Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 58


Trước Tiếp
Trước Tiếp

"Trần tổng! Đừng làm bậy...cậu ta là người được Dịch Dương bao nuôi đấy." Gã nhàn nhạt cất tiếng. Nội tâm phức tạp nặng nề.

"Hừ...thứ mà tôi muốn, tôi chả nể nang ai. Nếu là đồ của thằng nhóc kia, thì tôi càng thêm phần hứng thú. Vừa nói lão vừa lần mò muốn cởi áo Doãn Thiên.

Dương Đình Thông chau mày nghĩ ngợi. Gã dù mang lòng đổ kỵ ghen ghét anh, cũng chẳng thấy hả hê vui sướng gì khi nhìn anh rơi vào hoàn cảnh bị Trần Bình bức ép. Yết hầu gã hơi chuyển, muốn mở lời can ngăn, nhưng cuối cùng vẫn làm lơ im lặng.

Nhân cơ hội đối phương thả lòng, Doãn Thiên vơ được một mảnh chai. Anh lập tức vung tay xược ngang qua mặt Trần Bình.

Lão lần nữa ăn đau, nhanh chóng bật người lùi ra xa né tránh."Má! Mày nghĩ mày thoát được không?"

Bờ môi mỏng khẽ nhếch, Doãn Thiên hung ác dùng mảnh chai dí sát động mạch cổ của mình, bình thản nói.

"Một là để tôi đi. Hai là tôi dùng mạng đánh đổi. Nếu tôi xảy ra chuyện ở đây, đảm bảo các người sẽ vào đồn cảnh sát."

Thần sắc Trần Bình thoáng cái vặn vẹo tối tăm, còn Dương Đình Thông thì lạnh lùng đanh giọng.

"Mày dám sao?"

"Dám hay không....thử thì biết" Anh thêm lực ấn mạnh mảnh chai lên cổ, rất nhanh trên làn da trắng nõn liền xuất hiện một vệt máu tươi.

Gã nguy hiểm nheo mắt, thực sự có chút không cam lòng trước thái độ thà chết đứng còn hơn sống quỳ của Doãn Thiên. Anh vẫn luôn như thế, kiêu ngạo, sạch sẽ đến mức dù lưu lạc bùn nhơ vẫn ngạo nghễ vươn mình.



"Đi đi." Dương Đình Thông mở miệng. Người bên cạnh lập tức chắn ngang đường, hùng hồn phản bác.

"Không được."

"Bộ ông muốn có án mạng xảy ra mới vừa lòng à? " Gã trầm mặc nhắc nhở:

"Cậu ta mà chơi liều, nháo lớn, động tới cảnh sát là một đấy. Đừng quên...còn chuyện làm ăn...

Trần Bình nghe vậy, hậm hực nhích sang một bên, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm thân ảnh của Doãn Thiên đang từ từ khuất bóng.

Thoát khỏi nơi hang hùm miệng rắn, anh nhanh chóng đi xuyên qua đại sảnh rộng lớn hỗn loạn tạp nham, tiền lương cũng không thèm nhận liền quyết định bỏ của chạy lấy người. Bởi anh biết, nếu kì kèo nán lại, sẽ khó lòng bảo đảm an toàn.

Sờ sờ túi móc ra vài tờ tiền lẻ, Doãn Thiên đếm đếm một hồi liền ảo não thở dài. Hết cách, anh chỉ đành cuốc bộ về nhà để tiết kiệm chút ít.

Lúc này, Tạ Lâm đang vui vẻ ngồi bên hàng ghế phụ phóng tầm mắt ra ngoài nhìn cảnh sắc xa hoa của S thị khi phố xá lên đèn.

Bất chợt, y nhìn thấy một dáng người quen thuộc lướt ngang qua cửa kính."Ân Ân, dừng xe! Mau dừng xe."

Triệu Trí Ân nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn vội đánh lái tấp vào lề.

"Sao thế?" Gã hỏi.

Đổi lại, Tạ Lâm chẳng nói chẳng rằng, lập tức mở cửa chạy

biến đi.

"Này!"

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat