“Ta là người thi hành mệnh lệnh của công chúa, hậu quả của việc hối lộ ta, không cần nói hẳn các ngươi cũng biết đi?” Âm thanh Chí Nam trở nên nguy hiểm.
“Vân gia ta biết chứ, chẳng phải đây là tinh thạch để bồi tội với ngài sao?” Lão già Vân Thường vuốt chỏm râu bạc, cười nói.
“Vân gia này... Hành động này nói rằng bọn họ không hề sợ hãi uy nghiêm của công chúa, không phải thế lực của nàng ta, có thể thu vào.” Chí Nam suy diễn trong vài giây, bên ngoài cười lớn: “Ha ha ha...”
Đám người Vân gia chưa hiểu vì sao Chí Nam cười thì hắn nói: “Tốt lắm, vừa rồi ta chỉ thử Vân gia các vị mà thôi. Thực ra chủ tử lệnh ta tới đây đem theo lời mời chào Vân gia hợp lực đối phó Vô Ưu công chúa.”
Lão già Vân Thường và đám trưởng lão nhìn nhau.
“Cái gì thế này, đã có thế lực thu nhận hắn rồi?”
“Tình báo có gì nhầm lẫn chăng?”
“Là Dương gia, Lí gia, Lê gia?”
“...”
Lão Vân Thường nhíu mi, hỏi: “Phạm công tử, có thể cho lão hủ biết kẻ đằng sau ngươi là ai không? Ta tin lời công tử nói nhưng lão già này chưa từng hợp tác với kẻ mà ta chưa thấy mặt.” Tình hình có chút không đúng như dự đoán.
Biết ngay lão già này sẽ hỏi thế mà, Chí Nam cười thầm, nói: “Vì lí do đặc thù mà chủ tử ta không tiện ra mặt, tuy nhiên ta cũng không đến tay không.”
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra hai mươi kiện vũ khí tứ phẩm đã luyện vài tiếng trước khiến bọn họ kinh ngạc, nói: “Đây là thành ý của chủ tử ta, thế nào?”
“Là vũ khí tứ phẩm, hơn nữa còn là hạng cao đẳng.”
“Còn cao hơn tiêu chuẩn của quân đội nữa.”
Lão già Vân Thường nhíu mi, nhìn Chí Nam. Kẻ phía sau có thể rộng lượng tặng không chỗ vũ khí này, sự việc không hề đơn giản. Nói: “Xin công tử thứ lỗi, Vân gia ta vẫn giữ quan điểm đó, không thể hợp tác với các ngươi.”
Chậc, lão già này... thật cẩn trọng mà, chưa biết phe cánh phía sau lớn nhỏ ra sao, lão sẽ không dễ gì tin tưởng sự hợp tác này. Cũng may hắn vẫn còn giữ thứ đồ đó.
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra một lọ đan dược. Đây là đan dược do Ngũ Kỳ Nhân Nguyễn Bá Tĩnh luyện chế lúc còn ở trong truyền thừa. Tác dụng phụ của nó đã bị loại bỏ.
“Đây là Thăng Tinh Đan, một loại tuyệt thế kỳ đan, hẳn các vị đã nghe qua.” Chí Nam đưa lọ đan dược về phía lão Vân Thường.
“Ta biết thứ này...” Nhị trưởng lão nhìn lọ đan dược, giải thích: “Đan dược độc môn của Chiêm thành, do chính Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên sáng tạo.”
“Ta cũng biết, thứ này đời người chỉ sử dụng một lần, phục dụng có thể trực tiếp thăng lên một tinh, tuy khả năng hỗ trợ trùng kích một đại cảnh giới rất thấp nhưng quả thật nó là Thăng Tinh Đan.” Đại trưởng lão phát biểu.
“Các ngươi nhìn này, đan vân trên đó... Là đan dược cao đẳng, không còn tác dụng phụ.”
“...”
Bọn họ là luyện đan thế gia, độ hiểu biết đối với các loại đan dược có thừa, chỉ cần vừa nhìn đã nhận ra là Thăng Tinh Đan hàng thật giá thật.
Thăng Tinh Đan cực kỳ trân quý, dù chỉ có thể dùng một lần trong đời nhưng nếu khai thác đúng, nó sẽ tạo ra cơ hội vượt trội. Tỉ như linh Sĩ thập tinh phục dụng kỳ đan này, tuy không thể lập tức bước vào cảnh giới Tướng lĩnh hoặc chỉ dừng ở Tướng lĩnh nhưng
Đống đồ của Chí Nam gây nên một trận ồn ào, đến cả lão già Vân Thường cũng phải nuốt nước bọt.
“Tiểu tử này... Hắn muốn nói kẻ phía sau hắn là nhân vật đó của Chiêm thành sao?” Lão Vân Thường nhìn lọ đan dược trong tay, đồ vật này không phải giả, còn có tiểu tử này lại mạo hiểm đầu nhập dưới trướng công chúa như thế, có tám phần là nói thật.
“Chỉ là... Tại sao Chiêm thành xa xăm kia lại muốn vươn tay tới nơi này? Chẳng lẽ là vì công pháp của Hoàng trong tay công chúa? Vậy ra công chúa nắm giữ một bộ công pháp của Hoàng là sự thật, Phan gia không lừa ta.” Bao nhiêu thế lực lớn đang nhắm vào đó, càng nghĩ lão càng cảm thấy phấn khích.
“Tuy không thể kéo hắn về dưới trướng như dự định nhưng lại có thể cùng đi chung đường, dẫu sao Vân gia cũng được lợi lớn rồi.” Lúc đầu lão còn do dự có nên tham gia trận này không, bây giờ thì đã đưa ra quyết định rồi.
“Lão già này, trong đầu đã suy diễn lời nói của ta thành cái dạng gì rồi?” Chí Nam thật muốn cười lớn lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của lão.
“Ha ha, nếu các ngươi đã đưa ra thành ý như thế, ta còn không chấp nhận thì thật không hiểu chuyện rồi.”
“Không dối gạt công tử, thật ra chúng ta không mưu mà hợp, vốn bên ta đã lên kế hoạch nổi dậy chống lại Vô Ưu công chúa từ trước.” Lão Vân Thường sảng khoái nói.
“Hửm?” Chí Nam hơi kinh ngạc. Hình như hắn sắp biết được chuyện gì đó hay ho rồi.
“Là thế này...” Lão Vân Thường tiết lộ cơ mật, tuy không thể nói quá chi tiết nhưng nội dung chính trong đó cũng làm hai mắt Chí Nam sáng ra.
Chuyến đi này không uổng rồi.
Quang Huy tông...
Tại Thủy Sơn trong Ngũ Hành Sơn, trong dãy phòng của cao tầng...
“Khụ ụ ụ...” Mộc Trung Nhân liên tục ho ra máu, mùi dược liệu nồng đậm khắp phòng cũng không thể khỏa lấp vị máu tanh.
“Nguyền rủa của Tống Hoàng... Càng lúc càng mạnh hơn rồi... Khụ ụ ụ...” Ông cảm nhận được dòng chảy linh lực trong cơ thể đã bắt đầu căn cứng rồi.
Thanh Liên đứng bên cạnh, liên tục điều động tà lực làm giảm áp lực từ nguyền rủa.
“Phụ vương, ngài còn bao nhiêu thời gian nữa?” Thanh Liên dò hỏi.
Mộc Trung Nhân dựa lưng vào bức tường phía sau, hơi thở nặng nề, giọng nói có chút phần suy nhược: “Có lẽ không cầm cự được tới mùa đông này rồi.”
Ông nhìn qua Thanh Liên, vẫn nhếch khóe môi: “Ha, xem ra không đợi được ngươi trùng kích Tướng lĩnh rồi.” Ông muốn làm giảm bầu không khí ngột ngạt này đi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt tĩnh lặng, chẳng có nửa phần dao động của Thanh Liên thì thôi.
“Tiến độ luyện binh của Viện Chiến Tranh đã đạt được tám phần mười rồi, rất nhanh họ có thể xuất phát, giảm áp lực cho tiền tuyến...” Thanh Liên báo cáo.
“...”
“Ngoài ra Cổ Loa, Cửu Chân và thành Hồ vừa đề nghị tăng sản lượng tinh thạch lên mười phần trăm. Riêng thành Hồ nếu không đồng ý họ sẽ lệnh cho các luyện trận sư rút lui khỏi chiến trường phía này.” Thanh Liên kết thúc báo cáo.
“Chậc, mười phần trăm không phải là con số nhỏ, hừm, vũ khí và đan dược không cần quá nhiều, có thể bác bỏ yêu cầu từ hai phía kia.”
“Riêng thành Hồ, chúng ta không thể không cần luyện trận sư, có thể đồng ý với họ.” Nói xong ông chợt thở dài: “Mười phần trăm không phải con số nhỏ, nếu tăng thêm khoản này người gánh hậu quả vẫn là dân chúng thành Thăng Long ta.”
Khụ... ụ... ụ...
Thanh Liên kết thúc điều trị, giọng nói trầm thấp: “Về việc này người không cần lo, ta đã thực hiện xong đối sách.”
“Ý ngươi là... Thứ công huân kia?” Mộc Trung Nhân hỏi.
Thanh Liên gật đầu.
“Mau đưa ta xem.”
Thanh Liên vừa lấy sấp giấy tờ ra thì một tín trận truyền tin xuất hiện trên bức tường đối diện Mộc Trung Nhân. Một hình ảnh mờ ảo hiện lên trên đó.
Là tông chủ Quang Huy tông Võ Cực Lạc, hiện bà đang mang khuôn mặt của Mộc Trung Nhân.
“Vương, lúc ta đang cầm chân Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ, một toán quân trinh thám đã lẻn vào từ phía tây.” Võ Cực Lạc nói.
“Có xác định được hướng đi của chúng không?” Mộc Trung Nhân hỏi.
“Chúng chạy xuôi xuống phía nam, có thể hướng về Ba Vì sâm lâm, từ đó tràn vào Hoan Châu. Nếu thành còn binh, xin hãy phái quân ngăn họ lại.”
Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên, các đơn vị đều đã chật kín, không có đơn vị nào có thể điều động được.
“Ta có thể lo được.” Thanh Liên đứng dậy. Dù sao tháng này nàng cũng chưa lấy thêm tinh thần lực cho hai mảnh chú ngữ kia.
Mộc Trung Nhân gật đầu, dặn: “Cẩn thận.” Nàng biến mất khỏi phòng.
Lúc Thanh Liên đi rồi, Võ Cực Lạc mới nhắn thêm: “Vương, dặn con bé cẩn thận, đám trinh sát đó đều là luyện trận sư rất khá.”
Mộc Trung Nhân quay sang chỗ Thanh Liên biến mất, người đã đi mất rồi.
“Hi vọng con bé có thể lo liệu được, hoặc không thì biết khó mà lui, dù sao Hoan Châu cũng còn binh sĩ canh gác.”