Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 139


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Không thể báo đáp trọn vẹn cho ân nhân nên nàng muốn trả phần ơn nghĩa này cho Đại Trà, thế là nàng cũng chiếu cố thêm cả Chí Nam nữa.

Bỗng Như Nguyệt nhìn thấy thứ cài trên áo Chí Nam, hỏi: “Chí Nam, chẳng phải đó là...”

“À vâng...” Chí Nam hơi ngại ngùng, nói: “Nơi đệ nói chính là làm việc dưới trướng vị công chúa kia...”

Như Nguyệt suy tư một hồi, nói: “Cũng đã lớn rồi, tương lai của đệ ta cũng không có quyền quyết định.”

“Ta chỉ muốn nói rằng, dù làm gì cũng phải nên trân trọng mạng mình đầu tiên.” Như Nguyệt tốt bụng khuyên nhủ. Lần Vũ gia bị diệt môn, Nàng cũng có mặt ở đó, chứng kiến vị công chúa nhỏ tuổi ấy ra lệnh trảm sát từng đó người mà không mảy may sợ hãi.

Cảnh tượng ấy vẫn luôn in đậm trong lòng Như Nguyệt nên vừa rồi nàng mới tốt bụng khuyên nhủ Chí Nam.

“Vâng, cảm ơn tỉ.” Giọng nói có chút tránh né. Chí Nam đi lên phòng của mình.

Như Nguyệt ở phía sau nhìn đến, miệng lẩm bẩm: “Kỳ quái, cứ cảm giác thằng bé này có vẻ xa cách... Kệ đi.”

Kể từ màn phản bội hôm qua của Mộc Nam, trong ý thức của Chí Nam vô thức tạo nên một màn chắn vô hình, phòng bị đối với xung quanh.

Bị huynh đệ đồng môn bán đứng, cảm giác khó chịu ấy vẫn còn đọng lại đây.

Chí Nam đi lên lầu, bước qua hành lang. Có vẻ như từ khi có quan hệ với vị công chúa kia, những ánh mắt theo dõi đã vơi dần đi rồi, hành lang thật trống trải.

“Này Đại Trà, biết tin gì chưa? Ta đã tìm được nơi làm việc rồi đấy.” Chí Nam vào phòng với vẻ mặt hớn hở.

“Hả, à, ừm...” Đại Trà nằm ở trên ghế, nhìn Chí Nam một cái, sau đó nhét miếng thịt vào miệng.

“Ta được trả công rất cao đấy, đủ tiền để sống tốt bên ngoài rồi.” Chí Nam ngồi xuống ghế đối diện, rót một ngụm rượu, đưa lên miệng uống.

Đại Trà không hề quan tâm, hắn vẫn chỉ nằm đó, ăn rồi uống, ăn rồi uống. Cái bụng còn béo hơn cả lúc trước nữa.

Chí Nam bất chợt hỏi: “Đại Trà, ừm... Ngươi định cứ thế này mãi sao, nằm đây, chờ chết?” Đại Trà càng lúc uống rượu càng nhiều, thức ăn cũng ngày một tăng lên.

Bỗng Đại Trà dừng tay lại, sau một giây thì lại đưa rượu lên uống. Ực một hơi thật ngon, hắn nói: “Có lẽ ta sẽ chết dí ở đây... Chí Nam à, dường như ta cảm thấy đời mình không còn gì để cố gắng, không còn gì để tiếc nuối nữa rồi. Chỉ muốn cứ như vậy mà sống.”

Chí Nam thở một hơi: “Bọn họ ở trên kia thấy ngươi thế này sẽ thất vọng lắm đấy.”

“Họ luôn muốn ta được vui vẻ, chắc họ sẽ hiểu cho ta thôi.” Đại Trà thờ ơ nốc tiếp ngụm rượu.

“Phù...” Chí Nam đứng dậy bước ra khỏi cửa, không quên để lại một lời: “Đại Trà, nếu ngươi suy nghĩ lại, có thể tới Vô Ưu phủ tìm ta.”

Lúc cánh cửa đóng sầm lại, Đại Trà cũng đặt bình rượu trong tay xuống, nhìn về hướng cửa.

“Chí Nam... Ta... Rất muốn nhưng... Xin lỗi không thể theo ngươi được.” Đại Trà lẩm bẩm, trong ánh mắt có chút tiếc nuối, nhiều hơn là bất lực.

“Từ ngày hôm đó, trong đầu ta luôn có suy nghĩ chém giết, thôn tính tất cả... Có cái gì đó ở trong ta đang kêu gào... Ta sợ nếu ra khỏi đây, ta có thể làm hại tất cả, kể cả là ngươi, huynh đệ của ta.”

Đại Trà cuộn mình vào ghế nằm.

Từ ngày hôm đó, hắn luôn cảm thấy có một bóng đen vô hình đang dần bao trùm toàn bộ ý thức. Hắn vừa mang cảm giác sợ hãi, lại vô lực, lại dửng dưng, thờ ơ, đến nước mắt cũng không thể giải tỏa ra được...

Để ngăn chuyện xấu nhất xảy ra, hắn đã tự nhốt mình ở đây, liên tục ăn lấy ăn để, uống rượu để đầu óc nửa tỉnh nửa mê, biến mình trở nên vô hại đến không thể vô hại hơn để ngăn chặn thứ bên trong.

Hắn muốn cách li bản thân khỏi bên ngoài...

Hắn sợ hãi thứ bên trong hắn...

Chí Nam rời khỏi dãy trọ, tâm tình thực sự không tốt.

“Chậc, thật khó chịu mà... Nhưng hắn là huynh đệ ta, con đường cũng do hắn chọn, đâu thể quản được.” Chí Nam nghĩ thầm. Có lẽ phải từ từ thay đổi nhận thức, khiến hắn hướng về phía trước mới đúng.

Bỗng nhiên hắn thấy một vài nhân vật trên đường...

“Để chuyện đó sau đi.” Chí Nam cầm phù hiệu của mình ra, nụ cười trên mặt dần thiếu đạo đức: “Phải kiểm tra quyền hạn của thứ này mới được.”

Vân phủ...

“Gia chủ, Đàm gia không thể bắt được vị thiên tài kia, bây giờ chúng ta biết mua vũ khí tứ phẩm ở đâu đây?” Một trưởng lão phát biểu.

Gia chủ Vân gia, Vân Thường, nhấm một ngụm trà, nói: “Nếu không mua được, cùng lắm thì chúng ta sẽ không tham dự kế hoạch vây giết của Phan gia.”

“Nhưng gia chủ, những linh sư của Vân gia chúng ta sau khi tu luyện công pháp tàn khuyết của Hoàng đã có khởi sắc, tu vi tăng cao đến mức không tưởng làm cho ngân khố cạn kiệt.” Một trưởng lão khác mở lời.

“Gia chủ, nếu tham gia trận này, chúng ta sẽ giải quyết được vấn đề tinh thạch, thậm chí còn nhận được một nửa công pháp còn lại, nếu Phan gia ưu ái, không chừng ta còn có được công pháp của Hoàng trong tay công chúa.” Vị trưởng lão khác phân tích...

“Nhị trưởng lão phân tích không sai, nếu chuyện này thành, thậm chí chúng ta còn sở hữu lực lượng linh sư còn ưu việt hơn cả vương thất.”

Những lời nói này đã làm Vân Thường dao động, ông ta đang cân nhắc thiệt lợi thì...

Rầm! Cánh cửa bị đạp gãy.

“Phụng lệnh công chúa, bổn công tử tới đây vấn tội Vân gia...” Giọng nói của thiếu niên vọng khắp cả Vân phủ.

Vân Thường nhíu mi, hình như mình nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.

“Đi, đi ra xem ai dám càn rỡ trước Vân gia...” Toàn bộ cao tầng Vân gia cùng bước ra sảnh lớn.

...

Việt Điện U Linh: Giang Thánh Như Nguyệt!


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat