs cũng không phải chuyện dễ dàng. Số lượng sinh viên nhắm đến mục tiêu này không hề ít, vì vậy mà hội trường nhỏ xíu chật kín chỗ ngồi.

Người đàn ông trên bục trẻ trung và nho nhã, mang một khí chất ôn hòa, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Tóc gã vuốt sáp gọn gàng, chải ngược ra phía sau, Chu Hoành Viễn thậm chí còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ người gã, không biết đó là mùi nước hoa hay dầu gội sữa tắm nữa.

Triệu Khải Minh tự tin đứng trên sân khấu, mọi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ tinh anh. Gã bấm qua từng trang PPT một, bắt đầu chia sẻ về cuộc đời chói lọi và muôn màu của chính gã.

"Ai cũng nói xuất phát điểm rất quan trọng trong ngành Tài chính, nhưng anh thấy câu này không hoàn toàn đúng. Khác với các em, bằng cử nhân của anh không phải từ trường top như Bắc Đại hay Thanh Hoa mà là từ khoa Toán trường đại học S. Sau này khi có cơ hội anh mới đến Bắc Đại học thạc sĩ, rồi đi thực tập ở Morgan Stanley, cuối cùng được vào làm ở Goldman Sachs. Nhưng đối với anh, được nhận vào làm ở Goldman Sachs chưa phải là kết thúc mà chỉ là bước khởi đầu của một cuộc đời khác. Nếu như khi ấy anh quyết định dừng lại không đi nữa, thì bây giờ chắc anh đã không thể giúp công ty DL lên sàn..."

Những điều Triệu Khởi Minh nói sau đó, Chu Hoành Viễn đã không còn nghe rõ nữa, hắn chỉ nhớ duy nhất một điều, Triệu Khởi Minh nói gã là cựu sinh viên đại học S. Chu Hoành Viễn vội vàng rà lại toàn bộ lý lịch của Triệu Khải Minh trong đầu, cuối cùng, trong lòng cậu gào thét đúng một câu: "Khoá 05! Triệu Khải Minh là sinh viên khoá 05 khoa Toán đại học S!"

Tim Chu Hoành Viễn đập thình thịch không ngừng, hắn không hiểu tại sao mình lại có phản ứng mạnh đến vậy, người đàn ông ưu tú đứng trên sân khấu đằng kia chẳng qua chỉ là bạn đại học của Trình Dục thôi mà, có khi hai người họ còn chưa nói với nhau mấy câu, mình không nên kích động quá. Nhưng một giọng nói khác trong bóng tối không ngừng văng vẳng bên tai cậu rằng, Trình Dục với người đàn ông trên kia từng là bạn học với nhau mà, rõ ràng đã từng có cùng một xuất phát điểm, vậy mà chỉ sau 5-6 năm ngắn ngủi, số phận cả hai lại khác biệt hoàn toàn. Trong giây phút đó, Chu Hoành Viễn vừa thấy đáng buồn, vừa thấy nực cười. Hắn cắn chặt môi, mặc cho con thú hoang trong lòng không ngừng vẫy vùng.

Sau khi buổi toạ đàm kết thúc, rất nhiều sinh viên vây quanh Triệu Khải Minh để đặt câu hỏi, Chu Hoành Viễn không chen vào, hắn chỉ đợi đến khi mọi người rời đi hết rồi mới nhàng cất tiếng, "Anh ơi, cho hỏi anh có phải là cử nhân khoá 05 khoa Toán đại học S không ạ?"

Khoảnh khắc Triệu Khải Minh quay đầu lại, mùi nước hoa sang trọng thoảng bay đến trước mặt. Thoạt đầu vẻ mặt gã có chút ngỡ ngàng, nhưng vài giây sau đã nở một nụ cười hoàn hảo với Chu Hoành Viễn, "Đúng vậy."

Chu Hoành Viễn cố tình không nhắc đến tên Trình Dục, thay vào đó lại hỏi, "Vậy cho hỏi anh có biết Lý Duệ không?"

Triệu Khải Minh hơi cau mày như đang cố nhớ lại, một lát sau mới ra vẻ chợt nhớ ra, "À, Lý Duệ à, cậu ấy là bạn cùng phòng với anh thời đại học, hai bọn anh thân thiết lắm."

Chỉ với một câu nói đơn giản, pho tượng đất chôn trong tim Chu Hoành Viễn nhanh chóng trở nên khô nẻ và nứt toác, những vết rạn sâu hoắm xuất hiện chằng chịt, sau đó vỡ nát từng mảnh, để rồi cuối cùng tan thành cát bụi.

Hết chương 61.

Tác giả muốn nói là: Chu Hoành Viễn thời niên thiếu đã không ngừng "nhào nặn" Trình Dục thành một "pho tượng thần", nhưng cùng với sự trưởng thành của Chu Hoành Viễn và những thay đổi trong tính cách của hắn, pho tượng thần này cũng dần dần rạn nứt và đổ sụp. 

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat