Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 149
“Ra rồi ra rồi.”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, những nhân vật bước ra từ trong đó đều là những nhân vật thành danh, có tiếng tăm không nhỏ trong thành.
“Họ là...”
“Tông chủ Huyền Minh tông...”
“Tông chủ Quyền Thánh tông...” Có người nhận ra lão béo.
“Tông chủ Dược Môn.” Một lão bà tay cầm tẩu thuốc...
Gào... gào... Hai con hỏa sư gầm lớn, vây quanh một người. “Tông chủ Thú Môn...”
Bốn vị tông chủ thuộc bốn tông môn lớn tại bốn phân khu thành Thăng Long, nay cùng nhau tề tựu tại đây. Dàn trận cỡ này, tin đồn nơi đây chính là mở ra theo mệnh lệnh của Vương đã là sự thật mười mươi rồi.
Tất cả đều mặc trên người quân phục của thành Thăng Long, một bộ quân trang lục y đằng sau thêu hình ảnh lũy tre vàng.
“Chào mừng các vị khách nhân gần xa cùng đến tề tựu nhân ngày Viện Chiến Tranh ra mắt thiên hạ.” Vương Huyền Minh, Huyền Minh tông chủ bước ra phía trước, chắp tay chào lễ với đám đông.
“Vương tông chủ, tin đồn là thật sao, đây là luyện ngục để huấn luyện binh sĩ của Vương?” Các lão bằng hữu của lão có phần kinh ngạc khi thấy lão từ trong bước ra, tò mò sáp tới hỏi.
“Các vị tới từ những tông môn xếp sau Quang Huy tông, chẳng lẽ muốn kết hợp với nhau tạo ra một trật tự
Vương Huyền Minh đợi cho đám người bàn tán sôi nổi hạ nhiệt, bắt đầu giải đáp: “Như mọi người đã biết, năm năm trước đại trận hộ quốc Đại Việt xảy ra biến cố, khiến đám linh Sĩ ngoại vực bắt đầu tấn công biên giới Đại Việt không ngừng.”
“Binh sĩ chúng ta vội vã lên tiền tuyến, trong đó vàng thau lẫn lộn, không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ như một đứa trẻ đối mặt với hung thú cuồng bạo.”
“Để tránh tình trạng tử thương đáng tiếc, Vương quyết định mở ra Viện Chiến Tranh này với mong muốn thành lập một đoàn binh tinh nhuệ.”
“Trong đây không phân linh sư và phàm dân, tất cả mọi người đều được tham gia. Tuy nhiên đào thải sẽ vô cùng gắt gao, chúng ta không muốn thau lẫn với vàng để kéo chân đồng đội.”
Lão béo, tông chủ Quyền Thánh tông tiếp lời: “Vào Viện Chiến Tranh, mọi người sẽ không cần lo về cái ăn, chúng ta sẽ không bạc đãi những binh sĩ cống hiến vì tổ quốc.”
“Tuyển chọn binh sĩ tuy nghiêm ngặt, có thể sẽ có người không được tuyển vào nhưng nếu lựa chọn lưu lại, làm công việc chạy vặt bên trong cũng được cung cấp chỗ ăn, nghỉ.”
Lời này vừa nói ra, những người hứng thú nhất là những hộ nghèo đói, lo bữa này nghĩ bữa kia và những người vô gia cư.
“Quyền Thánh tông chủ, lời này là thật sao?”
“Nếu vậy ta cũng muốn tham gia.”
“Không đậu cũng có cái ăn, có đậu hay không cũng không lỗ, ta cũng muốn thử sức.”
“...”
Chí Nam ở trên mái nhà cũng nghe rõ lời này, hắn hơi nhíu mi.
“Giá thức ăn hiện nay không phải thấp, bọn họ làm như vậy không sợ gánh nặng tài chính sao?”
“Quản nhiều thế làm gì, ngươi không nghe lão ta nói sao, đây là ý chỉ của Vương đấy. Hai tuần sau khi xuất sư chắc ta cũng xin gia nhập thử.” Ánh mắt Văn Linh tràn đầy hứng thú. Nếu quy củ Quang Huy tông không cho phép đầu nhập thế lực khác khi chưa xuất sư, có lẽ hắn đã lập tức tham gia rồi.
“Không có tiền đồ.” Chí Nam nhìn Văn Linh khinh bỉ, rồi nhìn lại toàn thể Viện Chiến Tranh. Nơi này xuất hiện quá bí ẩn, bên cạnh đó những tông môn kia trong ký ức hắn chưa từng có chuyện làm ăn hợp tác, có quan hệ với nhau, nay lại tề chung một hướng.
Đây là do chỉ lệnh của Vương sao? Giờ phút này Chí Nam càng cảm nhận rõ ràng vương lệnh ảnh hướng thế nào với thành Thăng Long. Chỉ một chỉ lệnh, bên dưới răm rắp nghe theo, chỉ một cái uy, không ai dám chống đối Vô Ưu công chúa dù có là Quang Huy tông cao cao tại thượng.
Giờ phút này Chí Nam mới cảm nhận rõ sức nặng của tu hành. Có thực lực tuyệt đối, lời nói của ngươi là chính đạo.
Con đường tu hành này quá xa vời, thiên phú của hắn cũng không đặt tại đây, hắn là luyện khí sư, không thể truy cầu tất cả đều hoàn hảo được.
Hắn rất rõ ràng tình huống của bản thân, vậy nên chỉ có lần bạo loạn này là cơ hội tốt nhất để diệt trừ nàng ta.
“Tất cả tránh ra, ta muốn xem xem những kẻ thua kém Quang Huy tông hợp sức có thể đào tạo ra binh sĩ cỡ nào.”
Giọng nói ngông cuồng vang lên giữa biển người, rõ rệt mà ngông cuồng làm tất cả phải dạt sang một bên.
Nam tử tuấn mĩ đứng giữa những ánh nhìn, mặc trên mình y phục tôn quý chỉ dành cho vương tộc, mái tóc đen dài búi ra sau đầu. Tay, chân, cổ đều mang loại trang sức đắt váng ngàn vàng cũng chẳng mua được.
Cả người phát ra khí chất của kẻ bề trên. Chưa kể đến những tùy tùng theo sau, ai nấy đều mang tu vi linh Sĩ nhất tinh.
“Lục Vương tử Mộc Minh Cương, lời này ngài nói không đúng. Một con kiến nhỏ bị voi giẫm đạp, nhưng liệu một con voi lớn có dám đùa với cả đàn?” Lão bà tông chủ Dược Môn cầm tẩu thuốc, phà vào không khí một hơi.
“Có đúng hay không, thử là biết. Bổn vương muốn khiêu chiến đệ tử mạnh nhất của các người, thế nào, ngay cả ta cũng không dám đối chiến, nói gì đến đào tạo binh sĩ.”
Những chuyện đàm tiếu trong tửu lâu về chuyện vương tộc luôn là chủ đề sôi nổi nhất, đến cả tu vi, công pháp tu hành gì đám bợm nhậu ở tửu lâu có khi còn rõ hơn các các hạ nhân của các vương tử, công chúa.
Từ chỗ bọn họ, rất nhiều thông tin được tuồng ra bên ngoài. Ai cũng biết vương tử Mộc Minh Cương là con trai của Dương quý phi, thiên phú tu hành không cao cũng không tệ, hai mươi tuổi này đã bước vào linh Sĩ thất tinh, cũng thuộc dạng rồng trong biển người rồi.
“Vương tử nói phải, đánh đi đánh đi...”
“Chúng ta cũng muốn xem xem nơi này có bản lĩnh gì...”
Các tông chủ nhìn nhau, cười thầm. Tông chủ Thú Môn, Thạch Trụ xoa đầu hai con hỏa sư, nói: “Nếu điện hạ muốn thử tài, có thể, nhưng phải tự hạ cảnh giới xuống bằng với linh Đồ.”
Lời nói ra khiến xung quanh nghi hoặc, ngay cả Mộc Minh Cương cũng nhíu mi: “Cho ta lí do.”
“Viện Chiến Tranh thu nhận người không nhìn linh sư hay phàm dân, lão phu không phải khinh thường ngài, mà ta có tự tin binh sĩ linh Đồ trong điều kiện lí tưởng cũng có thể hạ gục linh sư đã qua huấn luyện.”
“Khẩu khí không nhỏ.” Mộc Minh Cương nhếch môi: “Giảm thì giảm, linh Đồ thì linh Đồ, ta không tin ta có thể bại được.” Hạ cảnh giới, linh lực có thể bị giới hạn nhưng cơ thể cứng cáp vẫn là linh Sĩ, về mặt nào đó vẫn là hắn làm chủ trận này.
Tất cả dạt ra một khoản rộng, từ trong viện, năm binh sĩ mặc quân phục nghiêm chỉnh bước ra.
“Thưa lão sư...” Cả năm đồng thanh.
Tất cả đều là linh Đồ nhất tinh.
“Lục Vương tử muốn thử tài nghệ của các ngươi, cho hắn thấy những gì các ngươi đã học.” Vương Huyền Minh nói.
Cảnh giới đã hạ nhưng võ kỹ trong từng đường gân cốt vẫn còn, không có linh lực gia trì Mộc Minh Cương vẫn tự tin hạ đám này.
“Tới đây.” Mộc Minh Cương phát động công kích.
Thiết Hình Ngưu Quyền – Chấn Sơn Quyền!
Một quyền rất nhạnh của hắn ngay lập tức bị tên binh sĩ thân hình to lớn nhất đám chặn lại, ngay sau đó lập tức lui ra sau giữ khoản cách.
Phi Cước! Ba đòn cước hiểm nhắm vào gáy Mộc Minh Cương.
“Hự.” Mộc Minh Cương không tin chỉ mới bắt đầu bản thân đã bị dính đòn. Hắn xoay người, tung quyền hòng đánh gãy chân của ba binh sĩ kia.
Bỗng nhiên quyền pháp bị chậm đi bởi những cơn gió xung quanh. Một nữ binh sĩ trong nhóm đang sử dụng khống kỹ khống chế hắn.
“Có bản lĩnh đấy.” Vì cơ thể vẫn ở linh Sĩ thất tinh, hắn dễ dàng phá bỏ khống chế.
Mộc Minh Cương lại xuất quyền, công kích một lần nữa bị tên to lớn chặn lại.
“Không hổ là linh Sĩ thất tinh, di chuyển thật linh hoạt.” Văn Linh cảm khái.
“Không đâu, tên vương tử kia rất khó thắng.” Chí Nam nói.
“Hả, rõ ràng là bọn họ liên tục bị hắn áp đảo, phản kháng cũng yếu ớt thế kia sao có thể thắng.” Văn Linh khó hiểu.
“Lục vương tử di chuyển không hề có bất cứ mục đích nào, hắn dựa theo bản năng gặp ai thì đánh người đó, còn năm binh sĩ kia thì không bị bản năng lấn át, có chút tính toán trong đó.”
“Ngươi nhìn đi, mỗi công kích mạnh mẽ của hắn đều bị tên to con kia chặn lại, hơn nữa mỗi lần chặn thành công đều lui ra nhanh tránh dư lực đả thương.”
“Ba binh sĩ kia sẽ chớp thời cơ phản công, mỗi lần vương tử nhắm vào họ liền bị nữ binh đằng đó khống chế.”
Lục vương tử tu luyện quyền pháp của thất trưởng lão, quyền đánh ra có chút hơi hướng cứng ngắt, mang nặng lí thuyết còn năm binh sĩ kia ra đòn quyết đoán, kết hợp nhuần nhuyễn, thiên về thực chiến cao.
Chí Nam cũng không giải thích được tại sao hắn có thể dễ dàng lí giải trận đấu này như vậy, tuy nhiên hắn cũng không quan tâm lắm.
Đúng như lời Chí Nam nói, Mộc Minh Cương bị rơi vào vòng lặp, thể lực liên tục bị bào mòn mà không làm được gì.
“Thật tức chết ta rồi.” Hắn quyết định tấn công nữ binh sĩ thi triển khống chế, chuyển hướng quá đột ngột làm người xung quanh phải bất ngờ, tuy nhiên...
Bang! Hắn bị tên to lớn lấy thân hất ra, trong tư thế rơi, liên tục bị ba binh sĩ luân phiên tấn công, thân thể thì bị khống chế.
Bị đạp vào chân, đánh vào hai tay, ngực bị chưởng đến tê dại, khuôn mặt anh tuấn của hắn in cả dấu giày.
Mỗi công kích đều nhắm thẳng vào nơi hiểm, dù là linh Sĩ thất tinh cũng hơi tê nhức.
“Ta phải giết các ngươi...” Mộc Minh Cương nổi điên, bộc phát linh lực của linh Sĩ thất tinh. Linh lực mạnh mẽ vụt thẳng về phía năm binh sĩ.
“Lục vương tử, ngài thua rồi.” Vương Huyền Minh đứng trước hỏa giải công kích.
Mộc Minh Cương đùng đùng sát khí, nhìn những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, người muốn kiểm tra là hắn, chấp nhận hạ cảnh giới cũng là hắn, hắn đã thua rồi.
“Hừ, may mắn thôi. Chúng ta đi.” Mộc Minh Cương phát tay, bỏ đi trong ê chề, mất hết mặt mũi.
Xung quanh rơi vào im lặng tuyệt đối, cho đến khi lão béo đánh tan: “Mọi người, màn biểu diễn thế nào?”
“Hay... Rất hay.”
“Lão tử muốn gia nhập.”
“Ta cũng muốn, ta không cần huấn luyện, chỉ cần cái ăn thôi.”
“...”
Đoàn người xếp hàng dài đang ký tham gia.
Chí Nam đứng lên, tính toán thời gian không còn sớm hắn phải trở về phủ thôi.
Bước vào phủ đệ tĩnh lặng, cách xa tiếng ồn ào nơi phố xá kia. Chí Nam tiếp tục công việc luyện chế của mình. Vì hoàn thành chỉ tiêu từ sớm nên hắn dành phần lớn thời gian ra để tận dụng đám vật liệu này, mài dũa khả năng luyện chế của bản thân.
“Lại thất bại rồi.” Một kiện binh khí tứ phẩm hoàn mỹ thất bại. Lần này đã là lần thứ hai mấy rồi.
“Có lẽ ta nên tập trung thăng lên linh Sĩ nhị tinh.” Chí Nam lẩm bẩm, mắt nhìn xung quanh.
Lúc này hắn mới để ý một chuyện. Từ vài ngày trước đã không thấy tên hộ vệ kia quan sát nữa, trước mặt hắn là đống vũ khí chất đầy, không có dấu hiệu xê dịch.
Chí Nam cảm thấy kỳ lạ, cảm giác như sự hiện diện của bản thân có ở đây không không quan trọng.
“Vậy lí do gì mà lại chiêu mộ ta, hơn nữa còn cho ta nhiều lợi ích thế?”
“Thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra sản phẩm ta làm ra nữa.”
Chí Nam nhìn về phía dãy nhà, yên tĩnh, quá mức yên tĩnh. Không hiểu sao Chí Nam lại nổi hứng muốn biết ngày thường vị công chúa này làm gì trong đó mà lại yên tĩnh đến vậy.
“Chuyện của nàng ta, tốt nhất không nên tò mò, tránh cho bản thân nguy hiểm.” Hắn giằng xuống cảm xúc này.
“Quyết định rồi, tối nay phải xem thử một phen, dẫu sao biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Chí Nam lựa chọn buổi tối, bởi đó là giờ làm người dễ mất cảnh giác nhất, ngay cả phàm nhân hoặc linh sư cũng không ngoại lệ.
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, những nhân vật bước ra từ trong đó đều là những nhân vật thành danh, có tiếng tăm không nhỏ trong thành.
“Họ là...”
“Tông chủ Huyền Minh tông...”
“Tông chủ Quyền Thánh tông...” Có người nhận ra lão béo.
“Tông chủ Dược Môn.” Một lão bà tay cầm tẩu thuốc...
Gào... gào... Hai con hỏa sư gầm lớn, vây quanh một người. “Tông chủ Thú Môn...”
Bốn vị tông chủ thuộc bốn tông môn lớn tại bốn phân khu thành Thăng Long, nay cùng nhau tề tựu tại đây. Dàn trận cỡ này, tin đồn nơi đây chính là mở ra theo mệnh lệnh của Vương đã là sự thật mười mươi rồi.
Tất cả đều mặc trên người quân phục của thành Thăng Long, một bộ quân trang lục y đằng sau thêu hình ảnh lũy tre vàng.
“Chào mừng các vị khách nhân gần xa cùng đến tề tựu nhân ngày Viện Chiến Tranh ra mắt thiên hạ.” Vương Huyền Minh, Huyền Minh tông chủ bước ra phía trước, chắp tay chào lễ với đám đông.
“Vương tông chủ, tin đồn là thật sao, đây là luyện ngục để huấn luyện binh sĩ của Vương?” Các lão bằng hữu của lão có phần kinh ngạc khi thấy lão từ trong bước ra, tò mò sáp tới hỏi.
“Các vị tới từ những tông môn xếp sau Quang Huy tông, chẳng lẽ muốn kết hợp với nhau tạo ra một trật tự
Vương Huyền Minh đợi cho đám người bàn tán sôi nổi hạ nhiệt, bắt đầu giải đáp: “Như mọi người đã biết, năm năm trước đại trận hộ quốc Đại Việt xảy ra biến cố, khiến đám linh Sĩ ngoại vực bắt đầu tấn công biên giới Đại Việt không ngừng.”
“Binh sĩ chúng ta vội vã lên tiền tuyến, trong đó vàng thau lẫn lộn, không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ như một đứa trẻ đối mặt với hung thú cuồng bạo.”
“Để tránh tình trạng tử thương đáng tiếc, Vương quyết định mở ra Viện Chiến Tranh này với mong muốn thành lập một đoàn binh tinh nhuệ.”
“Trong đây không phân linh sư và phàm dân, tất cả mọi người đều được tham gia. Tuy nhiên đào thải sẽ vô cùng gắt gao, chúng ta không muốn thau lẫn với vàng để kéo chân đồng đội.”
Lão béo, tông chủ Quyền Thánh tông tiếp lời: “Vào Viện Chiến Tranh, mọi người sẽ không cần lo về cái ăn, chúng ta sẽ không bạc đãi những binh sĩ cống hiến vì tổ quốc.”
“Tuyển chọn binh sĩ tuy nghiêm ngặt, có thể sẽ có người không được tuyển vào nhưng nếu lựa chọn lưu lại, làm công việc chạy vặt bên trong cũng được cung cấp chỗ ăn, nghỉ.”
Lời này vừa nói ra, những người hứng thú nhất là những hộ nghèo đói, lo bữa này nghĩ bữa kia và những người vô gia cư.
“Quyền Thánh tông chủ, lời này là thật sao?”
“Nếu vậy ta cũng muốn tham gia.”
“Không đậu cũng có cái ăn, có đậu hay không cũng không lỗ, ta cũng muốn thử sức.”
“...”
Chí Nam ở trên mái nhà cũng nghe rõ lời này, hắn hơi nhíu mi.
“Giá thức ăn hiện nay không phải thấp, bọn họ làm như vậy không sợ gánh nặng tài chính sao?”
“Quản nhiều thế làm gì, ngươi không nghe lão ta nói sao, đây là ý chỉ của Vương đấy. Hai tuần sau khi xuất sư chắc ta cũng xin gia nhập thử.” Ánh mắt Văn Linh tràn đầy hứng thú. Nếu quy củ Quang Huy tông không cho phép đầu nhập thế lực khác khi chưa xuất sư, có lẽ hắn đã lập tức tham gia rồi.
“Không có tiền đồ.” Chí Nam nhìn Văn Linh khinh bỉ, rồi nhìn lại toàn thể Viện Chiến Tranh. Nơi này xuất hiện quá bí ẩn, bên cạnh đó những tông môn kia trong ký ức hắn chưa từng có chuyện làm ăn hợp tác, có quan hệ với nhau, nay lại tề chung một hướng.
Đây là do chỉ lệnh của Vương sao? Giờ phút này Chí Nam càng cảm nhận rõ ràng vương lệnh ảnh hướng thế nào với thành Thăng Long. Chỉ một chỉ lệnh, bên dưới răm rắp nghe theo, chỉ một cái uy, không ai dám chống đối Vô Ưu công chúa dù có là Quang Huy tông cao cao tại thượng.
Giờ phút này Chí Nam mới cảm nhận rõ sức nặng của tu hành. Có thực lực tuyệt đối, lời nói của ngươi là chính đạo.
Con đường tu hành này quá xa vời, thiên phú của hắn cũng không đặt tại đây, hắn là luyện khí sư, không thể truy cầu tất cả đều hoàn hảo được.
Hắn rất rõ ràng tình huống của bản thân, vậy nên chỉ có lần bạo loạn này là cơ hội tốt nhất để diệt trừ nàng ta.
“Tất cả tránh ra, ta muốn xem xem những kẻ thua kém Quang Huy tông hợp sức có thể đào tạo ra binh sĩ cỡ nào.”
Giọng nói ngông cuồng vang lên giữa biển người, rõ rệt mà ngông cuồng làm tất cả phải dạt sang một bên.
Nam tử tuấn mĩ đứng giữa những ánh nhìn, mặc trên mình y phục tôn quý chỉ dành cho vương tộc, mái tóc đen dài búi ra sau đầu. Tay, chân, cổ đều mang loại trang sức đắt váng ngàn vàng cũng chẳng mua được.
Cả người phát ra khí chất của kẻ bề trên. Chưa kể đến những tùy tùng theo sau, ai nấy đều mang tu vi linh Sĩ nhất tinh.
“Lục Vương tử Mộc Minh Cương, lời này ngài nói không đúng. Một con kiến nhỏ bị voi giẫm đạp, nhưng liệu một con voi lớn có dám đùa với cả đàn?” Lão bà tông chủ Dược Môn cầm tẩu thuốc, phà vào không khí một hơi.
“Có đúng hay không, thử là biết. Bổn vương muốn khiêu chiến đệ tử mạnh nhất của các người, thế nào, ngay cả ta cũng không dám đối chiến, nói gì đến đào tạo binh sĩ.”
Những chuyện đàm tiếu trong tửu lâu về chuyện vương tộc luôn là chủ đề sôi nổi nhất, đến cả tu vi, công pháp tu hành gì đám bợm nhậu ở tửu lâu có khi còn rõ hơn các các hạ nhân của các vương tử, công chúa.
Từ chỗ bọn họ, rất nhiều thông tin được tuồng ra bên ngoài. Ai cũng biết vương tử Mộc Minh Cương là con trai của Dương quý phi, thiên phú tu hành không cao cũng không tệ, hai mươi tuổi này đã bước vào linh Sĩ thất tinh, cũng thuộc dạng rồng trong biển người rồi.
“Vương tử nói phải, đánh đi đánh đi...”
“Chúng ta cũng muốn xem xem nơi này có bản lĩnh gì...”
Các tông chủ nhìn nhau, cười thầm. Tông chủ Thú Môn, Thạch Trụ xoa đầu hai con hỏa sư, nói: “Nếu điện hạ muốn thử tài, có thể, nhưng phải tự hạ cảnh giới xuống bằng với linh Đồ.”
Lời nói ra khiến xung quanh nghi hoặc, ngay cả Mộc Minh Cương cũng nhíu mi: “Cho ta lí do.”
“Viện Chiến Tranh thu nhận người không nhìn linh sư hay phàm dân, lão phu không phải khinh thường ngài, mà ta có tự tin binh sĩ linh Đồ trong điều kiện lí tưởng cũng có thể hạ gục linh sư đã qua huấn luyện.”
“Khẩu khí không nhỏ.” Mộc Minh Cương nhếch môi: “Giảm thì giảm, linh Đồ thì linh Đồ, ta không tin ta có thể bại được.” Hạ cảnh giới, linh lực có thể bị giới hạn nhưng cơ thể cứng cáp vẫn là linh Sĩ, về mặt nào đó vẫn là hắn làm chủ trận này.
Tất cả dạt ra một khoản rộng, từ trong viện, năm binh sĩ mặc quân phục nghiêm chỉnh bước ra.
“Thưa lão sư...” Cả năm đồng thanh.
Tất cả đều là linh Đồ nhất tinh.
“Lục Vương tử muốn thử tài nghệ của các ngươi, cho hắn thấy những gì các ngươi đã học.” Vương Huyền Minh nói.
Cảnh giới đã hạ nhưng võ kỹ trong từng đường gân cốt vẫn còn, không có linh lực gia trì Mộc Minh Cương vẫn tự tin hạ đám này.
“Tới đây.” Mộc Minh Cương phát động công kích.
Thiết Hình Ngưu Quyền – Chấn Sơn Quyền!
Một quyền rất nhạnh của hắn ngay lập tức bị tên binh sĩ thân hình to lớn nhất đám chặn lại, ngay sau đó lập tức lui ra sau giữ khoản cách.
Phi Cước! Ba đòn cước hiểm nhắm vào gáy Mộc Minh Cương.
“Hự.” Mộc Minh Cương không tin chỉ mới bắt đầu bản thân đã bị dính đòn. Hắn xoay người, tung quyền hòng đánh gãy chân của ba binh sĩ kia.
Bỗng nhiên quyền pháp bị chậm đi bởi những cơn gió xung quanh. Một nữ binh sĩ trong nhóm đang sử dụng khống kỹ khống chế hắn.
“Có bản lĩnh đấy.” Vì cơ thể vẫn ở linh Sĩ thất tinh, hắn dễ dàng phá bỏ khống chế.
Mộc Minh Cương lại xuất quyền, công kích một lần nữa bị tên to lớn chặn lại.
“Không hổ là linh Sĩ thất tinh, di chuyển thật linh hoạt.” Văn Linh cảm khái.
“Không đâu, tên vương tử kia rất khó thắng.” Chí Nam nói.
“Hả, rõ ràng là bọn họ liên tục bị hắn áp đảo, phản kháng cũng yếu ớt thế kia sao có thể thắng.” Văn Linh khó hiểu.
“Lục vương tử di chuyển không hề có bất cứ mục đích nào, hắn dựa theo bản năng gặp ai thì đánh người đó, còn năm binh sĩ kia thì không bị bản năng lấn át, có chút tính toán trong đó.”
“Ngươi nhìn đi, mỗi công kích mạnh mẽ của hắn đều bị tên to con kia chặn lại, hơn nữa mỗi lần chặn thành công đều lui ra nhanh tránh dư lực đả thương.”
“Ba binh sĩ kia sẽ chớp thời cơ phản công, mỗi lần vương tử nhắm vào họ liền bị nữ binh đằng đó khống chế.”
Lục vương tử tu luyện quyền pháp của thất trưởng lão, quyền đánh ra có chút hơi hướng cứng ngắt, mang nặng lí thuyết còn năm binh sĩ kia ra đòn quyết đoán, kết hợp nhuần nhuyễn, thiên về thực chiến cao.
Chí Nam cũng không giải thích được tại sao hắn có thể dễ dàng lí giải trận đấu này như vậy, tuy nhiên hắn cũng không quan tâm lắm.
Đúng như lời Chí Nam nói, Mộc Minh Cương bị rơi vào vòng lặp, thể lực liên tục bị bào mòn mà không làm được gì.
“Thật tức chết ta rồi.” Hắn quyết định tấn công nữ binh sĩ thi triển khống chế, chuyển hướng quá đột ngột làm người xung quanh phải bất ngờ, tuy nhiên...
Bang! Hắn bị tên to lớn lấy thân hất ra, trong tư thế rơi, liên tục bị ba binh sĩ luân phiên tấn công, thân thể thì bị khống chế.
Bị đạp vào chân, đánh vào hai tay, ngực bị chưởng đến tê dại, khuôn mặt anh tuấn của hắn in cả dấu giày.
Mỗi công kích đều nhắm thẳng vào nơi hiểm, dù là linh Sĩ thất tinh cũng hơi tê nhức.
“Ta phải giết các ngươi...” Mộc Minh Cương nổi điên, bộc phát linh lực của linh Sĩ thất tinh. Linh lực mạnh mẽ vụt thẳng về phía năm binh sĩ.
“Lục vương tử, ngài thua rồi.” Vương Huyền Minh đứng trước hỏa giải công kích.
Mộc Minh Cương đùng đùng sát khí, nhìn những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, người muốn kiểm tra là hắn, chấp nhận hạ cảnh giới cũng là hắn, hắn đã thua rồi.
“Hừ, may mắn thôi. Chúng ta đi.” Mộc Minh Cương phát tay, bỏ đi trong ê chề, mất hết mặt mũi.
Xung quanh rơi vào im lặng tuyệt đối, cho đến khi lão béo đánh tan: “Mọi người, màn biểu diễn thế nào?”
“Hay... Rất hay.”
“Lão tử muốn gia nhập.”
“Ta cũng muốn, ta không cần huấn luyện, chỉ cần cái ăn thôi.”
“...”
Đoàn người xếp hàng dài đang ký tham gia.
Chí Nam đứng lên, tính toán thời gian không còn sớm hắn phải trở về phủ thôi.
Bước vào phủ đệ tĩnh lặng, cách xa tiếng ồn ào nơi phố xá kia. Chí Nam tiếp tục công việc luyện chế của mình. Vì hoàn thành chỉ tiêu từ sớm nên hắn dành phần lớn thời gian ra để tận dụng đám vật liệu này, mài dũa khả năng luyện chế của bản thân.
“Lại thất bại rồi.” Một kiện binh khí tứ phẩm hoàn mỹ thất bại. Lần này đã là lần thứ hai mấy rồi.
“Có lẽ ta nên tập trung thăng lên linh Sĩ nhị tinh.” Chí Nam lẩm bẩm, mắt nhìn xung quanh.
Lúc này hắn mới để ý một chuyện. Từ vài ngày trước đã không thấy tên hộ vệ kia quan sát nữa, trước mặt hắn là đống vũ khí chất đầy, không có dấu hiệu xê dịch.
Chí Nam cảm thấy kỳ lạ, cảm giác như sự hiện diện của bản thân có ở đây không không quan trọng.
“Vậy lí do gì mà lại chiêu mộ ta, hơn nữa còn cho ta nhiều lợi ích thế?”
“Thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra sản phẩm ta làm ra nữa.”
Chí Nam nhìn về phía dãy nhà, yên tĩnh, quá mức yên tĩnh. Không hiểu sao Chí Nam lại nổi hứng muốn biết ngày thường vị công chúa này làm gì trong đó mà lại yên tĩnh đến vậy.
“Chuyện của nàng ta, tốt nhất không nên tò mò, tránh cho bản thân nguy hiểm.” Hắn giằng xuống cảm xúc này.
“Quyết định rồi, tối nay phải xem thử một phen, dẫu sao biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Chí Nam lựa chọn buổi tối, bởi đó là giờ làm người dễ mất cảnh giác nhất, ngay cả phàm nhân hoặc linh sư cũng không ngoại lệ.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv