Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 59
“Các đệ muội, đây là đan phương của Thăng Tinh đan đấu giá được ở lần trước. Nội trong một tuần các ngươi phải nghiên cứu và sản xuất được đan dược này và tuần sau đó... Chúng ta sẽ khai chiến.”
Những ánh mắt mở to, cầm lấy đan phương từ Hồ Thiết Mộc.
“Là Thăng Tinh Đan tứ phẩm... Hàng thật giá thật...”
“Tỉ lệ dược này, thật sự hoàn mĩ...”
“Những dược liệu này không hề rẻ chút nào...”
“...”
Thăng Tinh Đan, công dụng như tên gọi, là đan dược ăn vào sẽ cưỡng chế thăng lên một tinh, tuy nhiên cái giá phải trả là con đường tu hành đứt đoạn, mãi mãi bị kẹt lại ở cảnh giới đó.
Tuy hại nhiều hơn lợi nhưng nếu biết sử dụng đúng cách sẽ mang đến kết quả không tưởng. Linh Đồ ăn vào không có nhiều tác dụng nhưng linh Sĩ thì khác, cách biệt một tinh như hòn đá và cát bụi.
“Cứ quyết định thế đi, hôm nay họp hội...” Hồ Thiết Mộc chưa nói hết thì bị người cắt ngang: “Cấp báo cấp báo... Có đại sự...”
Một gã nô bộc hối hả chạy vào thở dốc, Hồ Thiết Mộc nhíu mi, chưa kịp trừng phạt gã vì vô phép thì gã nói: “Gia chủ, tam thiếu gia... Chết rồi...”
“Cái gì...” Hồ Thiết Mộc và toàn bộ người bên trong chưa kịp định hình thì Hồ Hải đã phi thân ra khỏi phòng. Cả đoàn người cũng chạy theo sau đó.
Đến nơi, Hồ Thiết Mộc thấy Hồ Ngọc Lan đứng khóc bên cạnh tam gia ôm một thi thể lạnh buốt, hắn phẫn hận đến đỏ cả mặt, khóc mếu: “Tĩnh nhi...”
“Tĩnh nhi của ta...”
“Nói, là kẻ nào.” Hồ Hải phẫn uất, siếc lấy cánh tay Hồ Ngọc Lan, gặn hỏi: “Kẻ nào giết con ta.”
Hồ Tĩnh là tên nhóc có địa linh căn, là đệ nhất thiên tài của thế hệ này của Hồ gia, tiền đồ dương quang rộng mở, tương lai thậm chí có thể trở thành Tướng lĩnh, quân Vương. Thế mà giờ đây chỉ còn là cái xác lạnh buốt.
“Là... Híc... Phụ thân... Híc... Là do Phạm Chí Nam giết...” Hồ Ngọc Lan vừa dứt lời thì...
“A... Thằng ranh, tao phải giết mày...” Hai mắt Hồ Hải đỏ hoe giận dữ, hắn ta thả thi thể của Hồ Tĩnh xuống, định xông ra trả thù thì bị Hồ Thiết Mộc điểm nhẹ vào gáy, cả người Hồ Hải đổ xuống đất, ngất đi nhưng lệ vẫn còn vươn trên mí mắt.
“Những gì ngươi nói là thật?” Hồ Thiết Mộc lạnh lùng tra hỏi Hồ Ngọc Lan, hắn ta bắt đầu để ý đến thương tích đầy mình của nàng ta.
“Vâng ạ... Híc... Con và ca ca bị hắn tập kích... Híc... Chúng con chống trả quyết liệt mới có thể thoát khỏi hắn.” Hồ Ngọc Lan vừa khóc vừa khai báo.
“Vô lí.” Lí Bân nói: “Các ngươi luôn có linh Sĩ tam tinh theo sau bảo vệ, không lí nào mà một linh Đồ có thể đánh được, trừ phi...”
Khuôn mặt Hồ Thiết Mộc đã lạnh đi, hắn quát: “Triệu tập những ẩn vệ đó tới cho ta.” Nửa canh giờ sau, đúng như những gì bọn họ nghi ngờ, toàn bộ ẩn vệ đều đã bị giết, hơn nữa là một kích tất sát, không hề có dấu hiệu phản kháng.
Cả khuôn viên lạnh lẽo, có người không nhịn được nói ra suy nghĩ: “Đại ca, có kẻ giật dây, hắn muốn châm ngòi cuộc chiến này.”
“Không lí nào lại trùng hợp như vậy được.”
“Đại ca...”
Hồ Thiết Mộc nắm chặt nắm đấm rồi thả ra, hắn cười một tiếng khiến tộc nhân lạnh cả sống lưng: “Tốt, tốt lắm. Ta chẳng quản kẻ nào giật dây nữa, trùng hợp ta còn đang đau đầu tìm lí do, đến thật đúng lúc.”
Hồ Thiết Mộc cười tươi như thế nhưng ai cũng nghe ra sự phẫn nộ bên trong, lúc này không ai dám lại gần hắn ta cả. Hồ Thiết Mộc quát lớn: “Thông báo cho toàn bộ tộc nhân, từ hôm nay bắt đầu tích trữ vũ khí, tập trung luyện Thăng Tinh Đan.”
“Trần gia, Bạch gia, dám khiêu chiến với Hồ gia ta, tưởng ta sợ chắc.”
Đêm tối, mây đêm che khuất ánh trăng, khiến trấn Văn Lang càng thêm ảm đạm. Tại y quán Từ Tâm, lúc về đêm cũng không tránh khỏi không gian hiu quạnh, tiếng côn trùng líu rít.
“Không phải chứ, sao Bạch Minh thúc thúc có thể là người như thế được?” Nghe Thanh Liên thuật lại những gì bản thân suy diễn, Chí Nam đã bị sốc nhẹ. Cậu không hề tin rằng Bạch Minh đang lợi dụng mình, nhưng nghe Thanh Liên phân tích rõ ràng đến thế làm Chí Nam có hơi lưỡng lự.
“Với lại, đám người đó đánh y quán này thì sao có thể nổ ra chiến tranh được?” Chí Nam muốn tìm lí do nào đó tẩy trắng cho hình tượng trong lòng mình.
Thanh Liên lườm một cái, từ tốn giải thích: “Đánh y quán, hai nhà kia sẽ lấy lí do tiêu diệt cái ác mà khai chiến.”
Y quán Từ Tâm hoạt động nhiều năm nay, được lòng dân vô cùng. Thông qua những ấn ký Thanh Liên để lại khắp nơi, cô bé có thể biết được điều này, nếu nơi này bị Hồ gia đánh vào sẽ dẫn tới lòng người oán hận, hai nhà kia lên tiếng sẽ được dân chúng ủng hộ, đường đường chính chính mà đánh Hồ gia.
“Nhưng mà...” Chí Nam vẫn không muốn tin, cậu lại tìm lí do lấp liếm: “Chỉ vì ta chọc giận bọn họ mà đã muốn đánh nơi này sao, lí do miễn cưỡng thế?”
Lần này Thanh Liên lựa chọn im lặng, vì đây là phần thông tin còn thiếu, việc họ sử dụng mặt nạ dịch dung để gây loạn chỉ là suy diễn của Thanh Liên mà thôi.
Thanh Liên im lặng thế này làm trong lòng Chí Nam có chút khởi sắc, chưa kịp vui lên thì Thanh Liên lại nói: “Giả thiết của ta, là thật hay giả, chỉ cần xem biểu hiện của các linh Sĩ được Trần gia phái tới sẽ biết.”
Nói xong thì Thanh Liên từ từ ngả lưng xuống nệm, lại trải qua cơn đau thấu thường ngày. Tuy đã bắt đầu quen với nó nhưng mỗi lần như thế vẫn không chịu được cảm giác kia. Vừa đặt lưng xuống là Thanh Liên chìm vào giấc ngủ ngay.
Chí Nam nằm ở chiếc giường đối diện, đây là chiếc giường cậu phải van xin mãi nương cậu mới chịu để ở đây. Cậu nhìn Thanh Liên ngủ say sưa, nhìn lên trần nhà một cách thẫn thờ rồi xoa mi tâm.
“Bạch minh, hi vọng đừng là thúc...” Quang Huy tông nhận Chí Nam vào, đơn giản là nhìn trúng kỹ thuật luyện khí hoàn toàn mới kia. Đám đồng bạn trong đó kết thân với cậu không chỉ vì tài năng mà còn có quan hệ tốt với chưởng môn Võ Cực Lạc.
Khoản thời gian mờ mịt đó, cậu lại thấy được chút tia sáng nhỏ nơi ngũ kỳ nhân, bọn họ thân với nhau không vì gì cả, không hề có lợi ích ràng buộc, lợi dụng. Chí Nam phát hiện Bạch gia cũng vô cùng tốt, đối xử với người bên dưới ngang hàng với mình, vô cùng gần gũi, dễ mến.
Vừa rồi khi Thanh Liên nói ra, trong thâm tâm Chí Nam không hề muốn tin chút nào, bởi sự đẹp đẽ, chính trực, tốt bụng của Bạch Minh đã sớm lưu trong hồi ức của Chí Nam rồi, sao cậu có thể chấp nhận được hình tượng tốt đẹp kia sụp đổ chứ.
Chí Nam trầm tư, cậu chỉ hi vọng rằng giả thiết của Thanh Liên chỉ là giả thiết thôi.
Những ánh mắt mở to, cầm lấy đan phương từ Hồ Thiết Mộc.
“Là Thăng Tinh Đan tứ phẩm... Hàng thật giá thật...”
“Tỉ lệ dược này, thật sự hoàn mĩ...”
“Những dược liệu này không hề rẻ chút nào...”
“...”
Thăng Tinh Đan, công dụng như tên gọi, là đan dược ăn vào sẽ cưỡng chế thăng lên một tinh, tuy nhiên cái giá phải trả là con đường tu hành đứt đoạn, mãi mãi bị kẹt lại ở cảnh giới đó.
Tuy hại nhiều hơn lợi nhưng nếu biết sử dụng đúng cách sẽ mang đến kết quả không tưởng. Linh Đồ ăn vào không có nhiều tác dụng nhưng linh Sĩ thì khác, cách biệt một tinh như hòn đá và cát bụi.
“Cứ quyết định thế đi, hôm nay họp hội...” Hồ Thiết Mộc chưa nói hết thì bị người cắt ngang: “Cấp báo cấp báo... Có đại sự...”
Một gã nô bộc hối hả chạy vào thở dốc, Hồ Thiết Mộc nhíu mi, chưa kịp trừng phạt gã vì vô phép thì gã nói: “Gia chủ, tam thiếu gia... Chết rồi...”
“Cái gì...” Hồ Thiết Mộc và toàn bộ người bên trong chưa kịp định hình thì Hồ Hải đã phi thân ra khỏi phòng. Cả đoàn người cũng chạy theo sau đó.
Đến nơi, Hồ Thiết Mộc thấy Hồ Ngọc Lan đứng khóc bên cạnh tam gia ôm một thi thể lạnh buốt, hắn phẫn hận đến đỏ cả mặt, khóc mếu: “Tĩnh nhi...”
“Tĩnh nhi của ta...”
“Nói, là kẻ nào.” Hồ Hải phẫn uất, siếc lấy cánh tay Hồ Ngọc Lan, gặn hỏi: “Kẻ nào giết con ta.”
Hồ Tĩnh là tên nhóc có địa linh căn, là đệ nhất thiên tài của thế hệ này của Hồ gia, tiền đồ dương quang rộng mở, tương lai thậm chí có thể trở thành Tướng lĩnh, quân Vương. Thế mà giờ đây chỉ còn là cái xác lạnh buốt.
“Là... Híc... Phụ thân... Híc... Là do Phạm Chí Nam giết...” Hồ Ngọc Lan vừa dứt lời thì...
“A... Thằng ranh, tao phải giết mày...” Hai mắt Hồ Hải đỏ hoe giận dữ, hắn ta thả thi thể của Hồ Tĩnh xuống, định xông ra trả thù thì bị Hồ Thiết Mộc điểm nhẹ vào gáy, cả người Hồ Hải đổ xuống đất, ngất đi nhưng lệ vẫn còn vươn trên mí mắt.
“Những gì ngươi nói là thật?” Hồ Thiết Mộc lạnh lùng tra hỏi Hồ Ngọc Lan, hắn ta bắt đầu để ý đến thương tích đầy mình của nàng ta.
“Vâng ạ... Híc... Con và ca ca bị hắn tập kích... Híc... Chúng con chống trả quyết liệt mới có thể thoát khỏi hắn.” Hồ Ngọc Lan vừa khóc vừa khai báo.
“Vô lí.” Lí Bân nói: “Các ngươi luôn có linh Sĩ tam tinh theo sau bảo vệ, không lí nào mà một linh Đồ có thể đánh được, trừ phi...”
Khuôn mặt Hồ Thiết Mộc đã lạnh đi, hắn quát: “Triệu tập những ẩn vệ đó tới cho ta.” Nửa canh giờ sau, đúng như những gì bọn họ nghi ngờ, toàn bộ ẩn vệ đều đã bị giết, hơn nữa là một kích tất sát, không hề có dấu hiệu phản kháng.
Cả khuôn viên lạnh lẽo, có người không nhịn được nói ra suy nghĩ: “Đại ca, có kẻ giật dây, hắn muốn châm ngòi cuộc chiến này.”
“Không lí nào lại trùng hợp như vậy được.”
“Đại ca...”
Hồ Thiết Mộc nắm chặt nắm đấm rồi thả ra, hắn cười một tiếng khiến tộc nhân lạnh cả sống lưng: “Tốt, tốt lắm. Ta chẳng quản kẻ nào giật dây nữa, trùng hợp ta còn đang đau đầu tìm lí do, đến thật đúng lúc.”
Hồ Thiết Mộc cười tươi như thế nhưng ai cũng nghe ra sự phẫn nộ bên trong, lúc này không ai dám lại gần hắn ta cả. Hồ Thiết Mộc quát lớn: “Thông báo cho toàn bộ tộc nhân, từ hôm nay bắt đầu tích trữ vũ khí, tập trung luyện Thăng Tinh Đan.”
“Trần gia, Bạch gia, dám khiêu chiến với Hồ gia ta, tưởng ta sợ chắc.”
Đêm tối, mây đêm che khuất ánh trăng, khiến trấn Văn Lang càng thêm ảm đạm. Tại y quán Từ Tâm, lúc về đêm cũng không tránh khỏi không gian hiu quạnh, tiếng côn trùng líu rít.
“Không phải chứ, sao Bạch Minh thúc thúc có thể là người như thế được?” Nghe Thanh Liên thuật lại những gì bản thân suy diễn, Chí Nam đã bị sốc nhẹ. Cậu không hề tin rằng Bạch Minh đang lợi dụng mình, nhưng nghe Thanh Liên phân tích rõ ràng đến thế làm Chí Nam có hơi lưỡng lự.
“Với lại, đám người đó đánh y quán này thì sao có thể nổ ra chiến tranh được?” Chí Nam muốn tìm lí do nào đó tẩy trắng cho hình tượng trong lòng mình.
Thanh Liên lườm một cái, từ tốn giải thích: “Đánh y quán, hai nhà kia sẽ lấy lí do tiêu diệt cái ác mà khai chiến.”
Y quán Từ Tâm hoạt động nhiều năm nay, được lòng dân vô cùng. Thông qua những ấn ký Thanh Liên để lại khắp nơi, cô bé có thể biết được điều này, nếu nơi này bị Hồ gia đánh vào sẽ dẫn tới lòng người oán hận, hai nhà kia lên tiếng sẽ được dân chúng ủng hộ, đường đường chính chính mà đánh Hồ gia.
“Nhưng mà...” Chí Nam vẫn không muốn tin, cậu lại tìm lí do lấp liếm: “Chỉ vì ta chọc giận bọn họ mà đã muốn đánh nơi này sao, lí do miễn cưỡng thế?”
Lần này Thanh Liên lựa chọn im lặng, vì đây là phần thông tin còn thiếu, việc họ sử dụng mặt nạ dịch dung để gây loạn chỉ là suy diễn của Thanh Liên mà thôi.
Thanh Liên im lặng thế này làm trong lòng Chí Nam có chút khởi sắc, chưa kịp vui lên thì Thanh Liên lại nói: “Giả thiết của ta, là thật hay giả, chỉ cần xem biểu hiện của các linh Sĩ được Trần gia phái tới sẽ biết.”
Nói xong thì Thanh Liên từ từ ngả lưng xuống nệm, lại trải qua cơn đau thấu thường ngày. Tuy đã bắt đầu quen với nó nhưng mỗi lần như thế vẫn không chịu được cảm giác kia. Vừa đặt lưng xuống là Thanh Liên chìm vào giấc ngủ ngay.
Chí Nam nằm ở chiếc giường đối diện, đây là chiếc giường cậu phải van xin mãi nương cậu mới chịu để ở đây. Cậu nhìn Thanh Liên ngủ say sưa, nhìn lên trần nhà một cách thẫn thờ rồi xoa mi tâm.
“Bạch minh, hi vọng đừng là thúc...” Quang Huy tông nhận Chí Nam vào, đơn giản là nhìn trúng kỹ thuật luyện khí hoàn toàn mới kia. Đám đồng bạn trong đó kết thân với cậu không chỉ vì tài năng mà còn có quan hệ tốt với chưởng môn Võ Cực Lạc.
Khoản thời gian mờ mịt đó, cậu lại thấy được chút tia sáng nhỏ nơi ngũ kỳ nhân, bọn họ thân với nhau không vì gì cả, không hề có lợi ích ràng buộc, lợi dụng. Chí Nam phát hiện Bạch gia cũng vô cùng tốt, đối xử với người bên dưới ngang hàng với mình, vô cùng gần gũi, dễ mến.
Vừa rồi khi Thanh Liên nói ra, trong thâm tâm Chí Nam không hề muốn tin chút nào, bởi sự đẹp đẽ, chính trực, tốt bụng của Bạch Minh đã sớm lưu trong hồi ức của Chí Nam rồi, sao cậu có thể chấp nhận được hình tượng tốt đẹp kia sụp đổ chứ.
Chí Nam trầm tư, cậu chỉ hi vọng rằng giả thiết của Thanh Liên chỉ là giả thiết thôi.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv