Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 118
Minh Phong tính toán, với lượng linh lực còn lại nhiều nhất là hồi sinh được bốn lần nữa, nhưng hồi sinh xong cũng chẳng chống cự nổi. Nếu bọn họ không dùng toàn lực, e rằng chết ở đây không thể nghi ngờ.
Lôi Phạt!
Thanh Liên chĩa yêu đao về phía Đại Bôn, linh lực huyễn hóa thành lôi đạo liên tiếp giáng xuống đầu Đại Bôn, đánh chết hắn.
“Chiêu thứ năm...”
Minh Phong mặt đối mặt với Thanh Liên, khí thế đã yếu hơn lúc đầu rồi. Bây giờ hắn là linh Sĩ lục tinh, nàng là thất tinh càng thêm áp đảo.
“Chưa cần đến hai mươi chiêu, chúng ta đã cạn kiệt linh lực rồi.” Ánh mắt hắn hiện lên sự do dự, rất nhanh đã quyết định: “Xem ra phải sử dụng lá bài tẩy rồi.”
“Lấy hết bản lĩnh ra đi.” Mái tóc xanh phất phơ trước mắt, Thanh Liên cảm thấy tên này đã bắt đầu nghiêm túc rồi.
“Vốn dĩ ta còn muốn được là chính mình lâu hơn nữa, nhưng xem ra nếu không sử dụng nó ta sẽ phải chết ở đây.” Minh Phong rạch một đường máu từ lòng bàn tay phải, kẻ lên vai, rạch một đường tương tự bên cánh tay trái.
Máu từ hai cánh tay nhiễu xuống đất, hai bàn tay từ trong vũng máu bắt lấy thân xác của Đại Bôn và Hi Lệ.
“Tam Nhân Hợp Nhất.” Minh Phong niệm chú pháp. Huyết trận bao lấy toàn thân bọn họ, huyết nhục uống éo, dần dần mọc ra hai tay hai chân, cái đầu mới. Máu đỏ tươi rút đi, để lộ khuôn mặt thâm trầm, ẩn hiện nguy hiểm.
Cả lá cây xung quanh bị linh lực dao động mà bay tán loạn, Thanh Liên cảm nhận được, tu vi của hắn đang dần tăng lên, từ linh Sĩ lục tinh tấn thăng thần tốc, trở thành linh Sĩ thập tinh. Hắn khác với ba kẻ kia, hắn có khí thế.
Kẻ này xuất hiện với khí thế lâm lẫm, bảng đao cầm trên tay sặc mùi huyết tinh, chứa đựng sự nguy hiểm khôn lường. Đường nét trầm tĩnh của tuổi trung niên, lại mang vẻ hào sảng phiêu diêu.
“Hửm, hình như hắn vừa mất đi một phần linh lực.” Thanh Liên giải trừ hoàng kim giáp, chỉ mặc mỗi hắc y bình thường, tay cầm đao, ánh mắt nhìn về kẻ mới đến.
“Linh lực chỉ đủ triệu hồi lão phu ở mức này thôi sao, rốt cuộc đám đệ tử ngu ngốc của ta gặp phải cường địch nào?” Vương Tiễn nhìn máu đỏ vươn vãi khắp nơi rồi nhìn đến Thanh Liên.
Một thiếu nữ với mái tóc lam sắc kỳ lạ, mặc hắc y, đôi tử nhãn trong bóng tối hiện ra càng yêu dị.
“Ồ, một tiểu nha đầu linh Sĩ thất tinh sao có thể khiến đám đệ tử gọi ta ra được... Khoan đã, là tinh thần lực.” Ông ta cảm nhận được tinh thần lực dao động xung quanh Thanh Liên.
“Nếu là luyện trận sư, ngươi hoàn toàn có thể đè bẹp ba đứa đó.” Ánh mắt Vương Tiễn phát ra lam quang.
Bỗng nhiên Thanh Liên không còn cảm nhận được tinh thần lực của bản thân nữa. Tên này sử dụng tinh thần lực của hắn khóa tinh thần lực của nàng lại, như năm đó Thanh Liên khóa chết Già La.
“Ha ha, xin lỗi, luyện trận sư của nam man, ta không thể không đề phòng được, dù là một tiểu nha đầu.” Một tiểu nha đầu có tinh thần lực mạnh thế này, càng không thể xem thường.
“Chắc ngươi không biết, chiêu này ta học từ một kẻ rất khá, nhờ nó nên có thể hạn chế tối đa sức mạnh của luyện trận sư, để xem... Cũng khá nhiều kẻ chết dưới tay ta như vậy rồi.” Bỗng trong mắt ông ta phản chiếu đao quang...
Vụt!
Vương Tiễn nghiên đầu tránh đi nhưng đao ý vừa rồi vẫn kịp để lại trên mặt ông ta một vết sẹo.
Bôn Lôi kỹ – Bá Vương Tam Đoạn!
Bôn Lôi kỹ – Bá Vương Tam Đoạn!
Cả hai đao thức phát ra đồng thời, ba liên kích va chạm nhau mãnh liệt, mang theo cả sự kinh ngạc của cả hai.
Đao pháp của Thanh Liên vượt trội về mặt đao kỹ, thế nhưng lại thua ông ta ở lực đạo, nàng bị đẩy lui. Linh Sĩ thập tinh và thất tinh, cách nhau ba tinh, một khoản cách không nhỏ.
“Bôn Lôi đao pháp của Lý gia, sư phụ ngươi là kẻ nào?” Vương Tiễn trầm giọng. Vừa rồi đao pháp chạm trán, ông ta cảm nhận vô cùng rõ ràng, lực đạo thắng là quá bình thường, nhưng đao kỹ ông ta đã thua.
Đao pháp bí truyền của Lý gia có lịch sử rất lâu đời, chứa đựng đao kỹ tuyệt diệu, Vương Tiễn đã học trộm nó, luyện đến mức thành thục qua trăm năm. Nhưng qua vài giây giao đấu vừa rồi, ông ta cảm nhận được đao kỹ của đối phương vượt trội hơn mình.
“Ta cũng rất muốn hỏi, Bôn Lôi đao pháp là do Vạn Xuân Vương sáng tạo nên, tại sao nó lại ở ngoại vực?” Thanh Liên có hơi ngờ vực, cả đời Vạn Xuân Vương không hề thu nhận đệ tử, Bôn Lôi đao pháp về lí nào đó không có người thừa kế ở Đại Việt này và hiện tại, chỉ duy nhất Thanh Liên sở hữu nó.
“Vạn Xuân Vương? Là quân Vương họ Lý tồn tại ở chín vạn năm trước sao? Chả trách...” Vạn năm trước, có rất nhiều linh sư ngoại vực xâm nhập Đại Việt, cũng vì lẽ đó nên bên ngoài cũng thu nhận được rất nhiều thông tin bên trong, bao gồm những đời quân Vương của tứ vực.
Thanh Liên nhíu mi, dường như bản thân lờ mờ biết thêm gì đó rồi.
Hai bên lao vào nhau, liên tục thi triển đao pháp của bản thân. Mọi đòn tấn công của Thanh Liên Vương Tiễn đều có thể phá giải dễ dàng, ngược lại, công kích của Vương Tiễn Thanh Liên cũng tránh né suýt xao.
Bôn Lôi kỹ – Xung Lôi Đột Thích!
Thanh Liên lấy thế, cầm chắc yêu đao tung ra cú đâm nhắm chuẩn xác vào đầu Vương Tiễn. Toàn bộ lôi điện trong người truyền tới lưỡi đao, xung quanh ẩn hiện tử quang.
Bôn Lôi kỹ – Song Liên Trảm!
Vương Tiễn tung ra song kích chặn lại cú đâm này của Thanh Liên. Thanh Liên mượn đà tung cước, đáng tiếc đối phương quá nhanh, nàng chỉ đá sượt đầu.
Vương Tiễn chém ngang một đao, Thanh Liên liền xoay chân trên không tránh đi, đồng thời đưa tay ra đỡ lấy một quyền của Vương Tiễn, nàng bị đánh ngã văng ra đất.
Rầm! Chỗ đất dưới người bị vỡ một phần.
“Hảo thân pháp. Thật quá linh hoạt, dù không có trận pháp thì ba đứa đồ đệ kia của lão phu cũng không thắng nổi ngươi.” Vương Tiễn cười nói: “May cho ngươi hình chiếu này của ta chỉ dừng lại ở linh Sĩ thập tinh, nếu không đòn vừa rồi ngươi không có cơ hội ngã thế này đâu.”
Hình chiếu? Thanh Liên cầm đao đứng dậy nhìn Vương Tiễn. Nàng có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa những linh Sĩ trước đó nàng giết và kẻ trước mắt này, quá khác biệt.
Quan trọng hơn hết, Thanh Liên lại cảm thấy ông ta chưa tung hết sức. Ông ta cũng như nàng, vẫn đang thăm dò nhau.
“Bôn Lôi đao pháp là đao pháp tấn công, đòi hỏi người xử dụng phải toàn lực bạo phát. Đao pháp của ngươi lại quá mức cầu toàn, trong công lại có thủ, khiến cho không phát huy được sức mạnh thật sự của đao pháp này. Nếu là bổn tôn ta ở đây, ngươi không có cửa đánh trúng ta.”
“Không.” Thanh Liên lạnh nhạt nói.
“Hửm?”
“Nếu ta dùng hết sức, e rằng ngươi sẽ chết mất, sẽ chẳng có gì thú vị cả.” Mái tóc xanh lượn lờ, đôi tử nhãn trong đêm càng rõ ràng hơn, một sự tự tin tuyệt đối hiện lên đôi môi, kích phát chiến ý của Vương Tiễn.
“Hô, ta bị một linh Sĩ xem thường sao, thú vị.” Sự hứng thú của Vương Tiễn đối với Thanh Liên càng tăng cao.
Bôn Lôi kỹ – Lôi Đình Nhập Thể!
Toàn bộ linh khí trong người Vương Tiễn rút hết ra, huyễn hóa thành tử lôi truyền từ trái tim tới toàn bộ huyệt vị, gân cốt, tỏa ra ngoài da thịt. Bảng đao cũng phát ra tử lôi.
Ông ta chĩa đao về phía Thanh Liên, nhe nụ cười đầy tự tin: “Tiểu nha đầu, để xem sự kiêu ngạo của ngươi có xứng đáng chết dưới lưỡi đao của ta không...”
Bôn Lôi kỹ – Lôi Đình Nhập Thể!
Hai đạo đao quang va chạm mãnh liệt, dư chấn phá hủy đất bằng, cây cối xung quanh, khí thế mãnh liệt như xé rách không gian.
Lôi Phạt!
Thanh Liên chĩa yêu đao về phía Đại Bôn, linh lực huyễn hóa thành lôi đạo liên tiếp giáng xuống đầu Đại Bôn, đánh chết hắn.
“Chiêu thứ năm...”
Minh Phong mặt đối mặt với Thanh Liên, khí thế đã yếu hơn lúc đầu rồi. Bây giờ hắn là linh Sĩ lục tinh, nàng là thất tinh càng thêm áp đảo.
“Chưa cần đến hai mươi chiêu, chúng ta đã cạn kiệt linh lực rồi.” Ánh mắt hắn hiện lên sự do dự, rất nhanh đã quyết định: “Xem ra phải sử dụng lá bài tẩy rồi.”
“Lấy hết bản lĩnh ra đi.” Mái tóc xanh phất phơ trước mắt, Thanh Liên cảm thấy tên này đã bắt đầu nghiêm túc rồi.
“Vốn dĩ ta còn muốn được là chính mình lâu hơn nữa, nhưng xem ra nếu không sử dụng nó ta sẽ phải chết ở đây.” Minh Phong rạch một đường máu từ lòng bàn tay phải, kẻ lên vai, rạch một đường tương tự bên cánh tay trái.
Máu từ hai cánh tay nhiễu xuống đất, hai bàn tay từ trong vũng máu bắt lấy thân xác của Đại Bôn và Hi Lệ.
“Tam Nhân Hợp Nhất.” Minh Phong niệm chú pháp. Huyết trận bao lấy toàn thân bọn họ, huyết nhục uống éo, dần dần mọc ra hai tay hai chân, cái đầu mới. Máu đỏ tươi rút đi, để lộ khuôn mặt thâm trầm, ẩn hiện nguy hiểm.
Cả lá cây xung quanh bị linh lực dao động mà bay tán loạn, Thanh Liên cảm nhận được, tu vi của hắn đang dần tăng lên, từ linh Sĩ lục tinh tấn thăng thần tốc, trở thành linh Sĩ thập tinh. Hắn khác với ba kẻ kia, hắn có khí thế.
Kẻ này xuất hiện với khí thế lâm lẫm, bảng đao cầm trên tay sặc mùi huyết tinh, chứa đựng sự nguy hiểm khôn lường. Đường nét trầm tĩnh của tuổi trung niên, lại mang vẻ hào sảng phiêu diêu.
“Hửm, hình như hắn vừa mất đi một phần linh lực.” Thanh Liên giải trừ hoàng kim giáp, chỉ mặc mỗi hắc y bình thường, tay cầm đao, ánh mắt nhìn về kẻ mới đến.
“Linh lực chỉ đủ triệu hồi lão phu ở mức này thôi sao, rốt cuộc đám đệ tử ngu ngốc của ta gặp phải cường địch nào?” Vương Tiễn nhìn máu đỏ vươn vãi khắp nơi rồi nhìn đến Thanh Liên.
Một thiếu nữ với mái tóc lam sắc kỳ lạ, mặc hắc y, đôi tử nhãn trong bóng tối hiện ra càng yêu dị.
“Ồ, một tiểu nha đầu linh Sĩ thất tinh sao có thể khiến đám đệ tử gọi ta ra được... Khoan đã, là tinh thần lực.” Ông ta cảm nhận được tinh thần lực dao động xung quanh Thanh Liên.
“Nếu là luyện trận sư, ngươi hoàn toàn có thể đè bẹp ba đứa đó.” Ánh mắt Vương Tiễn phát ra lam quang.
Bỗng nhiên Thanh Liên không còn cảm nhận được tinh thần lực của bản thân nữa. Tên này sử dụng tinh thần lực của hắn khóa tinh thần lực của nàng lại, như năm đó Thanh Liên khóa chết Già La.
“Ha ha, xin lỗi, luyện trận sư của nam man, ta không thể không đề phòng được, dù là một tiểu nha đầu.” Một tiểu nha đầu có tinh thần lực mạnh thế này, càng không thể xem thường.
“Chắc ngươi không biết, chiêu này ta học từ một kẻ rất khá, nhờ nó nên có thể hạn chế tối đa sức mạnh của luyện trận sư, để xem... Cũng khá nhiều kẻ chết dưới tay ta như vậy rồi.” Bỗng trong mắt ông ta phản chiếu đao quang...
Vụt!
Vương Tiễn nghiên đầu tránh đi nhưng đao ý vừa rồi vẫn kịp để lại trên mặt ông ta một vết sẹo.
Bôn Lôi kỹ – Bá Vương Tam Đoạn!
Bôn Lôi kỹ – Bá Vương Tam Đoạn!
Cả hai đao thức phát ra đồng thời, ba liên kích va chạm nhau mãnh liệt, mang theo cả sự kinh ngạc của cả hai.
Đao pháp của Thanh Liên vượt trội về mặt đao kỹ, thế nhưng lại thua ông ta ở lực đạo, nàng bị đẩy lui. Linh Sĩ thập tinh và thất tinh, cách nhau ba tinh, một khoản cách không nhỏ.
“Bôn Lôi đao pháp của Lý gia, sư phụ ngươi là kẻ nào?” Vương Tiễn trầm giọng. Vừa rồi đao pháp chạm trán, ông ta cảm nhận vô cùng rõ ràng, lực đạo thắng là quá bình thường, nhưng đao kỹ ông ta đã thua.
Đao pháp bí truyền của Lý gia có lịch sử rất lâu đời, chứa đựng đao kỹ tuyệt diệu, Vương Tiễn đã học trộm nó, luyện đến mức thành thục qua trăm năm. Nhưng qua vài giây giao đấu vừa rồi, ông ta cảm nhận được đao kỹ của đối phương vượt trội hơn mình.
“Ta cũng rất muốn hỏi, Bôn Lôi đao pháp là do Vạn Xuân Vương sáng tạo nên, tại sao nó lại ở ngoại vực?” Thanh Liên có hơi ngờ vực, cả đời Vạn Xuân Vương không hề thu nhận đệ tử, Bôn Lôi đao pháp về lí nào đó không có người thừa kế ở Đại Việt này và hiện tại, chỉ duy nhất Thanh Liên sở hữu nó.
“Vạn Xuân Vương? Là quân Vương họ Lý tồn tại ở chín vạn năm trước sao? Chả trách...” Vạn năm trước, có rất nhiều linh sư ngoại vực xâm nhập Đại Việt, cũng vì lẽ đó nên bên ngoài cũng thu nhận được rất nhiều thông tin bên trong, bao gồm những đời quân Vương của tứ vực.
Thanh Liên nhíu mi, dường như bản thân lờ mờ biết thêm gì đó rồi.
Hai bên lao vào nhau, liên tục thi triển đao pháp của bản thân. Mọi đòn tấn công của Thanh Liên Vương Tiễn đều có thể phá giải dễ dàng, ngược lại, công kích của Vương Tiễn Thanh Liên cũng tránh né suýt xao.
Bôn Lôi kỹ – Xung Lôi Đột Thích!
Thanh Liên lấy thế, cầm chắc yêu đao tung ra cú đâm nhắm chuẩn xác vào đầu Vương Tiễn. Toàn bộ lôi điện trong người truyền tới lưỡi đao, xung quanh ẩn hiện tử quang.
Bôn Lôi kỹ – Song Liên Trảm!
Vương Tiễn tung ra song kích chặn lại cú đâm này của Thanh Liên. Thanh Liên mượn đà tung cước, đáng tiếc đối phương quá nhanh, nàng chỉ đá sượt đầu.
Vương Tiễn chém ngang một đao, Thanh Liên liền xoay chân trên không tránh đi, đồng thời đưa tay ra đỡ lấy một quyền của Vương Tiễn, nàng bị đánh ngã văng ra đất.
Rầm! Chỗ đất dưới người bị vỡ một phần.
“Hảo thân pháp. Thật quá linh hoạt, dù không có trận pháp thì ba đứa đồ đệ kia của lão phu cũng không thắng nổi ngươi.” Vương Tiễn cười nói: “May cho ngươi hình chiếu này của ta chỉ dừng lại ở linh Sĩ thập tinh, nếu không đòn vừa rồi ngươi không có cơ hội ngã thế này đâu.”
Hình chiếu? Thanh Liên cầm đao đứng dậy nhìn Vương Tiễn. Nàng có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa những linh Sĩ trước đó nàng giết và kẻ trước mắt này, quá khác biệt.
Quan trọng hơn hết, Thanh Liên lại cảm thấy ông ta chưa tung hết sức. Ông ta cũng như nàng, vẫn đang thăm dò nhau.
“Bôn Lôi đao pháp là đao pháp tấn công, đòi hỏi người xử dụng phải toàn lực bạo phát. Đao pháp của ngươi lại quá mức cầu toàn, trong công lại có thủ, khiến cho không phát huy được sức mạnh thật sự của đao pháp này. Nếu là bổn tôn ta ở đây, ngươi không có cửa đánh trúng ta.”
“Không.” Thanh Liên lạnh nhạt nói.
“Hửm?”
“Nếu ta dùng hết sức, e rằng ngươi sẽ chết mất, sẽ chẳng có gì thú vị cả.” Mái tóc xanh lượn lờ, đôi tử nhãn trong đêm càng rõ ràng hơn, một sự tự tin tuyệt đối hiện lên đôi môi, kích phát chiến ý của Vương Tiễn.
“Hô, ta bị một linh Sĩ xem thường sao, thú vị.” Sự hứng thú của Vương Tiễn đối với Thanh Liên càng tăng cao.
Bôn Lôi kỹ – Lôi Đình Nhập Thể!
Toàn bộ linh khí trong người Vương Tiễn rút hết ra, huyễn hóa thành tử lôi truyền từ trái tim tới toàn bộ huyệt vị, gân cốt, tỏa ra ngoài da thịt. Bảng đao cũng phát ra tử lôi.
Ông ta chĩa đao về phía Thanh Liên, nhe nụ cười đầy tự tin: “Tiểu nha đầu, để xem sự kiêu ngạo của ngươi có xứng đáng chết dưới lưỡi đao của ta không...”
Bôn Lôi kỹ – Lôi Đình Nhập Thể!
Hai đạo đao quang va chạm mãnh liệt, dư chấn phá hủy đất bằng, cây cối xung quanh, khí thế mãnh liệt như xé rách không gian.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv